Bản Nhạc Của Những Kẻ Bất Tử

Chương 18




Nhờ có quan hệ tốt với Cố Thất Thiếu, Lạc Túy Sơn cũng hơi quen thuộc với cấm địa của Độc Tông, hắn dẫn theo Hàn Vân Tịch đi vào đường nhỏ, vội vã chạy về phía hố trời, trên đường đi thì có mấy lần gặp phải hộ vệ, may mắn đều không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.

Lúc đến được hố trời, trời cũng sắp sáng.

Mượn ánh nắng ít ỏi vào buổi sáng, chỉ thấy cái hố trời này cứ như một cái miệng lớn của núi lửa vậy, bên trong nó đều là các loại thực vật như dây leo, xanh um tươi tốt.

Nhìn từ xa thì không cảm thấy thế nào, thế nhưng, nếu đến gần sát để xem xét, Hàn Vân Tịch không nhịn được mà hít sâu một hơi, cái hố trời này sâu không thấy đáy, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng chiếu không tới nữa. Nhìn lâu sẽ cảm thấy nó chính là một cái lỗ đen, có thể hút tất cả xuống dưới.

Sự chú ý của Hàn Vân Tịch đều nằm trong hố trời, Lạc Túy Sơn đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Cố Thất Thiếu ở đâu cả, hắn đã phát ra mấy cái ám hiệu quỷ dị, thế nhưng đã lâu rồi mà vẫn không được đáp lại.

“Đã đến lúc này, hẳn là hắn đã đi xuống.” Hàn Vân Tịch thản nhiên nói.

“Chuyện này…”

Lạc Túy Sơn rất gấp gáp, hắn vội vàng bước lên trước, thả ám hiệu vào hố trời, đáng tiếc, cho dù là một cái hồi âm cũng chẳng có, huống chi là lời đáp lại chứ?

Tuy Lạc Túy Sơn rất gấp gáp, nhưng vẫn còn lý trí, hắn nhìn khắp bốn phía, không do dự nữa: “Chúng ta đi, nhanh lên!”

Nếu không kịp cản Cố Thất Thiếu, tất cả cũng chỉ đành tới đâu hay tới đó, địa đồ đã mất, đợi đến lúc cao tầng của Y Học viện mở họp xong, chắc chắn chỗ này sẽ được phòng thủ mạnh hơn.

Vốn thủ vệ trong đường nhỏ không nhiều đến thế, lần này lại tăng nhiều hơn như vậy, có trời mới biết đợi đến lúc cao tầng của Y Học viện mở họp xong, sẽ áp dụng biện pháp đề phòng gì nữa, có khi sẽ bao vây toàn bộ mọi thứ xung quanh hố trời luôn.

Bây giờ không đi, sau đó bị bắt được, đến lúc đó thì cho dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Đi?

Hàn Vân Tịch cũng không muốn đi, thế nhưng, tình huống ở đây còn tệ hơn so với suy nghĩ của nàng, hố trời lớn như vậy, lại không hề có đường để đi xuống, muốn xuống dưới đó, chỉ có thể bay xuống mà thôi.

Đối với người không có võ công thì tình huống này thật sự rất nguy hiểm.

Hàn Vân Tịch thật sự rất ghét cái thân thể này, không thể học nội công, làm cho nàng ngay cả khinh công cũng không học được, thật sự là phế vật mà!

“Tần vương phi, đừng nhìn nữa, đi nhanh lên, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.” Lạc Túy Sơn thúc giục.

Hàn Vân Tịch không muốn rời khỏi, thế nhưng, không đi thì không được, với năng lực của nàng thì không thể tự mình đi xuống.

Tên Cố Thất Thiếu đáng chết này, có chuyện tốt như thế này, sao không chịu dẫn nàng theo chứ?

“Đi thôi!”

Đương nhiên, Hàn Vân Tịch cũng rất quyết đoán, nàng quyết định nhờ Đường Ly hỗ trợ, còn tên cường thế không chịu nói lý kia, tạm thời nàng cũng chẳng muốn gặp hắn.

