Bạn Nhỏ Đáng Thương

Chương 128




Thẩm Thanh Lan nhanh chóng xác định phương hướng rồi chạy lên cầu thang, vừa chạy vừa gọi điện I thoại cho Kim Ân Hi.

Nghe trong bệnh viện có bom, cô sợ tới mức tay lái cũng run lên.

“An, cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, cậu mau làm Hứa Nặc tỉnh lại, hỏi cô ta số lượng và vị trí mấy quả bom.”

Thẩm Thanh Lan nói, mặc dù biết tám chín phần là Hứa Nặc sẽ không khai ra, nhưng cô vẫn muốn thử.

Kim Ân Hi cúp máy, tìm một góc yên tĩnh dừng xe lại, đổ một chai nước lên đầu Hứa Nặc, ả vẫn không tỉnh.

Cô không bất ngờ lắm, chỉ nhìn Eden, “Eden, làm cô ta tỉnh lại đi.”

Eden mở hòm thuốc, lấy một ống thuốc rồi tiêm cho Hứa Nặc, y lập tức mở mắt.

Kim Ân Hi túm áo ả lên, lạnh giọng hỏi: “Nói vị trí và số lượng bom.”

Đầu óc Hứa Nặc còn hơi mơ hồ, nghe Kim Ấn Hi nói thì chưa kịp phản ứng lại, chờ lúc hiểu rõ thì cô ta liền cười lớn, “Ha ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha, tốt, thật sự quá tốt!”

Kim Ân Hi tức giận tát ả, “Nói, bom ở đâu?”

Khóe miệng Hứa Nặc chảy ra một tia máu, cười càng thêm vui vẻ, “Không phải Thẩm Thanh Lan lợi hại lắm à, vậy tự mình tìm đi! Nếu tìm không thấy, ha ha, cả tòa nhà sẽ nổ tung thành đống gạch vụn, người vô tội sẽ chết thảm.

Mày nói xem, nếu lúc đó người nhà bọn họ biết người thân mình vì Thẩm Thanh Lan mà chết, thì sẽ thế nào đây?”

“Ha ha, cảnh tượng đó, chỉ nghĩ tới thôi đã khiến người ta hưng phấn, tiếc là tao không được tận mắt chứng kiến!”

Hứa Nặc cười điên cuồng, giọng điệu đầy tiếc nuối.

“Nói đi, muốn điều kiện gì cô mới chịu nói ra vị trí và số bom”

Kim Ân Hi cảm thấy vô cùng ngứa tay, nhưng phải đè lửa giận trong lòng lại.

Nếu không phải vì quá gấp, khó mà điều tra được thì cô không muốn thỏa hiệp với Hứa Nặc chút nào.

Hứa Nặc cười, “A, đơn giản thôi.

Chỉ cần Thẩm Thanh Lan và tạp chủng của cô ta chết đi, tao sẽ nói hết.”

Nghe vậy, trong mắt Kim Ân Hi lóe lên sát ý, nắm chặt tay đấm mạnh vào bụng Hứa Nặc khiến ả đau đớn đến nỗi mặt mũi vặn vẹo, “Có giỏi thì giết tao đi!”

“Hứa Nặc, đừng có cho chút mặt mũi mà mày còn không biết xấu hổ.”

Nhưng Hứa Nặc lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, cô ta bình tĩnh nhìn Kim Ân Hi, “Mày có thể giết tao.”

“Mày nghĩ tao không dám à?”

Kim Ân Hi híp mắt.

Hứa Nặc nhắm mắt lại, dáng vẻ muốn làm gì thì làm.

Nhìn ả lợn chết không sợ nước sôi, lửa giận trong lòng Kim Ân Hi lại bùng lên, giống như ngọn núi lửa sắp phun trào.

Eden đè tay cô lại, lắc đầu, loại người như Hứa Nặc, nếu á không muốn nói thì rất khó mà cạy được tin tức gì từ miệng ở trong thời gian ngắn như vậy, mà cái bọn họ đang thiếu nhất lại chính là thời gian.

Eden gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, cô nghe vậy không nói gì mà cúp máy.

Nếu không tìm được đầu mối từ Hứa Nặc, vậy chỉ có thể dựa vào bản thân.

Cô bắt mình phải tỉnh táo lại, tự lờ đi tiếng ồn xung quanh, trong đầu cô hiện lên bản thiết kế của bệnh viện, tưởng tượng nếu cô là Hứa Nặc thì sẽ giấu bom ở đâu.

