Bạn Nhỏ Đáng Thương

Chương 127




Bùi Nhất Ninh nhanh chóng đứng dậy bế bé, “Cục cưng ngoan, đừng khóc, mẹ cháu ở đây mà.”

Cô đưa bé cho Thẩm Thanh Lan, “Hình như tè rồi.”

Thẩm Thanh Lan kiểm tra, đúng là tè thật.

“Để chị!”

Bùi Nhất Ninh nói.

Cô đang thay tã cho An An thì Bùi Hạo thức dậy.

Bé ngơ ngác nhìn mẹ mình, “Mẹ ơi, hình như con vừa nghe tiếng em trai khóc.”

Thấy việc Bùi Nhất Ninh đang làm, mắt cậu nhóc sáng lên, tự mình trượt xuống giường, “Mẹ, em trai dậy rồi.”

Cậu nhóc vẫy tay chào An An: “Em trai, chào em! Anh là Bùi Hạo, là anh trai của em.”

An An phun bong bóng, phớt lờ cậu nhóc.

Bùi Hạo tủi thân nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Dì ơi, em trai không để ý tới cháu.”

Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng xoa đầu bé, “Không sao, có gì để ý tới cháu rồi mà!”

Cảm xúc của Hạo Hạo tới nhanh mà đi cũng nhanh, bé nhìn cục cưng nào đó đang tự mình chơi đùa, nói: “Dì ơi, cháu có thể nắm tay em trai không?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu.

Hạo Hạo cẩn thận nắm bàn tay bé xíu của An An, bé nở nụ cười: “Dì, tay em trai nhỏ thật đấy!”

An An bất giác nắm chặt ngón tay Hạo Hạo nhét vào trong miệng, Hạo Hạo vội rút tay về, “Em ơi, không được đâu, tay bấn, không thể ăn được.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười nhìn hai đứa trẻ đang “giao lưu”

với nhau, suy nghĩ nào đó ở trong lòng càng thêm kiên định.

Bùi Nhất Ninh đợi Phó Hoành Dật trở lại mới ra về.

“Hôm nay cảm thấy khá hơn không?”

Thẩm Thanh Lan hỏi Phó Hoành Dật.

“Cũng không tệ.”

Phó Hoành Dật đáp.

Nhìn cục cưng đang ngủ ngon, anh nói với vẻ ghét bỏ, “Sao lại ngủ nữa rồi? Có khi nào ngủ tới ngốc luôn không?”

Thẩm Thanh Lan lườm Phó Hoành Dật, anh sờ mũi tỏ vẻ vô tội.

“Hoành Dật, anh cân nhắc chuyện em nói với anh chưa??”

Thẩm Thanh Lan nghiêm túc hỏi.

Phó Hoành Dật thu lại vẻ đùa giỡn, hỏi ngược lại: “Nếu anh không đồng ý thì em sẽ từ bỏ sao?”

Thẩm Thanh Lan im lặng, sau đó lắc đầu, “Em sẽ không từ bỏ.”

Phó Hoành Dật nở nụ cười, “Cho nên em cứ làm đi, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em và con.”

Thẩm Thanh Lan chủ động nắm tay Phó Hoành Dật, nếu chẳng phải bây giờ cơ thể không tiện thì có thật sự muốn hôn anh, “Hoành Dật, em biết anh nhất định sẽ ủng hộ em.”

Phó Hoành Dật cười khổ.

Thật ra anh không đồng ý với kế hoạch Thẩm Thanh Lan dùng bản thân cô làm mồi nhử Tần Nghiên cắn câu.

Có rất nhiều cách để bắt được bà ta, anh không muốn cô mạo hiểm.

Nhưng chuyện cô đã quyết định, rất khó để thuyết phục cô đổi ý.

Hơn nữa, Eden và Andrew đã tìm anh nói chuyện, anh không thể không đồng ý với hành động lần này.

Dù sao thì tự bản thân anh dõi theo cô cũng tốt hơn để cố giấu anh tham gia những chuyện nguy hiểm.