Hàn Vân Tịch và Lạc Túy Sơn đang định rời khỏi đây, ai ngờ một cái bóng trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, hai người giật mình, bình tĩnh lại nhìn thì đúng là một nam tử che mặt, cả người hắn từ trên xuống dưới chỉ có một màu, một bộ áo trắng hơn tuyết, khăn che mặt màu trắng, một cây trâm bạch ngọc giữ chặt ba ngàn sợi tóc, trừ những thứ đó ra thì không còn gì cả.

Nắng sớm nơi phía chân trời chợt hiện ra, chiếu đến từ phía sau nam tử áo trắng, khiến cả người hắn như được mạ lên một tầng ánh vàng nhàn nhạt, trong lúc hoảng hốt, dường như Hàn Vân Tịch đã thấy được đại thiên sứ, từ trời giáng xuống.

Chỉ là, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, sợ hãi và thán phục với tốc độ của nam tử này, nhanh đến mức làm cho người ta tưởng là đột nhiên xuất hiện, xung quanh trống trải như vậy, lúc nãy nàng thật sự không phát hiện ra hắn từ đâu xuất hiện.

Áo trắng che mặt và áo đen che mặt thật ra thì cũng giống nhau cả, người đến đều chẳng có ý tốt gì, tuy nhiên, Hàn Vân Tịch không hề cảm nhận được ác ý từ nam nhân này, cho đến lúc Lạc Túy Sơn lên tiếng thì nàng mới hoàn hồn lại.

“Ngươi là ai, lại dám xông vào cấm địa của Độc Tông ta!” Lạc Túy Sơn lấy dáng vẻ của chủ nhân mà mắng mỏ một cách giận dữ.

Đôi mắt của nam tử áo trắng như nước của cái hồ chưa từng gợn sóng trong cả ngàn năm vậy, yên tĩnh mà nội liễm, hắn không thèm để ý đến Lạc Túy Sơn, lại vái chào mới Hàn Vân Tịch một cái: “Vân Tịch cô nương, đắc tội.”

Vân Tịch cô nương?

Hàn Vân Tịch suýt chút nữa thì không nghe ra là đang gọi nàng, nàng vừa xuyên không thì đã gả làm vợ người ta, đã không còn quan hệ gì với hai chữ “cô nương” nữa, Cố Thất Thiếu hay gọi nàng là “nha đầu” cũng khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, giờ thì hay rồi, có một người xuất hiện gọi nàng là “cô nương”.

Nếu nam tử áo trắng này đã biết tên của nàng, chắc chắn cũng sẽ có một sự hiểu biết nhất định về nàng, vậy tại sao hắn sẽ xưng hô nàng như vậy chứ?

Thế nhưng, Hàn Vân Tịch nhanh chóng bỏ qua vấn đề này, bởi vì nam tử áo trắng vừa nói xong, lập tức xuất hiện ở đằng sau Hàn Vân Tịch, một tay nắm lấy bả vai của nàng.

Trước một giây rõ ràng người này vẫn còn ở trước mặt nàng, còn cách một đoạn, thế nhưng một giây sau, người ta đã ở sau lưng nàng, loại tốc độ nhanh như chớp và biến ảo linh hoạt thế này, phải cần khinh công lợi hại đến mấy mới có thể làm được chứ?

“Ngươi muốn làm gì?”

Hàn Vân Tịch cũng không kịp quăng độc châm ra nữa, mũi chân của nam tử chạm xuống đất, trong nháy mắt, đã nắm lấy Hàn Vân Tịch rồi lui về trung tâm của hố trời.

Lần này thì hay rồi, Hàn Vân Tịch đã giấu được chỉ châm, nhưng lại phải thu tay lại. Lúc này hai người đang lơ lửng trên hố trời, lỡ như nam tử mặc áo trắng này xảy ra chuyện gì, không cẩn thận buông tay ra, nàng nhất định sẽ ngã chết.

Không thoát được, Hàn Vân Tịch cũng lười lãng phí sức lực của mình, nàng bình tĩnh hòa nhã hỏi: “Ngươi muốn dẫn ta xuống dưới à?”

