Bản Nhạc Của Những Kẻ Bất Tử

Chương 11




“Vương phi nương nương, người…”

Cố Bắc Nguyệt đuổi theo, bất ngờ quá nên cũng không biết phải nói gì.

“Ta đã bị buộc đến mức bất đắc dĩ…” Hàn Vân Tịch nhún vai, cúi đầu xuống.

Thấy dáng vẻ này của Hàn Vân Tịch, Cố Bắc Nguyệt vừa buồn cười lại vừa tức giận, hắn luôn cảm thấy trên phương diện độc dược thì nữ nhân này không gì mà không làm được, đối diện với người bệnh thì nàng luôn chăm chú và nghiêm túc một trăm phần trăm, cẩn thận lại tỉ mỉ, nhưng ai ngờ, nàng cũng biết chơi xấu, chuyện lớn như vậy mà nàng lại có thể dễ dàng đùa giỡn hai vị quản sự trong Y Học viện, ba vị đại trưởng lão.

Thân là đại phu, Cố Bắc Nguyệt luôn luôn căm ghét chuyện lừa đời lấy tiếng, hãm hại lừa gạt, thế nhưng, nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Hàn Vân Tịch, đáy mắt của hắn chỉ chứa đầy sự cưng chiều và bao dung.

“Ít nhất thì ta cũng đã tranh thủ được thời gian hai ngày.”

Hàn Vân Tịch cúi đầu, giọng điệu lại dõng dạc, sự cưng chiều nơi đáy mắt của Cố Bắc Nguyệt lại nhiều hơn một chút, hắn lắc đầu bất đắc dĩ, không tự giác mà vươn tay ra, muốn sờ vào đầu Hàn Vân Tịch.

Nhưng mà cuối cùng thì tay của hắn vẫn dừng lại ở giữa không trung, vào giây phút Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên, động tác của hắn nhanh như chớp, lặng lẽ không tiếng động thu tay lại.

Tốc độ nhanh như vậy, cao thủ bình thường tuyệt đối không thể nào làm được, thế nhưng, động tác của hắn không chỉ nhanh, còn không có một tiếng động gì, làm cho người ta không thể nào nhận ra được.

Chắp tay sau lưng, Cố Bắc Nguyệt thở dài trong lòng, có vẻ nặng nề, lộ ra sự bất đắc dĩ khi rơi vào tình trạng thân bất do kỉ.

Cố Bắc Nguyệt như thế này giống như là một người khác vậy, thiếu đi sự thong dong và nho nhã từ trước đến nay, lại có thêm hương vị nặng nề của đại nam nhân.

Hàn Vân Tịch hoàn toàn không biết chuyện này, thế nhưng, Long Phi Dạ vẫn đang theo đuôi bọn họ lại thấy rất rõ ràng.

“Cố Bắc Nguyệt…”

Hắn lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào cánh tay của Cố Bắc Nguyệt, dường như đã phát hiện ra điều gì.

“Chỉ có thời gian hai ngày, người định làm thế nào?” Cố Bắc Nguyệt thản nhiên hỏi.

“Ngươi có biện pháp gì không? Không cứu được Thái tử, chúng ta đều phải chết.” Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.

Mặc dù lúc nãy nàng cố tình biểu hiện trước mặt ba vị trưởng lão, thế nhưng, đồng thời nàng cũng đã dốc hết sức lực để loại bỏ độc tố trong các khớp xương của Long Thiên Mặc.

Đáng tiếc, Cốt Độc không thể nào loại bỏ hết được, nhất định phải đắp thuốc giải lên, để độc tố còn sót lại được hóa giải hết.

Không có thuốc giải, hai ngày sau, tất nhiên nàng sẽ bị trục xuất khỏi Y thành, nhưng mà, đó cũng không phải là hậu quả nghiêm trọng nhất, hậu quả nghiêm trọng nhất là Long Thiên Mặc không sống được bao lâu nữa.

Lần này, một khi Long Thiên Mặc chết ở Y Học viện, Thiên Huy Hoàng đế cũng chẳng thể làm gì Y Học viện, nhưng nàng và Cố Bắc Nguyệt nhất định sẽ khó thoát tội chết.

Còn nữa, chuyện này cũng sẽ trở thành một lý do danh chính ngôn thuận để Thiên Huy Hoàng đế giáng tội cho Tần vương phủ.

Cố Bắc Nguyệt lắc đầu: “Không có, nhưng…”

Hắn muốn nói: “Nhưng chúng ta có thể bỏ trốn cùng nhau.”

