Bàn Sơn

Chương 1: Đặt phòng




Mang thai là việc trọng đại trong đời người.

Tô Nhiễm cho rằng mang thai là việc đơn giản và thường tình, nhưng nhìn thấy Lệ Minh Vũ khẩn trương lo lắng, cô bỗng nghĩ thầm phải chăng mang thai rất phức tạp, và chỉ một mình cô mới cho rằng nó đơn giản?

Lệ Minh Vũ dọn sạch phòng điều chế nước hoa và tịch thu máy vi tính của cô, anh còn quy định cô không được dùng điện thoại quá một tiếng mỗi ngày, nếu vi phạm anh sẽ tịch thu. Anh như vậy báo hại cô cũng khẩn trương theo. Bản thảo không thể nộp đúng hẹn, cô phải gọi điện thoại xin lỗi nhà xuất bản, còn việc làm nước hoa, cô cũng chỉ biết tìm kiếm trước nguyên liệu.

Ngẫm tới ngẫm lui, cô cảm thấy chuyện này khá buồn cười.

Cô hứa với Hoà Vy và Hứa Đông sẽ điều chế Đào Tuý để quay về ban giám đốc Hoà thị chống đối thế lực của Lệ Minh Vũ. Nhưng cô lại có thai với Lệ Minh Vũ, bây giờ còn chung sống với anh dưới một mái nhà.

Từ sau khi Lệ Minh Vũ “chiếm đóng” phòng làm việc, anh cũng điều chỉnh lại thời gian làm việc, trước đây anh tham dự tiệc tùng xã giao rất nhiều, đôi khi đến nửa đêm mới về nhà. Nhưng hai ngày nay, anh về nhà rất đúng giờ, sau đó lại chui vào phòng sách xử lý công việc, nếu buộc phải ra ngoài xã giao, người anh cũng không có mùi rượu. Còn Tô Nhiễm cùng lắm chỉ đi dạo gần đó, nên thời gian chung đụng của hai người rất nhiều.

Đối mặt với kiểu sống chung thế này, từ đầu đến cuối Tô Nhiễm đều bị vây trong mâu thuẫn, cô bắt đầu hoang mang, bắt đầu bất lực, song cô buộc phải thừa nhận Lệ Minh Vũ đích thực là một người chồng tốt, và chắn chắn là một người cha tuyệt vời. Có điều mỗi khi nhìn anh, cô sẽ nhớ cảnh ba nhảy lầu thê thảm, nhớ anh vì lợi ích của bản thân đánh tan thế lực của nhà họ Hoà trong giới kinh doanh, âm mưu chiếm cổ phần Hoà thị.

Có lẽ đứa bé thật sự thay đổi tính cách của anh, nhưng tổn thương vẫn là tổn thương, nó không thể như phấn viết bảng muốn bôi là sạch ngay. Có vài tổn thương và nỗi sợ hãi vì bị lừa dối sẽ in dấu đến suốt đời.

Ngay khi Tô Nhiễm không biết phải đối mặt với chuyện sống chung này thế nào, ông trời lại sắp xếp nhiều lối rẽ cho cô bước đi. Nhiều năm sau khi hồi tưởng quãng thời gian này, cô vừa thấy xúc động vừa đau đớn, vì đây là lúc hạnh phúc của cô bắt đầu. Trải qua quá nhiều tổn thương và đau đớn, cuối cùng cũng lay động được ông trời.

Hôm nay, Lệ Minh Vũ cố tình dành một ngày dẫn Tô Nhiễm đi khám thai.

Hai người khám thai xong rồi ghé ăn tối, sau đó về đến phòng làm việc thì nắng chiều đã giáng một màu đỏ au khắp bầu trời.

Tắt xe, Lệ Minh Vũ không xuống ngay, anh rút kết quả khám thai sáng nay của Tô Nhiễm ra xem, cong môi cười, “Con người thật kỳ diệu, lúc đầu nhìn chỉ như hạt đậu.”

Tô Nhiễm xoay đầu nhìn kết quả kiểm tra trên tay anh, thấy anh mỉm cười ngắm nhìn chăm chú hình ảnh trên đó, lòng cô lâng lâng khó tả, cô hít sâu, vươn tay giật lấy.

Lệ Minh Vũ nhìn cô, đáy mắt thấp thoáng ý cười, cất giọng nhẹ nhàng, “Lát nữa anh nấu cháo rau củ cho em ăn thêm.”

Tô Nhiễm không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay, “Tôi đặt bánh ngọt của Từ Ký rồi.”

“Dạ dày của em không khoẻ, ăn đồ ngọt sẽ khiến dạ dày tiết nhiều axit. Nói chung em không được ăn.” Lệ Minh Vũ nhẫn nại giải thích.