Tên này đã biết nàng, lại đến đây bắt cóc nàng, chắc chắn là muốn xin nàng giúp đỡ, đến đây là vì độc thuật của nàng.

“Làm phiền Vân Tịch cô nương mở một con đường giúp tại hạ, nếu có chỗ nào mạo phạm cô nương, mong cô nương thông cảm.” Nam tử áo trắng vẫn khách sáo như cũ.

“Thông cảm thế nào đây? Lúc bắt được Độc Thú thì chia cho ta một nửa?” Hàn Vân Tịch cười.

Ai ngờ, nam tử áo trắng không cần suy nghĩ gì, dứt khoát trả lời: “Được.”

“Vậy ngươi có gì để ta tin tưởng?” Hàn Vân Tịch lại hỏi.

Lần này, câu trả lời của nam tử áo trắng lại vượt khỏi dự kiến của nàng, hắn cũng cười: “Vân Tịch cô nương không tin… cũng phải tin.”

Dứt lời, hắn liền cầm chắc bả vai của Hàn Vân Tịch, tốc độ nhanh như chớp, bóng dáng như ảnh chợt lóe lên, nháy mắt liền chui vào trong hố trời đen ngòm.

"Tần Vương phi!"

Lạc Túy Sơn vội vã đến mức la to lên, muốn nhìn nữa cũng chẳng nhìn thấy được.

Tiêu đời, nếu Cố Thất Thiếu biết được hắn dẫn Hàn Vân Tịch đến đây rồi lại bị bắt cóc, chắc Cố Thất Thiếu sẽ đập nát bộ xương già này của hắn.

Lạc Túy Sơn vội vã đến mức không biết nên làm thế nào cho phải, hắn rơi vào đường cùng nên chỉ đành về lại Y Học viện trước đã.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Lạc Túy Sơn, không lâu sau, toàn bộ hố trời đã bị đoàn thủ vệ bao vây lại, để vừa phòng ngừa có người tự ý xông vào, lại ngăn cản người đã xâm nhập ra khỏi.

Người xâm nhập vào hố trời đã bị phân tán khắp động đá vôi ở dưới đất, động đá vôi này như một cái mê cung, bên trong lại giấu các cơ quan bách độc, lúc này, bọn họ cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến tình huống phía trên của hố trời nữa.

Hàn Vân Tịch bị nam tử áo trắng đưa vào bên trong động đá vôi, vừa rơi xuống đất, Hàn Vân Tịch liền hung hăng đá một cước vào chân của nam tử áo trắng, nàng cảm thấy tốc độ của mình đã nhanh lắm rồi, thế nhưng ai ngờ tốc độ của nam tử áo trắng còn nhanh hơn, vậy mà cũng né được.

"Ha ha..."

Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, ngoài cười nhưng bên trong lại không cười.

Nam tử áo trắng nhìn nàng, cũng không tức giận: “Vân Tịch cô nương, chúng ta đi thôi.”

Hàn Vân Tịch khẽ gật đầu, ra vẻ lơ đãng, đưa tay ra định vén mái tóc đã rối, độc châm ngay đầu ngón tay thình lình bay về phía mặt của nam tử áo trắng!

Thế nhưng, nam tử áo trắng lại dùng tay bắt lấy chỉ châm, mặc dù khoảng cách gần như vậy, nhưng động tác của hắn lại nhanh đến mức Hàn Vân Tịch không thể nhìn thấy được quá trình, chỉ thấy được kết quả.

Mặc dù đã bị đánh lén lần thứ hai, nam tử áo trắng vẫn không tức giận, thậm chí còn trả lại độc châm cho Hàn Vân Tịch: “Trả lại cho ngươi.”

Hàn Vân Tịch nhếch môi, không thèm nhìn, chuyện này quả thực là đang sỉ nhục ám khí của nàng!

Rốt cuộc thì nam tử áo trắng này hiểu rõ nàng đến mức nào chứ, tại sao mỗi một động tác của nàng, hắn đều biết rất rõ như vậy.

