Bản Nhạc Của Những Kẻ Bất Tử

Chương 27: Lẽ Nào Hề Hoài Muốn Tới Phòng Đệ




Mê Điệp Mộng.

Đó là một thứ độc có thể khiến vạn vật bốc hơi trong nháy mắt. Đừng nói trước mặt chắn cửa rồi, chính là độc thú bên trong đó cũng sẽ khiến nó bốc hơi khỏi nhân gian trong chớp mắt, biến mất không thấy gì nữa.

Lúc Long Phi Dạ giao Mê Điệp Mộng cho Hàn Vân Tịch, tuy bảo nàng đừng hỏi thêm gì nhưng cũng không giao phó nàng không được phép nói ra ngoài.

Thấy vẻ cảnh cáo dày đặc đó trong đáy mắt của Long Phi Dạ, Đường Li cũng nghĩ đến Mê Điệp Mộng rất nhanh. Thứ này quyết định cả đời của Long Phi Dạ, đối với hắn mà nói quá quan trọng rồi.

Mê Điệp Mộng giấu ở trong tay áo của Hàn Vân Tịch. Nữ nhân này đây là muốn lấy tiết tấu của Mê Điệp Mộng ra sao?

"Độc nha đầu, nàng có biện pháp gì?" Cố Thất Thiếu vô cùng mong đợi, hắn thích nhất sự bất ngờ vui vẻ mà nha đầu này mang đến.

Công tử áo trắng nhìn tường nuốt máu đó, lại nhìn Hàn Vân Tịch. Tuy gấp nhưng cũng khống chế tính khí, chờ đợi.

Hắn tốn tâm tư lớn đến thế mới dẫn nha đầu này đến nơi đây kiểm chứng thân phận của nàng, không thể gấp vào nhất thời để việc sắp thành lại hỏng. Phải biết người ở đây đều không phải nhân vật đơn giản, năng lực rất lợi hại!

Hắn cũng không tin Hàn Vân Tịch có cách ăn mòn bức tường này, cách hang động đá vôi sụp đổ còn có chút thời gian, hắn có thể đợi.

"Đồ tốt!"

Hàn Vân Tịch vừa cười hồi đáp Cố Thất Thiếu, vừa lấy thuốc trong túi điều trị. Thấy thế, Đường Li thực sự không nhịn được lên tiếng: "Hàn Vân Tịch, không phải đồ của ngươi, đừng tùy tiện dùng!"

Sự nhắc nhở này cũng đủ rõ ràng, người ngoài nghe thấy cũng biết bên trong có vấn đề, Hàn Vân Tịch chắc chắn biết thứ hắn chỉ là gì.

Ai ngờ Hàn Vân Tịch lại không dừng tay. Nàng không chỉ nhìn hiểu vẻ cảnh cáo ở đáy mắt Long Phi Dạ, mà còn đặc biệt liếc mắt nhìn Long Phi Dạ với ý vị sâu xa, mới mở túi điều trị lấy đồ!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn qua đó, chờ đợi.

Nữ nhân này sẽ cho mọi người bất ngờ vui vẻ gì đây?

Đường Li nắm chặt nắm tay, ám khí cũng chuẩn bị xong rồi. Tuy hắn đã đồng ý Hàn Vân Tịch nhưng cho dù đồng ý hay không, chỉ cần liên quan đến Mê Điệp Mộng, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai bán đứng Long Phi Dạ!

Nhìn thấy Đường Li sắp ra tay, một tay Long Phi Dạ bèn ấn giữ tay của hắn.

"Long Phi Dạ, huynh tỉnh táo chút đi. Chuyện này tuyệt đối không thể có ngoại lệ!" Đường Li thấp giọng, vừa phẫn nộ vừa sốt ruột.

Tên này dùng ánh mắt cảnh cáo Hàn Vân Tịch có tác dụng gì? Hắn đối với bất kỳ ai cũng tàn nhẫn như thế, sao cứ không thể nặng tay với nữ nhân này?