Đáng tiếc, Hàn Vân Tịch đã mất tập trung, nàng còn chẳng nghe được chữ “nhưng” kia nữa, nàng hỏi hắn cũng chỉ là do thuận miệng nên hỏi thôi, nàng đã nghĩ ra cách từ sớm rồi.

Đôi mắt linh động xoay tròn, lộ ra một nụ cười gian xảo, Hàn Vân Tịch sáp lại gần, thấp giọng: “Ta đã có cách, chờ tin tức tốt của ta đi! Chuyện này tuyệt đối sẽ không liên lụy đến bất kì ai!”

Vì có thể thắng Tam trưởng lão, càng vì mạng sống của mình và Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch biết, mặc kệ là dùng biện pháp gì, nàng chắc chắn phải lấy được thuốc giải!

Cho nên, nàng nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp mấu chốt là ở tên đó, Cố Thất Thiếu!

Trong lúc mấu chốt thế này, tìm Cố Thất Thiếu là lựa chọn sáng suốt nhất.

Đối với người không có phương pháp gì như Hàn Vân Tịch, muốn tìm một người xuất quỷ nhập thần, không rõ lai lịch thì còn khó hơn lên trời, may là còn có một người mà nàng có thể tìm được.

Buổi tối hôm đó, Hàn Vân Tịch đã đi tìm một người mấu chốt nhất, Lạc Túy Sơn.

Vị Lạc lão tiền bối chẳng thèm ngó ngàng gì đến nàng trước đó, lúc này lại nhìn nàng với ánh mắt sáng như đèn pha, vô cùng lóe sáng.

“Tần vương phi đến thăm vào lúc đêm khuya, chắc hẳn là có chuyện rất quan trọng.” Lạc Túy Sơn cười ha ha nói.

“Rất quan trọng, chuyện này còn là một chuyện không thể không làm phiền đến Lạc lão tiền bối.” Hàn Vân Tịch mang khuôn mặt tươi cười đối đáp.

Nghe xong câu nói này, Lạc Túy Sơn liền cảm thấy vui vẻ, hắn nhớ rất rõ cái đánh cược của Hàn Vân Tịch và Tam trưởng lão, không chỉ muốn giải độc trên người Long Thiên Mặc, hơn nữa còn phải nói ra được lý do tại sao bệnh cũ Long Thiên Mặc lại tái phát.

Hắn nghĩ, Hàn Vân Tịch đến thăm vào lúc đêm khuya, chắc hẳn là vì chuyện “bệnh cũ tái phát”.

Thứ trong người Long Thiên Mặc chính là cổ, cho dù Hàn Vân Tịch có bản lĩnh lên trời, cũng không bao giờ nhìn ra được, muốn thắng Tam trưởng lão, nàng chỉ có thể xin sự giúp đỡ của hắn.

Chỉ cần nhờ hắn, hắn liền có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hỏi về bản lĩnh tầm huyệt thi châm của nàng, những huyệt đạo không biết tên, những cây kim châm dùng một lần, đối với bất kì một đại phu nào thì những thứ đó đều là sự hấp dẫn vô cùng lớn.

“Cứ nói đừng ngại!” Lạc Túy Sơn vuốt râu, nhìn bề ngoài thì có vẻ nghiêm trang, thật ra thì đang mừng thầm trong bụng.

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch đến đây cũng không muốn hỏi chuyện “bệnh cũ tái phát” của Long Thiên Mặc, nàng đi thẳng vào vấn đề, cực kì dứt khoát hỏi: “Cố Thất Thiếu ở đâu?”

Vừa nghe được ba chữ “Cố Thất Thiếu”, tay của Lạc Túy Sơn cứng đờ, suýt chút nữa thì giựt đứt râu mình.

Cố Thất Thiếu?

Hàn Vân Tịch đến chỗ hắn để tìm Cố Thất Thiếu?

Từ lúc nào mà nha đầu này biết được quan hệ giữa hắn và Cố Thất Thiếu?

Trên đường đến Y thành gặp được bọn cướp, mặc dù Cố Thất Thiếu đã ra tay cứu hắn, thế nhưng, Cố Thất Thiếu đã che mặt lại, không hề lộ ra tướng mạo của mình, lại nói tiếp, lúc bọn hắn quay trở lại, Hàn Vân Tịch đã bị bắt cóc, không hề ở đó.

Thấy phản ứng này của Lạc Túy Sơn, Hàn Vân Tịch biết nàng đã đến đúng chỗ, nàng nâng tách trà lên, từ từ thưởng thức.