Sau ngày hôm đó, Phó Hoành Dật bắt đầu từ chối dần những người tới thăm Thẩm Thanh Lan.

Trên cơ bản, ngoài người nhà ra thì anh không gặp ai cả.

Muốn dụ Tần Nghiên cắn câu, thì trong phòng bệnh không thể có nhiều người, phải cho người ta cơ hội ra tay chứ.

Cuộc sống mỗi ngày của Phó Hoành Dật vẫn diễn ra trong viện, không ở trong phòng bệnh với vợ và con trai thì là ở trong phòng phục hồi chức năng với Eden.

Ngoại trừ người đến thăm Thẩm Thanh Lan ngày càng ít, thì nhìn qua không có gì khác với mọi ngày.

Tình trạng này kéo dài trong ba bốn ngày.

Còn hai ngày nữa thì Thẩm Thanh Lan xuất viện, bởi vì cơ thể suy nhược nên cô phải ở cữ.

Ngày mai, sau khi ra viện, cô bắt đầu đến trung tâm ở cữ.

Trung tâm này do Phó Hoành Dật tìm, ý của người lớn là để Thẩm Thanh Lan về nhà ở cữ, dù sao ở nhà cũng thoải mái hơn, mà người nhà cũng cẩn thận hơn người ngoài.

Nhưng Phó Hoành Dật kiên quyết cho Thẩm Thanh Lan ở cữ trong trung tâm, bởi vì anh tin vào sự chuyên nghiệp của bọn họ, những người khác cũng phải đồng ý.

* Nước Y.

Nghe quản gia báo cáo, sắc mặt Allen tái nhợt, “Tần Nghiên đúng là một tai họa.

Bây giờ bà ta ở đâu?”

Quản gia cúi đầu, “Nghe nói bà ta ở nước R, có người nhìn thấy Kim phu nhân ở nước R.”

“Lập tức bảo người tới nước R bắt bà ta về vứt vào chuồng thú cho tôi.

Còn thuộc hạ của bà ta nữa, giết hết cho tôi.”

Quản gia do dự, “Thiếu gia, ở nước R, Honda và Kim phu nhân có quan hệ rất tốt.

Lúc này bà ta ở trên lãnh thổ nước R, chúng ta muốn bắt bà ta về, e rằng phải trả một cái giá rất lớn.”

“Không tiếc bất cứ giá nào.

Nhớ kỹ, tôi cần người sống, để lại một hơi tàn là được.”

Ánh mắt Allen âm u lạnh lẽo.

Hắn không muốn để người đàn bà Tần Nghiên kia chết dễ dàng như vậy.

Để bà ta chết như vậy là quá nhân từ rồi.

Quản gia muốn khuyên Allen, nhưng ông ta thừa hiểu tính tình của hắn, biết mình có nói cũng vô dụng, do vậy liền quay người lui xuống.

*
Dưới sự cố tình thúc đẩy của Thẩm Thanh Lan, tin tức ngày mai cô xuất viện giống như mọc cánh lan khắp bệnh viện, đây chính là hiệu quả mà Thấm Thanh Lan muốn.

Chắc chắn Tần Nghiên đang chú ý tới động tĩnh của cô, do vậy sẽ có người trong bệnh viện đưa tin cho bà ta.

Tối nay đã là cơ hội cuối cùng.

Đổi lại là cô, cô cũng sẽ chọn ra tay vào đêm nay.

Vì sắp kiểm tra cơ thể nên An An bị bể về phòng dành cho trẻ sơ sinh.

Có người bí mật trông chừng phòng trẻ sơ sinh, không cần phải lo lắng cho an toàn của An An.

Tối nay, Phó Hoành Dật vẫn ngủ trong phòng bệnh.

Ngủ đến nửa đêm, hai người bỗng nghe tiếng bước chân, bọn họ cùng mở mắt nhìn nhau, rồi nhắm mắt lại.