Suy nghĩ cẩn thận xong, Thẩm Thanh Lan xoay người đi về một góc, ở đây cây cối rậm rạp, là góc đông bắc của tòa nhà.

Cô yên lặng nhìn góc đó, suy nghĩ một lát rồi đi vào, quả nhiên ở đây cũng có bom hẹn giờ, thời gian hiển thị là 12 phút.

Cách đó không xa truyền tới tiếng cảnh sát tổ chức sắp xếp cho người dân rút lui, ở đây là khu nội trú của khoa phụ sản, sáng sớm yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang ngủ, cho dù tỉnh táo bỏ chạy cũng không thể kịp được, đến lúc bom nổ thì trong này vẫn còn người.

Thẩm Thanh Lan báo với Phó Hoành Dật vị trí của mình, lập tức có cảnh sát chạy tới, cô chỉ vào quả bom, “Bom ở đó.”

Một cảnh sát mặc đồ chống đạn đi tới chỗ quả bom, trên tay anh ta cầm công cụ, là chuyên gia gỡ bom.

Thẩm Thanh Lan không ở lại mà tiếp tục đi đến một chỗ khác có khả năng có bom.

Chỗ kế tiếp nằm ở góc tây bắc, Thẩm Thanh Lan tìm mấy lần vẫn chưa thấy.

Cô nhíu mày, thế này không logic, nếu góc đông bắc có bom, vậy góc tây bắc có lẽ cũng phải có một cái.

Đây là cách nhanh nhất để phá cả tòa nhà này, sao lại không tìm thấy chứ? Thẩm Thanh Lan nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Ánh mắt của cô đột nhiên ngừng lại, nhìn về một chậu hoa ở góc tường.

Cô từ từ đi tới, lấy đèn pin điện thoại ra soi, quả nhiên có một quả bom ở sau chậu hoa.

Báo lại vị trí cho cảnh sát, cảnh sát liền chạy tới, đồng chí phụ trách gỡ bom nói: “Quả bom này không giống quả bom vừa nãy, có độ khó hơn nhiều, tôi không chắc chắn lắm.”

Thẩm Thanh Lan vừa định đi thì dừng lại, nhìn về phía người gỡ bom, “Chắc chắn được bao nhiêu phần trăm?”

“Không tới ba mươi.”

Người gỡ bom khó xử trả lời.

Quả bom đó anh ta chỉ mới nghe nói qua, đây là lần đầu tiên trông thấy.

Thẩm Thanh Lan đi tới, cảnh sát ngăn cô lại, “Quá nguy hiểm, cô không thể đi tới đó.”

“Để tôi gỡ bom.”

Thẩm Thanh Lan nháy mắt mấy cái rồi nói.

Mặc dù đã nhiều năm cô không chạm tới thứ này, nhưng dù sao từ nhỏ cũng đã từng tiếp xúc rất nhiều, bản năng quen thuộc từ trong xương máu đã nói cho cô biết nên làm như thế nào.

Cảnh sát nghi hoặc nhìn cô, bọn họ biết cô Phó xuất thân từ gia đình quân nhân, có lẽ quen thuộc mấy thứ này hơn người bình thường, nhưng mà...

“Cô Phó, chuyện này không đùa được, mà ở đây cũng không phải chỗ để cô thực hành, mời cô lập tức đi ngay.

Chúng tôi đã liên lạc với chuyên gia giỏi hơn, bọn họ lập tức sẽ tới.”

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, không ngờ mình lại bị người ta xua đuổi.

Nghĩ ngợi một lúc, cô không để ý cảnh sát đang ngăn mình mà đi thẳng tới chỗ quả bom, giật lấy công cụ trong tay cảnh sát, ngồi xổm xuống rồi bình tĩnh nói, “Chiếu đèn vào đây.”

Vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng điệu nói chuyện ung dung, giống như trước mặt không phải bom mà chỉ là đồ vật bình thường.

Cô như vậy lại có khí thể của cấp trên, khiến người ta bất giác nghe theo.

Một cảnh sát nghe theo liền chiếu đèn về phía đó, để Thẩm Thanh Lan có thể nhìn rõ.