Long Phi Dạ chính là ấn giữ tay của Đường Li, lặng im nhìn chằm chằm tay của Hàn Vân Tịch không nói chuyện. Đường Li muốn thoát khỏi trói buộc, đáng tiếc sức lực của Long Phi Dạ vô cùng lớn, đến khả năng động đậy một chút hắn cũng không có.

"Long Phi Dạ, ngươi đừng quên thứ này là của mẫu phi ngươi!" Đường Li thấp giọng nhắc nhở.

Long Phi Dạ hơi sững người, cuối cùng không buông tay.

Ngay lúc này, Hàn Vân Tịch đã lấy đồ ra. Chỉ thấy đó là một cái lọ lớn, cũng không phải lọ sứ trữ nước thuốc thường gặp, mà là lọ lưu ly màu đen, không nhìn thấy thứ đựng bên trong.

Vừa thấy lọ lưu ly này, tảng đá căng thẳng đè trong lòng Đường Li chợt rơi xuống. Hắn thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng: "Long Phi Dạ, ngươi có thể... buông tay rồi!"

May mắn là nha đầu này vẫn đáng tin cậy!

Nhìn lọ trong tay của Hàn Vân Tịch ấy là biết thứ đựng trong đó tuyệt đối là Mê Điệp Mộng. Lọ đựng Mê Điệp Mộng là một lọ sứ nhỏ hoa xanh phong cách cổ xưa, là lọ sứ vô cùng đặc thù. Thiên hạ cũng chỉ có lọ sứ đó sẽ không bị Mê Điệp Mộng ăn mòn.

"Chính là thứ này, độc môn bí chế!" Hàn Vân Tịch cười nói, đặc biệt nhìn Long Phi Dạ mấy lần. Thực ra nàng có nhìn thấy sự cảnh cáo vừa rồi của tên này.

Hắn tưởng nàng sẽ lấy Mê Điệp Mộng ra sao? Nàng không đáng tin cậy đến thế sao?

Nếu đã không tin nàng, làm gì còn giao đồ quan trọng như thế cho nàng? Nếu đã giao cho nàng rồi, tại sao lại không nói rõ lai lịch cho nàng?

Vì sao tên này luôn mâu thuẫn như vậy?

Thấy Hàn Vân Tịch nhìn ra, Long Phi Dạ lập tức tránh ra, mặt không có biểu cảm. Có lẽ là Hàn Vân Tịch quen rồi, thấy bộ dáng này của hắn, nàng không những không để ý, còn có sự kích động muốn tiếp tục trêu chọc hắn.

"Đây là thứ quỷ quái gì?"

Cố Thất Thiếu hiếu kỳ đến gần qua đó, Mộc Linh Nhi luôn đứng bên cạnh, im lặng nhìn Hàn Vân Tịch. Vẻ mặt cô ấy vô cùng oán hận, đáng tiếc ai cũng không rảnh chú ý tới cô ấy.

"Ngươi ngửi thử đi."

Hàn Vân Tịch mở lọ lưu ly ra, không chỉ Cố Thất Thiếu tới gần, mọi người ở đây lập tức đều ngửi thấy mùi chói mũi. Tuy không biết nước thuốc này là gì nhưng ngửi thấy mùi này, Mộc Linh Nhi quen dược tính liền biết tính ăn mòn của thứ này vô cùng mạnh!

Nàng không quá tin thứ này có thể ăn mòn sắt nhưng nàng tin thứ này nhất định có thể hủy đi mặt của Hàn Vân Tịch.

Cô ấy che mũi, đáy mắt lóe lên từng vẻ tàn nhẫn, cơ hội đến rồi!

Nhìn chằm chằm thứ đó trong tay Hàn Vân Tịch, đang muốn ra tay, ai ngờ Cố Thất Thiếu lại đột nhiên xoay đầu nhìn cô ấy.

Mộc Linh Nhi lập tức thu tay lại, vẻ bối rối đều viết trên mặt. Đáng tiếc Cố Thất Thiếu luôn không chú ý nhiều đến biểu cảm trên mặt nữ nhân, mà người khác càng không chú ý nhiều đến Mộc Linh Nhi. Họ đều quan tâm thứ trên tay Hàn Vân Tịch.