Rốt cuộc thì hắn là ai?

Tại sao phải gọi nàng là “Vân Tịch cô nương”?

“Vân Tịch cô nương, đi hướng này.”

Trước mặt họ có ba con đường, đều thông về phía bóng tối, nam tử áo trắng chọn con đường bên phải, lấy ra một viên dạ minh châu để chiếu sáng.

Lúc nãy đã nói là để nàng mở đường cơ mà, cuối cùng thì hắn lại tự chọn là thế nào.

“Tại sao đi đường này?” Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói, nàng đã khởi động hệ thống giải độc từ sớm, hiện giờ vẫn chưa phát hiện ra được bất kì loại độc tố nào.

Có lẽ, lối vào cũng không có cơ quan có độc, có lẽ, chỗ này có độc mà hệ thống giải độc không thể giải, nàng rất yêu quý mạng sống của mình nên cũng rất cẩn thận.

“Trực giác.” Nam tử áo trắng cười rất ôn hòa: “Đi thôi, không sai đâu.”

Hàn Vân Tịch tưởng là hắn sẽ đẩy nàng đi trước để dò đường, nhưng ai ngờ hắn lại đi trước, cho nàng đi ở phía sau để bảo vệ.

Đây chẳng phải là cơ hội tốt nhất để đánh lén sao?

Hàn Vân Tịch cũng đã lấy độc châm ra, do dự một lát, cuối cùng lại cất đi.

Thôi, lại nhìn xem rốt cuộc thì tên này muốn làm gì?

Nàng có thể khẳng định, hắn dẫn nàng xuống đây, tuyệt đối không chỉ vì chuyện đơn giản là dẫn đường đâu.

Đi dọc theo đường nhỏ phía bên phải trong sơn động không được bao lâu, hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch phát ra tiếng cảnh cáo đầu tiên.

Ba trăm mét phía trước có độc rắn, lấy tính chất của độc rắn mà xem xét, nó là độc tố của cơ thể sống, nói cách khác, ở chỗ cách họ ba trăm mét có rắn độc, hơn nữa số lượng còn không ít!

Hàn Vân Tịch đang muốn nhắc nhở nam tử áo trắng, nhưng ai ngờ, nam tử áo trắng lại đột nhiên dừng bước, lục lọi trên vách tường một hồi, cũng không biết đã chạm đến cái nút bí mật nào, chỉ thấy đột nhiên một cánh cửa đá bên cạnh họ từ từ mở ra, sau cửa đá là một con đường tối đen không thấy điểm cuối.

“Này, ngươi biết đường đúng không!” Hàn Vân Tịch hoảng sợ, trong giọng nói lộ ra sự tức giận!

Nam tử áo trắng vẫn ôn hòa như cũ, cho dù cách một tấm lụa trắng vẫn có thể cảm nhận được nụ cười nhàn nhạt của hắn, hắn nói: “Vân Tịch cô nương, cô nương có thể tự đi, hoặc là đi theo ta.”

“Rốt cuộc thì ngươi dẫn ra xuống đây để làm gì? Ngươi gạt ta!” Hàn Vân Tịch tức giận chất vấn, hắn đã nói muốn nàng mở đường mà? Hắn có ý đồ với độc thuật của nàng đúng không?

“Đi theo ta, ngươi sẽ biết.” Nam tử áo trắng nói tiếp.

“Ngươi!” Hàn Vân Tịch chán nản, tên này quả thực đang chơi trò chơi văn tự với nàng mà, hắn đã biết là nàng sẽ không đi một mình được, còn cho nàng chọn.

Nam tử áo trắng bước vào cửa đá trước, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, thật sự không hề đợi Hàn Vân Tịch.

Rốt cuộc thì tên này có ý đồ gì đây?

Hàn Vân Tịch nheo mắt lại, nàng do dự một lát rồi nhanh chóng đuổi theo, đi với hắn thì đi với hắn, ai sợ ai!

Nam tử áo trắng quay đầu lại nhìn nàng một cái, ngay cả việc đề phòng cũng không làm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.