Ánh trăng bàng bạc từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phòng bệnh lờ mờ sáng, vẫn có thể nhìn được cảnh tượng trong phòng.

Cánh cửa lặng lẽ bị mở ra, xem ra đối phương rất chuyên nghiệp, gần như không để phát ra tiếng động.

Nếu không phải Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cảnh giác thì người bình thường không thể phát hiện được có kẻ lẻn vào.

Kẻ nọ đến tới gần Thẩm Thanh Lan, nhưng chưa vội ra tay.

Ả nhìn Thẩm Thanh Lan chằm chằm, đáy mắt là sự oán hận lạnh lẽo thấu xương.

Trong tay y cầm một khẩu súng, từ từ nhắm ngay đầu Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan thình lình mở mắt, người tới kinh ngạc, vô thức bóp cò.

Không chờ ả hành động, cánh tay chợt đau nhói.

Ả rên lên một tiếng, khẩu súng rơi xuống sàn.

Ả lập tức quay người bỏ chạy, nhưng bụng đã bị đạp một cú, cả người gặp lại, ngã xuống đất.

Đèn trong phòng bệnh được bật lên, ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng.

Phó Hoành Dật khóa cánh tay 4, ấn chặt xuống đất.

Thẩm Thanh Lan đứng dậy, “Hứa Nặc, đã lâu không gặp.”

Dù người tới đang mặc đồng phục y tá, đeo khẩu trang, cả người che mình kín mít, nhưng Thẩm Thanh Lan liếc mắt là đã nhận ra cô ta.

Cô gỡ khẩu trang trên mặt của Hứa Nặc ra, nhíu mày nhìn bộ dạng của ả.

Lần này khống chế ả quá dễ dàng, cô từng giao đấu với Hứa Nặc nên biết rõ bản lĩnh của ả.

Biểu hiện vừa rồi của ả chẳng khác gì một người bình thường trói gà không chặt.

Hứa Nặc lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Lan, không nói một lời.

Ả đã dám tới đây thì có nghĩa là đã chuẩn bị sẵn tinh thần không thể quay về.

Tiếc là cơ thể tàn tạ của ả không thể gây nên tổn thương nào cho Thẩm Thanh Lan.

Năm ngày trước, Hứa Nặc đến thủ đô.

Khi ả tới, Thẩm Thanh Lan đã tỉnh lại.

Lúc ấy, ả biết muốn động vào Thẩm Thanh Lan là rất khó.

Nhưng đã đi tới bước này rồi, nếu không làm gì đó thì ả thật sự không cam lòng.

Ả Muốn ra tay với con của Thẩm Thanh Lan, nhưng lại không tìm được cơ hội, mà ngày mai cô xuất viện rồi, cơ hội càng khó hơn.

Tối nay 4 bí quá hóa liều, đến cùng ông trời vẫn không nghiêng về phía ả.

Thẩm Thanh Lan đoán Tần Nghiên sẽ cho người khác tới, nhưng không ngờ người này là Hứa Nặc.

Dù sao thì ả cũng là người của Allen, cô cau mày nhìn ả, “Tần Nghiên đâu?”

Hứa Nặc cúi đầu im lặng.

Từ khi bị bắt, ả không nói một câu nào.

Kim Ấn Hi đẩy cửa bước vào, trông thấy Hứa Nặc, mắt cô lóe sáng, nở nụ cười tàn nhẫn, “Ôi chao, Hứa Nặc, cuối cùng gặp lại nhau.

Cô không biết tôi nhớ cô nhường nào đâu.

Hứa Nặc không phản ứng gì, vẫn cứ cúi thấp đầu.

Kim Ân Hi cầm một kim tiêm chuẩn bị riêng cho ả ta tới.

Cô đến gần Hứa Nặc, cắm thẳng kim tiêm vào cánh tay ả.

Từ đầu đến cuối, Hứa Nặc không hề giãy giụa.

Ba người nhìn nhau, cảm thấy có gì đó là lạ.

Kim Ân Hi vén quần áo của Hứa Nặc lên, thấy trên người ả không có bom mới hơi yên tâm.