Đến lúc thật sự phá bom, vẻ mặt thờ ơ của Thẩm Thanh Lan trở nên nghiêm túc, mấy cảnh sát mở to mắt nhìn cô thành thạo cởi bỏ vỏ bọc quả bom, lộ ra một nắm dây điện đủ màu sắc bên trong, cả quá trình không tới 30 giây.

Thẩm Thanh Lan cẩn thận nhìn đủ loại dây điện khác màu, cầm kéo hướng về một dây trong đó.

Một cảnh sát gọi cô, “Cô Phó, chuyên gia của chúng tôi sẽ tới ngay, hay là cô chờ chút đi.”

Thẩm Thanh Lan nhìn cảnh sát mới nói, tay không chút do dự mà cắt, xung quanh vang lên tiếng hít lạnh.

Lúc cảnh sát còn đang ngây người, cô đã cắt đứt sợi dây thứ hai, chỉ còn lại ba sợi dây, cắt thêm một dây nữa là được.

Trong ba sợi dây còn lại, chỉ cần sai một lần thì ngay lập tức quả bom sẽ nổ, tình huống rất nguy hiểm, vài cảnh sát đổ mồ hôi lạnh đầy trán.

“Cô Phó, mấy sợi dây còn lại cứ để chuyên gia của chúng tôi làm đi.”

Cảnh sát lại nói, hai sợi dây khi nãy có thể nói là may mắn, dù sao cô Phó cũng là dân thường, lỡ như không cẩn thận thì ai cũng gặp nguy hiểm.

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan lướt qua viên cảnh sát đó.

Cô cúi đầu nhìn ba sợi dây, trong mắt có chút do dự.

Thật ra cô cũng không chắc chắn lắm, cẩn thận nghiên cứu một lúc, cây kéo trong tay cô chuyến về phía sợi dây màu đen.

Vài cảnh sát hồi hộp đến quên thở, “cụp”

, tiếng cắt nhỏ xíu truyền vào tai bọn họ, thậm chí còn có một người nhắm chặt hai mắt lại.

Rõ ràng xung quanh rất ồn ào, nhưng nơi đây lại im lặng đến kỳ lạ.

Thẩm Thanh Lan nhìn con số đã ngừng nhảy, khóe miệng hơi cong lên.

Cô đứng dậy ném cây kéo cho một viên cảnh sát gần đó, người nọ liền chụp láy.

Bọn họ nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Lan rời đi, rõ ràng bóng lưng đó mảnh khảnh như thế, nhưng không hiểu sao lúc này lại cao lớn hơn vô cùng.

Cảnh sát cầm kéo nhìn con số đã ngừng nhảy...

6 phút 57 giây, anh ta nhớ lúc đầu là 7 phút 30 giây, tức là từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, thời gian mà Thẩm Thanh Lan dùng chưa tới một phút.

Anh ta nhìn về phía đồng đội, ngơ ngác hỏi: “Nếu là cậu, cậu làm được không?”

Người bị hỏi lắc đầu, cho cậu ta nửa giờ, cậu ta có thể nghiên cứu được kết cấu quả bom này rồi phá bỏ, nhưng mấy chục giây thì cậu ta không tài nào làm được.

“Cô Phó thật lợi hại!”

Một viên cảnh sát nói nhỏ, mấy người khác cũng tán thành.

Bọn họ lặng lẽ nhìn hướng Thẩm Thanh Lan đã rời đi, không còn thấy người nữa.

Thẩm Thanh Lan kéo áo khoác che kín người, đảm bảo mình không bị gió đêm thổi lạnh mới quay về tìm Phó Hoành Dật.

Cô không đi tìm bom nữa, vì khi nãy Kim Ân Hi gọi tới nói Hứa Nặc khai có hai quả bom, cô liền biết có ba quả bom là tối đa rồi.

Hứa Nặc nói có hai quả bom để đánh lừa bọn họ.

Nếu lúc đầu biết có hai quả bom, thì sau khi mọi người tìm thấy hai quả bom rồi, sẽ không nghĩ ở đây vẫn còn quả bom thứ ba, tất nhiên sẽ thả lỏng, mà chỉ cần tìm không được quả bom cuối cùng thì chắc chắn tối nay không ai thoát nạn được.

Hứa Nặc tính toán thật tỉ mỉ, vậy mà lại không ngờ Thẩm Thanh Lan đã tìm được cả ba quả bom.

Lúc Thẩm Thanh Lan quay lại khu nội trú ở tầng 10, Phó Hoành Dật đang thảo luận với một chuyên gia gỡ bom về sợi dây cuối cùng.