"Linh Nhi, muội ngửi ra được không?" Cố Thất Thiếu hỏi, Mộc Linh Nhi là tễ thuốc sư thiên tài, kiến thức vô cùng rộng.

Lúc này, trái tim nham hiểm nhảy ra khỏi ngực của Mộc Linh Nhi mới hạ xuống, cô ấy miễn cưỡng bình tĩnh lắc đầu, lời còn chưa nói ra được.

Từ nhỏ lớn lên ở Dược Thành, một lòng nghiên cứu dược liệu. Tuy trong gia tộc vì tranh chức vị gia chủ, mỗi nhà mỗi phe tranh giành cấu xé lẫn nhau nhưng thiên phú của nàng ấy khiến cô ấy tránh khỏi những tranh đấu này. Chỗ nào cũng không cần cho thể diện, người nào cũng không cần đi kết giao. Nàng ấy chỉ cần chế thuốc tốt, phụ thân sẽ mặc kệ mọi thứ mà bao che cho nàng ấy.

Từ nhỏ đến lớn tựa hồ cũng không có phiền não gì, ngày tháng vô cùng đơn tuần, tính tình cũng đơn thuần. Có cảm xúc gì đều viết trên mặt, cho đến gặp Thất ca ca, nàng ấy bắt đầu có phiền não, cũng là phiền não ngọt ngào.

Thế nhưng khi Hàn Vân Tịch xuất hiện trong sinh mệnh của Thất ca ca, thế giới của nàng ấy đều mờ mịt. Đến trái tim sáng rực của nàng ấy cũng ảm đạm.

Lần đầu tiên nàng ấy học được phẫn nộ, đố kỵ, cũng là lần đầu tiên có cách nghĩ hung ác.

Vừa nghĩ tới chuyện bản thân muốn làm vừa rồi, tay của nàng ấy cũng còn đang run rẩy. Nàng ấy sợ, chột dạ nhưng nàng ấy không hối hận.

Thất ca ca là một cô nhi, không nơi nương tựa, trông thích cười nhưng thực ra không phải người vui vẻ. Cô ấy hy vọng hắn vui vẻ, cô ấy tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai tổn thương hắn!

Thấy Mộc Linh Nhi lắc đầu, Cố Thất Thiếu cũng không hỏi thêm, mà hỏi Hàn Vân Tịch: "Đây rốt cuộc là gì? Ở đâu ra?"

Thứ hắn và Mộc Linh Nhi đều không quen biết, căn bản cũng không ai quen biết, nơi này của Hàn Vân Tịch lại có.

"Ta pha chế ra đó." Lần này lời Hàn Vân Tịch nói là lời thật lòng.

"Thật sự có thể ăn mòn sắt?"

Ngay cả Cố Thất Thiếu cũng hoài nghi, chứ đừng nói là người khác.

"Nhìn đi!"

Hàn Vân Tịch rất tự tin, nàng đánh giá tường sắt một lần nữa, cuối cùng xác định một vị trí mới bôi nước thuốc lên đó.

Nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức ăn mòn cả bức tường, nàng chỉ cần ăn mòn ra được một cửa vào, có thể chứa một người thông qua là được.

Hàn Vân Tịch biết thời gian gấp rút nhưng chuyện này không thể gấp, nàng bôi nhẹ lên từng vòng từng lớp.

Cả phòng yên tĩnh, lực chú ý của mọi người đều trên tay Hàn Vân Tịch.

Thấy hồi lâu tường sắt cũng không có động tĩnh, mọi người vốn không tin lắm dần dần hoài nghi.

"Hàn Vân Tịch, rốt cuộc được không vậy. Nơi này cũng sắp sụp đổ rồi!" Đường Li gấp gáp hỏi.

"Độc nha đầu, nàng cũng đừng lấy tính mạng mọi người đùa giỡn." Cố Thất Thiếu đùa nghịch nói.

Long Phi Dạ và nam tử áo trắng không lên tiếng, nam tử áo trắng im lặng nhìn. Chân mày tuấn mỹ nhíu chặt, dường như nhìn ra sự khác thường của bức tường sắt, mà lực chú ý của Long Phi Dạ sớm đã rơi trên người nam tử áo trắng.