“Cố…”

Lạc Túy Sơn chịu đựng cái đau ở cằm, giả vờ giả vịt: “Tần vương phi, ngươi nói Cố gì thế? Cố thái y? Hắn sao vậy?”

Giả vờ?

Cho dù không có chuyện bắt cóc trên đường, chỉ nghĩ đến chuyện Cố Thất Thiếu vỗ ngực bảo đảm với nàng ở trong tù là có thể ra tù, cũng đủ để chứng minh quan hệ giữa tên kia và Lạc Túy Sơn không tệ rồi.

“Không phải là Cố thái y, là Cố… Thất… Thiếu.” Hàn Vân Tịch cố tình kéo dài giọng điệu của mình.

“Cố Thất Thiếu? Lão phu vẫn chưa từng nghe nói về người này, không biết Tần vương phi… có ý gì?” Lạc Túy Sơn đang định đánh chết cũng không nhận sao.

Hàn Vân Tịch mệt mỏi, nàng không có nhiều thời gian để kì kèo ở đây, nàng vẫn cười ha ha: “Lạc lão tiền bối, làm phiền ngươi hãy nói với Cố Thất Thiếu giúp ta, nói trước hừng đông sáng ngày mai ta muốn gặp được hắn, nếu không thì…”

Hàn Vân Tịch nói đến đây thì hơi do dự, hình như nàng không có thứ gì để uy hiếp Cố Thất Thiếu cả, cũng không có thứ gì có thể mê hoặc hắn.

Nếu không thì gì?

Suy nghĩ một lát, dưới ánh mắt trở nên không thể tin được của Lạc Túy Sơn, Hàn Vân Tịch rất ngang ngược nói tiếp: “Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!”

Nàng nói xong, đứng dậy đi ngay, cũng không thèm quay đầu lại, để lại Lạc Túy Sơn đang trợn mắt há hốc mồm ở phía sau.

Tự gánh lấy hậu quả?

Nha đầu này và Cố Thất Thiếu đã phát triển đến trình độ nào rồi? Chẳng lẽ trên tay nàng có nhược điểm của Cố Thất Thiếu?

Tên tiểu tử ngốc kia, không lẽ hắn đã nhìn trúng nha đầu này rồi, hắn sẽ không nói hết bí mật của mình cho nàng biết chứ?

Nghĩ đến đây, Lạc Túy Sơn chẳng còn nhớ gì đến việc giả vờ nữa, hắn vội vã ra ngoài, đương nhiên là đi tìm Cố Thất Thiếu khắp Y Học viện rồi.

Sự thật chứng minh, lần này Hàn Vân Tịch đã thành công.

Nàng mới trở về phòng chưa được bao lâu, Cố Thất Thiếu liền xuất hiện trước cửa sổ của nàng.

“Độc nha đầu, tự gánh lấy hậu quả? Là gánh thế nào hả?” Hắn cười rất khôi hài, ai nấy đều có thể thấy được là hắn đang rất vui vẻ.

Hàn Vân Tịch học theo dáng vẻ của hắn, cười híp mắt, ngoắc đầu ngón tay, ra hiệu cho hắn vào nhà.

Thấy vậy, Cố Thất Thiếu càng vui vẻ hơn, cực kì nghe lời, lập tức nhảy qua cửa sổ.

Người nào không biết mà thấy tình huống này, chắc chắn sẽ nghĩ là hai người này đang làm chuyện bậy bạ.

Cố Thất Thiếu vừa vào, Hàn Vân Tịch liền nghiêm chỉnh lại: “Ngồi đi, có việc muốn nhờ.”

Nếu như hỏi nàng tại sao lại khẳng định Cố Thất Thiếu sẽ đến, nàng cũng không thể trả lời được, trực giác nói cho nàng biết, hắn sẽ đến.

Chuyện xảy ra trong phòng hội chẩn ở hậu viện ngày hôm nay, Lạc Túy Sơn tự nhiên đã nói cho Cố Thất Thiếu biết, thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của Hàn Vân Tịch, hắn cũng đã đoán được một chút.

Hắn trở nên đàng hoàng và chững chạc một cách hiếm thấy, thế nhưng lời nói ra lại làm người ta giận sôi máu, hắn nói: “Đã có việc muốn nhờ, vậy thì lấy thân báo đáp được không?”

Nước trà đang ngậm trong miệng của Hàn Vân Tịch lập tức phun ra ngoài, phun hết lên mặt Cố Thất Thiếu.