Hứa Nặc chuẩn bị ba quả bom, quả này khó hơn quả kia, quả kia lại nổ mạnh hơn quả nọ, nhất là quả ở tầng 10 này, một khi phát nổ thì có thể san bằng cả tòa nhà.

Vẻ mặt Phó Hoành Dật hết sức chăm chú, thấy Thẩm Thanh Lan đã quay lại liền đưa mắt nhìn cô.

Cô nói: “Đây là quả cuối cùng.”

Phó Hoành Dật lập tức hiểu ý cô, anh gật đầu rồi tiếp tục nghiên cứu quả bom.

Lúc này, con số hiển thị chỉ còn ba phút.

Hôm nay đúng lúc viện trưởng Trần phẫu thuật ở một tòa nhà khác, ca mổ có vẻ phức tạp.

Mãi đến lúc rạng sáng ông mới đi ra khỏi phòng phẫu thuật, vừa về văn phòng, định ngủ một giấc thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài, đang thắc mắc có chuyện gì thì tiếng còi cảnh sát vang lên.

Vẻ mặt ông thay đổi, đi nhanh ra bên ngoài, thấy trên hành lang toàn người là người, ai cũng sợ hãi chạy loạn khắp nơi.

Viện trưởng Trần kéo một bác sĩ lại, “Có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ bị người ta kéo lại, vừa định nổi giận thì thấy người kéo là cấp trên của mình, bèn nói: “Viện trưởng, bên khoa phụ sản phát hiện có bom.”

“B...

bom!”

Viện trưởng khiếp sợ ngây người tại chỗ, vẻ mặt không thể tin nổi, bác sĩ kéo ông đi, “Viện trưởng, mau chạy đi, chỗ này nguy hiểm lắm!”

Viện trưởng Trần còn chưa kịp hồi hồn thì đã bị kéo đi, mãi cho đến khi chạy ra khỏi tòa nhà, ông mới tỉnh lại từ cơn sợ hãi, xoay người chạy về phía khoa phụ sản.

Nơi đó là khoa phụ sản, nhân tài ở trong khu nội trú của khoa phụ sản nhiều nhất.

Hơn nữa, ông còn chưa quên Thẩm Thanh Lan vẫn đang ở trong đó.

Trong thang máy chật kín người, do vậy viện trưởng Trần đi thẳng lên cầu thang bộ, trên cầu thang toàn người đang sợ hãi bỏ chạy.

Cực khổ leo lên đến tầng 10, ông thở hổn hển, suýt thì thở không ra hơi.

Ông không kịp dừng lại để nghỉ mà chạy ngay đến phòng bệnh của Thẩm Thanh Lan, vừa chạy được nửa đường thì thấy chỗ nhà vệ sinh có mấy cảnh sát đang vây lại.

Viện trưởng Trần đi tới thì bị cảnh sát cản, “Chỗ này rất nguy hiểm, mau xuống dưới đi.”

Cảnh sát quát lớn.

“Tôi là viện trưởng bệnh viện, mấy cậu hãy để tôi vào, tôi có trách nhiệm với bệnh viện và bệnh nhân của tôi.”

“Là viện trưởng cũng phải đi xuống.”

Cảnh sát muốn đuổi ông đi, lúc nào rồi mà còn định vào góp vui chứ.

Thẩm Thanh Lan nghe được tiếng động nên đi ra ngoài, thấy viện trưởng Trần thì nói: “Viện trưởng Trần, chỗ này có bom, nguy hiểm lắm, ông sắp xếp để mọi người mau rời khỏi đây.”

Viện trưởng Trần chạy lên là để tìm Thẩm Thanh Lan, nghe cô nói vậy, lập tức trả lời: “Cô Phó, cô mau đi cùng tôi.”

Vốn chuyển Thẩm Thanh Lan khó sinh đã khó ăn nói với nhà họ Thẩm rồi, đợi đến ngày mai thôi là vị tổ tông này xuất viện, ai ngờ...

lúc quan trọng này lại xảy ra chuyện.

Ông thật muốn lau nước mắt cho mình, chức viện trưởng của mình coi như xong rồi.

Phó Hoành Dật còn ở bên trong, đương nhiên Thẩm Thanh Lan sẽ không rời khỏi, “Viện trưởng Trần, tôi sẽ ở lại đây, ông mau đi đi.”