“Ha ha.”

Hứa Nặc cười lạnh, “Không ngờ các người cũng sợ chết.”

Kim Ân Hi tức giận, nhưng không ra tay.

Dù sao đây cũng là bệnh viện, là nơi công cộng.

Hứa Nặc dần cảm thấy cơ thể không còn sức lực, ả biết chắc chắn là do tác dụng loại thuốc vừa tiêm vào cơ thể mình, nên cũng lười giãy giụa, cứ lặng lẽ chờ đợi thứ thuốc này phát tác.

Không bao lâu sau, Hứa Nặc thiếp đi, lúc này Phó Hoành Dật mới thả ả ra.

Tuy nhiên, mọi người đều không nhìn thấy trên môi Hứa Nặc lóe lên nụ cười.

Kim Ân Hi tạm biệt Thẩm Thanh Lan rồi dẫn người đi.

Họ không định giao Hứa Nặc cho cảnh sát, ả biết quá nhiều nhiều chuyện, ai biết ả sẽ nói gì với cảnh sát.

Phó Hoành Dật cũng rõ điều này, cho nên anh can thiệp vào chuyện họ dẫn ả đi đâu.

Bọn Andrew ở bên ngoài chờ Kim Ân Hi, sau đó nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Thẩm Thanh Lan vẫn chau mày.

Phó Hoành Dật rửa tay đi ra, thấy dáng vẻ ấy của cô, không nhịn được hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

“Lần này tóm được Hứa Nặc quá dễ dàng.”

Thẩm Thanh Lan đáp.

“Chân tay cô ta đã bị người ta phế rồi.”

Phó Hoành Dật nói.

“Cái gì?”

“Hình như bị cắt gân tay gân chân, không còn sức lực nữa.”

Phó Hoành Dật giải thích, vừa rồi anh bắt Hứa Nặc không tốn sức chút nào.

Thẩm Thanh Lan hiểu ra, thảo nào lần này lại bắt được cô ta dễ như vậy.

“Tần Nghiên muốn Hứa Nặc chết sao?”

Nếu không thì bà ta phái một kẻ vô dụng tới đây làm gì? Những Thẩm Thanh Lan rất nhanh liền biết được, không phải Tần Nghiên phải một kẻ vô dụng tới, mà là phái một kẻ điên tới.

“A, có bom!”

Tiếng thét chói tai vang lên, xuyên thấu bầu trời đêm truyền vào tại Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật.

Hai người vừa định đi ngủ, nghe tiếng hét thì nhìn nhau, nhận ra có chuyện gì đó không ổn nên lập tức xoay người chạy tới chỗ phát ra tiếng hét.

Tiếng hét vọng lại từ nhà vệ sinh công cộng, lúc Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật chạy tới, nhìn thấy một S “:

- 1, “.

y tá vẻ mặt sợ hãi đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ.

Hai mắt Thẩm Thanh Lan trầm xuống, định đi vào nhưng bị y tá kéo lại, cả giọng nói và tay của y tá đều run lên, “Đừng vào, bên trong có bom”

“Không sao đâu.”

Thẩm Thanh Lan cười.

Y tá kéo cô không buông, “Tôi đã báo cảnh sát, cô đừng vào, nguy hiểm lắm.”

Giờ phút này, cả tòa nhà đều trở nên nhốn nháo, tiếng hét chói tai khi nãy không chỉ đánh thức hai người Thẩm Thanh Lan, mà còn đánh thức cả những người khác nữa.

Bọn họ nghe có bom thì bất chấp tất cả, liều mạng chạy trước.

Y tá kéo Thẩm Thanh Lan lại, Phó Hoành Dật đi thẳng vào trong.

Anh cẩn thận nhìn một lượt, xác định vị trí của quả bom, nằm phía sau thùng nước của bồn cầu.

Là một quả bom mini hẹn giờ, thời gian hiện trên đó còn 20 phút.