Tô Nhiễm hết há miệng, rồi cắn môi, “Cháo rau củ khó ăn lắm.”

“Em yên tâm, anh sẽ nấu cho em ăn, đảm bảo em sẽ ngon miệng.” Lệ Minh Vũ thấy cô đồng ý, niềm vui dấy lên trong lòng anh, anh nhoẻn miệng cười, xoa đầu cô, “Em phải nghe lời để tốt cho em và con.”

Tô Nhiễm gật đầu. Cô chưa nghi ngờ khả năng nấu ăn của anh bao giờ.

Đôi khi cô nghĩ nếu bản thân không biết nhiều chuyện về anh, nhất định cô sẽ cho rằng anh là người đàn ông tuyệt nhất trên đời. Khi làm việc thì anh nghiêm túc, đối mặt với chính trị anh lừa tôi gạt thì thong dong trầm tĩnh, anh dịu dàng và ân cần khiến phụ nữ hoang mang mê đắm. Người đàn ông tốt như vậy, ai ngờ được lòng anh ta thâm sâu khó đoán?

Thấy cô nhìn bản thân không chớp mắt, Lệ Minh Vũ cười, “Em sao thế?”

Lúc này Tô Nhiễm mới phát hiện mình nhìn anh chăm chú quá lâu, cô vội vàng xoay đầu, đôi mắt to trong vắt ngắm hoàng hôn bên ngoài, cô chớp mắt, sắc mây hồng nhuộm mắt cô càng mỹ lệ.

Một lúc sau, cô hỏi, “Anh đọc ‘Tiếu ngạo giang hồ’ của Kim Dung chưa?”

Lệ Minh Vũ ngây ra, mỉm cười, “Anh đọc rồi, em muốn xem tiểu thuyết kiếm hiệp?”

“Anh thích ai nhất trong Tiếu ngạo giang hồ?” Cô nhìn anh.

Lệ Minh Vũ thấy cô có vẻ muốn ‘thảo luận văn học’ cùng mình, anh cười hứng thú, dựa người vào ghế xe, nhướng mày hỏi, “Chắc Lệnh Hồ Xung, dù gì anh ta cũng là nam chính.”

Tô Nhiễm nhún vai, chẳng ừ hử gì cả.

“Em nghĩ khác à?” Anh mỉm cười nhìn cô.

Tô Nhiễm gật đầu, “Tôi không hề thích Lệnh Hồ Xung. Lúc đầu đọc ‘Tiếu ngạo giang hồ’, tôi thích sư phụ của Lệnh Hồ Xung – Nhạc Bất Quần.”

“Ồ?” Lệ Minh Vũ nhớ hình tượng Nhạc Bất Quần được miêu tả trong truyện.

“Nhưng càng đọc tôi càng thấy mình thích sai người.” Giọng Tô Nhiễm nhẹ nhàng, ánh mắt tiếc nuối, “Tôi bị bộ mặt hiền lành của Nhạc Bất Quần đánh lừa, đọc về Nhạc Bất Quần tôi hiểu rằng, người cực thiện mới là người cực ác.”

Lệ Minh Vũ nhìn cô buồn bã, anh mắc cười nhưng không nỡ quấy nhiễu cảm xúc của cô, dẫu sao cũng rất khó nghe cô trò chuyện nhiều thế này với mình. Anh ngẫm nghĩ giây lát, “Thực ra lòng tham của Nhạc Bất Quần đã biểu hiện ngay từ đầu, chỉ do em không nhận thấy mà thôi.”

“Anh nói đúng, con người như vậy mới là thâm sâu khó đoán.” Tô Nhiễm cười quái lạ, lại nhìn Lệ Minh Vũ chằm chằm, “Không ngờ anh hiểu Nhạc Bất Quần như vậy đấy. Nhưng cũng chẳng có gì ngạc nhiên, bởi vì anh chính là Nhạc Bất Quần thời hiện đại.”

Lệ Minh Vũ sực hiểu ra, cô đánh một vòng lớn chỉ để mắng anh là Nhạc Bất Quần. Anh hết nói nổi, nhưng tức cười tính cách trẻ con của cô, “Vậy anh có cần cám ơn em đã coi trọng anh không?”

Tô Nhiễm biết da mặt anh dày hơn người, cô tỏ vẻ khinh bỉ, mặc kệ anh.

“Xem chứng em chỉ thích mỗi Nhạc Bất Quần mà thôi.” Anh cười nhạo.

“Sai!” Tô Nhiễm trừng mắt nhìn anh, “Tôi thích một nhân vật khác.”

“Ai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.