“Cô Phó, chỗ này rất nguy hiểm, cô hãy đi với tôi.”

Viện trưởng Trần nói, trong lòng có chút bực bội Thẩm Thanh Lan.

Vị đại tiểu thư này có biết bây giờ là lúc nào không, còn ở đây góp vui cái gì.

Chuyện lớn nghiêm trọng thế này cô có thể góp vui được sao? Thẩm Thanh Lan nhìn cảnh sát, cảnh sát biểu ý liền đưa viện trưởng Trần ra ngoài.

“Phó thiếu tướng, tôi nghĩ nên cắt sợi dây màu đỏ.”

Chuyên gia gỡ bom mìn nói, bề ngoài quả bom này có vẻ giống bom loại mới nhất trên thế giới, nhưng mở ra mới biết bên trong đã bị người ta thay đổi.

Nếu không bị người ta đối thì anh ta còn biết biết phải làm gì, đã thay rồi thì anh ta không dám chắc.

Mấy phút ngắn ngủi trôi qua, trên trán chuyên gia gỡ bom chảy đầy mồ hôi lạnh, nhìn thời gian nhảy từ 1 phút xuống 59 giây, bàn tay cầm kéo lại càng siết chặt.

Vẻ mặt Phó Hoành Dật nặng nề, anh nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, em nghĩ sao?”

Tầm mắt Thẩm Thanh Lan nhìn chằm chằm vào ba sợi dây đó, vài giây sau mới nói: “Cắt cả hai dây màu đỏ và đen cùng lúc.”

“Có lẽ chỉ cần cắt một dây thôi, cắt hai dây sẽ nổ mất.”

Chuyên gia gỡ bom mìn vô thức phản bác, Phó Hoành Dật mỉm cười, nói: “Được, nghe em.”

Mồ hôi lạnh trên trán vị chuyên gia kia lại càng nhiều, vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn Phó Hoành Dật, “Phó thiếu tướng!”

“Tôi tin cô ấy!”

Phó Hoành Dật nói, không chút do dự cầm kéo cắt xuống.

“Tích...”

Tiếng tích vang lên rồi ngừng, con số dừng lại ở 10 giây.

Chuyên gia ngẩn người nhìn chữ số màu đỏ, đến khi Phí Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan đã khỏi thì mới đưa tay lên lau mồ hôi trên đầu.

Gió lạnh thổi qua làm sau lưng cậu lạnh toát, thò tay sờ mới phát hiện sau lưng dính mồ hôi ướt nhẹp.

“Lúc nãy anh không sợ phán đoán của em sai sao?”

Thẩm Thanh Lan hỏi Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật cười, “Anh tin em.

Hơn nữa, lúc đó anh cũng nghĩ giống em.”

Thẩm Thanh Lan mím môi, “Vậy nếu không giống thì sao?”

“Nghe theo em”

Phó Hoành Dật không chút do dự nói.

“Anh đúng là không sợ em phạm sai lầm mà.”

Thẩm Thanh Lan nói.

Phó Hoành Dật nắm chặt tay cô, “Đó là bản năng của em, anh tin nó.”

Thẩm Thanh Lan cười, “Hoành Dật, anh may đấy, trong mấy lĩnh vực mà em học giỏi nhất, trùng hợp lại bao gồm cả mặt này.”

Phó Hoành Dật lại cảm thấy đau lòng, chỉ cần nghĩ tới những gì Thẩm Thanh Lan đã trải qua, tim anh giống như bị kim đâm, có thể là do giọng điệu không chút để tâm của cô khiến anh càng đau lòng hơn.

“Đi thôi, chúng ta đi đón con trai.”

Thẩm Thanh Lan nhận thấy tâm trạng Phó Hoành Dật không tốt bèn đổi chủ đề.

Đi ra ngoài khu nội trú, trên bãi đất trống chen chúc đầy người, có cảnh sát, có bệnh nhân, có bác sĩ y tá, thậm chí còn có phóng viên.

Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật vòng qua đám đông đi ra ngoài, Sicily chờ họ trên xe.

Vừa tới gần xe, cô liền nghe tiếng gào khóc của trẻ con.

Cô vội bước nhanh đi đến mở cửa xe ra, thấy Sicily sốt ruột đổ đầy mồ hôi, An An ở trong ngực Sicily thì gần giọng gào khóc, khuôn mặt đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.