Ngay lúc này, đột nhiên một khối đá lớn từ phía trên giáng xuống, đang rơi đập vào bên chân của Mộc Linh Nhi. Mộc Linh Nhi bị dọa một phen chợt ôm lấy Cố Thất Thiếu: "Thất ca ca!"

Hàn Vân Tịch dừng lại quay đầu nhìn, Cố Thất Thiếu lập tức đẩy Mộc Linh Nhi ra. Đương nhiên, hắn cũng không giải thích gì, chỉ thúc giục: "Độc nha đầu, rốt cuộc nàng có được không vậy?"

"Vân Tịch cô nương, đừng thử, hay là tìm cơ hội đi! Chắc là ở trên bức tường này." Nam tử áo trắng vội vã mở miệng.

Ai ngờ ngay lúc này, một dòng nước màu vàng từ từ chảy xuống từ trên tường sắt.

Thấy thế, mọi người đều kinh ngạc, chân mày vốn nhíu chặt đó của nam tử áo trắng cứ nhíu lại: "Tốc độ này không kịp đâu, nơi này sắp sụp đổ rồi!"

"Bắt đầu hòa tan sẽ rất nhanh, chờ một lát!" Hàn Vân Tịch rất khẳng định.

Thứ trên tay này của nàng không phải thứ khác, chính là Siêu Cường Vương Thủy!

Vương Thủy, đây là một thứ chất lỏng tính a-xít vô cùng mạnh, là chất lỏng số ít có thể hòa tan, mà Siêu Cường Vương Thủy lại là do Hàn Vân Tịch độc môn bí chế ra được. Có lúc luyện thuốc cần dùng đến.

Tốc độ Vương Thủy hòa tan vật chất kim loại khá chậm nhưng Siêu Cường Vương Thủy này khác biệt, một lọ này cũng đủ giúp nàng xử lý xong chướng ngại vật trước mắt.

Quả nhiên như Hàn Vân Tịch nói, dần dần càng lúc càng nhiều nước màu vàng chảy xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh. Cuối cùng lại thành một dòng nước, trên tường sắt đã xuất hiện lỗ nhỏ, hoàn toàn xuyên thấu, có thể nhìn thấy bên trong.

Hết thảy trước mắt khiến mọi người đều kinh ngạc, đến Long Phi Dạ cũng không thể tưởng tượng nổi.

Sắt được ca ngợi là đệ nhất vật rắn, tông chủ Thiên Sơn Kiếm Tông có một bảo vật trấn núi là bảo kiếm sắt, được ca ngợi là thiên hạ đệ nhất kiếm. Không ngờ Hàn Vân Tịch lại có cách tiêu hủy thứ này trong thời gian ngắn như vậy!

Nữ nhân này thật là đáng sợ!

Rất nhanh, lỗ nhỏ biến lớn, hết thảy ở sau cửa dần dần rõ ràng.

Hàn Vân Tịch liếc nhìn, nhất thời kinh ngạc vô cùng, bỏ mặc giải thích Siêu Cường Vương Thủy với mọi người đang kinh ngạc. Nàng kinh ngạc hô lên: "Quân Diệc Tà và Đoan Mộc Dao ở bên trong!"

Điều này... làm sao có thể?

Long Phi Dạ tiến lên trước thông qua cửa động nhìn qua đó, cũng thật sự nhìn thấy thân hình của Quân Diệc Tà và Đoan Mộc Dao, trong đầu trống rỗng, nhìn thấy hai người họ, thứ khác đều không có, càng không nhìn thấy độc thú.

"Chẳng lẽ còn có cửa vào khác sao?"

"Độc thú đâu?"

"Sao họ nhanh như vậy?"

Đường Li liên tiếp hỏi mấy câu, mà lúc này, Cố Thất Thiếu lại ra hiệu mọi người im lặng: "Nghe đi, là tiếng của độc thú."

Vừa mới nói xong, một tảng đá lớn từ trời giáng, đập rơi xuống. Lần này không có đập ra xa, cũng không đập đến chân ai nhưng theo sau tảng đã lớn rơi xuống lại là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.