Bạn Nhỏ Thân Yêu

Chương 35: Lão tướng




Còn có lần sau sao? Tô Lạc trợn mắt, liếc hắn một cái, kéo hắn ngồi dậy xong: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, thỉnh ngươi nhanh chóng trở lại trạng thái nghiêm túc, hơn nữa, ngươi phải thề rằng sẽ trả lời tất cả các câu hỏi.”

Nam Cung Lưu Vân cười khổ mà sờ sờ mũi: “Thôi được. Ngươi muốn hỏi cái gì?”

Tô Lạc cẩn thận mà nhìn khắp người hắn một lượt. Cuối cùng, ánh mắt nàng thẳng tắp như muốn chạm tới tận đáy mắt hắn, một bàn tay dán trên ngực hắn, mặt nàng tiến sát lại, nghiêm túc mà hỏi: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi nói thật đi, nửa năm nay ngươi có phải vì lên cấp quá nhanh cho nên cảnh giới không ổn định không?”

Lời còn chưa dứt, Tô Lạc đã có thể cảm nhận được lồng ngực hắn nhảy dựng trong nháy mắt, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi.

Cũng may, nàng sớm đã đặt bàn tay lên ngực hắn.

Nam Cung Lưu Vân liếm liếm môi dưới, muốn nói cái gì đó thì lại bị Tô Lạc nhanh mồm, nói trước: “Nếu ngươi muốn viện lý do, vậy thì không cần phải nói nữa.”

“Nha đầu này!” Nam Cung Lưu Vân cầm lấy bàn tay nàng đặt trên ngực mình, vẻ mặt bất đắc dĩ mà dùng bàn tay còn lại xoa xoa đầu nàng: “Ai nói hươu nói vượn gì ở trước mặt ngươi vậy?”

“Có phải là nói hươu nói vượn hay không thì trong lòng ngươi hiểu rõ nhất.” Đôi mắt Tô Lạc nhíu lại, vô cùng nghiêm túc mà trừng hắn.

Thái độ hùng hùng hổ hổ dọa người của nàng rốt cuộc khiến Nam Cung Lưu Vân giơ tay đầu hàng.

Bởi vì hắn biết rằng, nàng đang nghiêm túc.

“Lại là tên Lãnh Diễm lang băm đó!” Nam Cung Lưu Vân âm thầm hừ giọng, đáy mắt chợt lóe một tia tức giận. Cục tức này, đương nhiên là ghim lên người Lãnh dược sư rồi.

Đối với việc Nam Cung Lưu Vân có thể lập tức đoán ra Lãnh dược sư, Tô Lạc cũng không cảm thấy kì lạ. Bởi vì suốt máy ngày nay, người mà nàng tiếp xúc nhiều nhất là Lãnh dược sư.

“Không quan trọng chuyện có phải do Lãnh dược sư nói hay không, quan trọng là, Nam Cung Lưu Vân, ngươi cần phải bế quan tu luyện, mà chuyện này gấp như lửa cháy xém đến lông mày rồi!” Tô Lạc nghiêm trang mà nhìn hắn, không cho hắn xen vào câu nào.

“Không cần vội.” Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân vẽ lên một nụ cười gian.

“Thật là hoàng đế không vội thái giám cấp(1).” Tô Lạc hừ hừ hai tiếng: “Vì ngươi không chịu quan tâm đến bản thân nên ta mới lo lắng.”

Nam Cung Lưu Vân chỉ cười, mà không phản bác gì.

Tô Lạc bất đắc dĩ mà thở dài: “Ta biết ngươi lo lắng cho ta. Ngươi sợ sau khi ngươi đi rồi, sẽ không có ai bảo vệ ta, vậy thì Lý gia chắc chắn sẽ âm thầm cử sát thủ đến giết ta, đúng không?

Nam Cung Lưu Vân vẫn im lặng như cũ, mày kiếm đen rậm nhíu lại.

Tấn Vương điện hạ cao cao tại thượng như hắn chưa bao giờ cảm thấy khó xử như hiện tại.

Ngón tay trắng nõn, mềm mại của Tô Lạc vuốt ve trên trán hắn, kéo giãn hàng chân mày đang nhíu chặt của hắn. Nàng nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Ngươi còn nhớ chuyện ta đánh cược tinh thạch với Lý Ngạo Khung lần trước không? Lúc hắn thua, hắn đã đồng ý với ta, Lý gia sẽ không đuổi giết ta trong vòng một năm tới.”

“Hơn nữa, Lãnh dược sư cũng đã đồng ý giúp ta. Ông ta sẽ đưa ta đến chỗ Dung Vân đại sư để học tập. Nói không chừng đến khi ngươi trở về, thì ta đã là tiểu đệ tử nhập môn của Dung Vân đại sư rồi đó.”

“Lãnh dược sư nói rằng, tính tình Dung Vân đại sư lạnh lùng, quái gở, người bình thường rất khó tiếp cận được, chỉ còn cách là trở thành đệ tử của hắn, thì mới có thể thỉnh hắn trị bệnh cho ngươi.” Tô Lạc vẫn còn nhớ tật xấu của Nam Cung Lưu Vân mỗi tháng xuất hiện một lần, vào ban đêm.

Nam Cung Lưu Vân lại nghiêm mặt nói: “Không được, nếu bổn vương có bệnh thì chỉ cho phép mình ngươi chữa trị cho ta.”

“Ngươi thật tùy hứng!” Tô Lạc tức giận mà nhéo nhéo mặt hắn.

“Thực sự ta chỉ cho mình ngươi trị.” Nam Cung Lưu Vân một mực làm nũng.

Tô Lạc phải giương cờ đầu hàng: “Được rồi, ta trị, để ta trị cho ngươi. Nhưng nếu muốn như vậy, thì lần này ta thật sự phải đến bái Dung Vân đại sư làm thầy rồi. Chỉ là một khi đã đến bái sư, thì Dao Trì Lý gia không thể nào buông tha cho ta được.”

“Phải.” Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt hừ mốt tiếng. Chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn không còn là người bảo vệ nàng nữa, hắn tự nhiên lại cảm thấy rầu rĩ trong lòng, giống như trên ngực bị một ngọn núi lớn đè ép vậy.

***

(1) Hoàng đế không vội thái giám cấp: Ý nói người hay lo chuyện bao đồng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.