“Cút!” Nàng không chút do dự mà quăng chữ này cho hắn.

Cố Thất Thiếu không hề tức giận, hắn lau mặt, cười rực rỡ như cũ, nghiêng nước nghiêng thành: “Có thể nợ, nàng cứ suy nghĩ đi.”

Hàn Vân Tịch lập tức quăng tách trà qua, bùng nổ: “Cút ngay đi!”

Thấy nàng tức giận quá, Cố Thất Thiếu mang vẻ nghiêm túc hiếm thấy, dịu dàng nói: “Được được, nói đi, chuyện gì.”

Trong giây phút này, Hàn Vân Tịch suýt chút nữa thì tin rằng Cố Thất Thiếu cũng có khuôn mặt dịu dàng, tuy nhiên, nàng nhanh chóng cười nhạo suy nghĩ này của mình.

“Giúp ta hỏi Lạc Túy Sơn, bệnh cũ tái phát của Long Thiên Mặc là thế nào.” Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Lạc Túy Sơn tự tin yêu cầu hội chẩn như vậy, nhất định đã hoàn toàn chắc chắn, nàng sẽ không đi cầu xin sự giúp đỡ của Lạc Túy Sơn, cứ để Cố Thất Thiếu ra tay, như vậy thì có thể giảm bớt rất nhiều chuyện.

Trong lòng Cố Thất Thiếu đang mang ý đồ xấu, hắn cười gật đầu: “Được.”

“Còn có một chuyện nữa, rất gấp.” Hàn Vân Tịch nói tiếp.

Lần này thì đến lượt Cố Thất Thiếu buồn bực, nha đầu này còn có thể có chuyện gì nữa?

Bụng của Long Thiên Mặc bị to ra là do trúng cổ, bụng lớn không xẹp không phải là do biến đổi bệnh lý, là do có người giải cổ, mà độc trong khớp xương của Long Thiên Mặc cũng đã giải được rồi, chuyện Hàn Vân Tịch thắng Tam trưởng lão đã là chuyện chắc chắn rồi cơ mà.

“Chuyện gì?” Cố Thất Thiếu tò mò hỏi.

“Ta muốn gặp một người, tốt nhất là gặp vào ngày mai, ngươi giúp ta tìm hắn.” Hàn Vân Tịch thấp giọng.

“Ai vậy?” Cố Thất Thiếu càng tò mò hơn.

“Bắc Lệ Khang vương, Quân Diệc Tà.” Hàn Vân Tịch thành thật trả lời.

Nàng không biết thứ trong người Long Thiên Mặc là cổ độc, cũng không biết bụng của Long Thiên Mặc bị to ra là do cổ độc đã được giải, nàng chỉ biết, muốn thắng Tam trưởng lão, nàng phải giải quyết được ba vấn đề.

Thứ nhất, vấn đề bệnh cũ tái phát của Long Thiên Mặc, chuyện này Lạc Túy Sơn có thể giải quyết giúp nàng.

Thứ hai, bụng của Long Thiên Mặc vẫn không thể xẹp xuống, đây là kiệt tác của Quân Diệc Tà, tự nhiên hắn sẽ biết lý do vì sao.

Thứ ba, thuốc giải của Cốt Độc, loại độc mà Long Thiên Mặc đã trúng, đây cũng là kiệt tác của Quân Diệc Tà, chắc hẳn là hắn sẽ có thuốc giải. Nếu không có thuốc giải mà dám hạ độc. Chẳng phải là mưu sát sao, chắc là Quân Diệc Tà không có can đảm thế này.

“Tìm hắn làm gì?” Lần này thì Cố Thất Thiếu quả thực không hiểu.

“Hắn chính là nội ứng của Bắc Lệ, người chủ mưu sau chuyện này, một cao thủ dùng độc chân chính.” Hàn Vân Tịch thấp giọng trả lời.

Nghe xong câu nói này, Cố Thất Thiếu đột nhiên híp mắt lại, dưới đáy mắt diễm lệ là ánh sáng nguy hiểm: “Là hắn!”

Nói vậy, Quân Diệc Tà cũng là cao thủ cổ thuật? Đây quả thực là một chuyện nằm ngoài dự kiến của hắn.

“Ta muốn gặp hắn, càng sớm càng tốt.” Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Sự nguy hiểm dưới đáy mắt của Cố Thất Thiếu biến mất, hắn trêu ghẹo hỏi: “Bắc Lệ Khang vương là đối thủ một mất một còn của phu quân nàng, nàng muốn gặp hắn, Long Phi Dạ có biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.