Nếu không phải y tá đi vệ sinh lúc nửa đêm, mà trong nhà vệ sinh lại im ắng, nên cô ấy nghe được tiếng động, thì có lẽ đêm nay sẽ rất nhiều người phải chôn nhân tại nơi này.

Phó Hoành Dật đi ra, nói nhỏ với Thẩm Thanh Lan vài câu, ánh mắt cô trầm xuống, bom mini loại mới nhất, sức nổ rất lớn, nếu xui xẻo thì người trong cả tòa nhà này đều chết chung.

Khó giải quyết là sau khi loại bom này khởi động, chỉ có thể gỡ nó hoặc chờ nó nổ, không thể di chuyển, vì di chuyển thì có thể sẽ ngay lập tức kích nổ nó.

Không cần nghĩ cũng biết là ai gài bom, Hứa Nặc đúng là một kẻ điên, vấn đề khó nhất lúc này à ả đã gài bao nhiêu quả bom.

Nếu chỉ có quả bom này thì còn có thể giải quyết.

Nếu nhiều thêm vài quả bom, chỉ cần có một quả bom không tìm ra, thì hậu quả không tưởng tượng nổi.

Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan đều hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc này, anh nhìn cô, nói: “Em dẫn con đi trước.”

“Còn anh?”

Thẩm Thanh Lan hỏi, thật ra không cần hỏi cô cũng biết anh định làm gì.

Phó Hoành Dật vỗ tay cô, cho cô một ánh mắt yên tâm, “Dẫn con đi trước, cứ tin ở anh.”

Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn anh, “Hoành Dật, em và con đều chờ anh.”

Phó Hoành Dật cười, “Ừ.”

Thẩm Thanh Lan xoay người đi, vừa đi tới phòng trẻ sơ sinh thì gặp Sicily, cô ấy đang bế An An, “An.”

“Hứa Nặc cài bom trong này, chị mau bế An An đi trước.”

Thẩm Thanh Lan nói.

Sắc mặt Sicili liền biến, “Còn em thì sao, An?”

“Hoành Dật đang ở đây, em phải giúp anh ấy.”

Thẩm Thanh Lan nói, cô nhìn đứa bé đang ngủ say, “Sicily, đi nhanh lên.

Chị yên tâm, em sẽ không để mình xảy ra chuyện.”

Sicily nhìn sâu vào mắt Thẩm Thanh Lan, “An, bảo vệ mình cho tốt.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, thấy bọn họ rời đi, cô liền xoay người chạy về phía phòng bệnh.

Phó Hoành Dật đang sắp xếp cho mọi người rời đi, thấy cô quay lại thì ánh mắt sa sầm, “Sao em quay lại? Con đâu rồi?”

“Sicily bế con đi rồi, em quay lại giúp anh”

Thẩm Thanh Lan tỉnh táo nói.

“Chỗ này không cần em, em mau đi đi.”

Phó Hoành Dật nghiêm túc nói.

“Hoành Dật, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm ra vị trí và số lượng bom, thời gian không còn nhiều nữa.”

Thẩm Thanh Lan nói.

Phó Hoành Dật cũng biết bây giờ không phải lúc bàn chuyện này, đúng là Thẩm Thanh Lan có thể giúp được anh.

Anh gật đầu, nói: “Được, chúng ta chia nhau hành động, nhưng em phải đồng ý với anh, nếu tình huống không ổn thì em phải ngay lập tức đi ngay, không cần lo cho anh.”

Thẩm Thanh Lan biết nếu mình không đồng ý thì Phó Hoành Dật sẽ không yên tâm, “Vâng, anh cũng phải chú ý an toàn.”

Cô xoay người đi, Phó Hoành Dật liền kéo cô lại, cởi áo khoác của mình ra rồi khoác cho cô, “Đừng để cảm lạnh.”

Thẩm Thanh Lan cảm thấy lòng mình ấm lên, kéo áo phủ kín người rồi rời đi, dưới lầu vang lên tiếng còi cảnh sát, chắc là cảnh sát đã đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.