Bản Năng Si Mê

Chương 8




Tuân Ích Diệu oán trách, chủ yếu là vì vừa nãy anh ta đến gần Phương Thậm nhưng đối phương chẳng t3hèm nhìn mình một cái, thế nào thì bản thân cũng được coi như là một người có sự nghiệp thành côn2g, sao lại không đáng để đối phương nhìn? Giờ đang là thời đại internet, là thời đại kiếm tiền củ5a phụ nữ, năm ngoái anh ta ra mắt sản phẩm dành cho mẹ và bé, doanh số đứng đầu bảng xếp hạng của4 năm.

Phương Thậm vênh váo cái gì, hừ, để xem anh ta còn đắc ý được bao lâu! Tuân Ích Diệ0u ngồi xuống, thật tiếc cho một người có năng lực như anh ta lại phải ngồi đây tán chuyện với một đám phụ nữ! Đúng là một sự nhạo báng đối với năng lực của anh ta! “Những người không có chí sao vẫn ngồi lại với nhau nhỉ, tự nhìn xem bản thân đang mặc cái gì trên người đi, biết người như thế nào mới lấy danh nghĩa hoài niệm để mặc đồ kỷ niệm không?” Hạ Diệu Diệu nhìn anh ta: “Cậu kiếm tiền của chúng tôi như vậy à? Nói thế nào thì chúng tôi cũng là đối tượng kiếm tiền của cậu, không phải là Thượng đế của cậu nên một hai lời khen cũng không được nhận sao?” Hạ Diệu Diệu cười nói bình thường như những người bạn đang nói chuyện với nhau.

Tuân Ích Diệu nén giận, người phụ nữ này lúc còn đi học luôn khiến cho nam sinh bọn họ mất mặt, luôn chiếm được suất học bổng tốt nhất, lúc nào cũng đắc ý hếch lên trời, là con gái mà suốt ngày xông pha như con trai: “Cậu tự nhìn lại xem bản thân có gì đáng để khen không, chẳng qua là gặp được tôi, nếu không thêm hai năm nữa chắc cậu cũng sẽ biến thành bà thím thôi.

Được rồi, gặp phải mấy người coi như tôi đen đủi, lát nữa sẽ tặng mỗi người các cậu một mẫu sản phẩm mà chúng tôi vừa ra mắt, coi như là quan tâm đến bạn cũ.”

Khâu Linh nghe thế cảm kích lắm: “Cảm ơn cậu nhiều nhé, trong nhà vừa hay đang cần dùng đến.”

Tuấn Ích Diệu nghe thể, khóe môi run run, trong lòng không biết là cảm giác gì, cái đám phụ nữ không biết nhìn mặt đoán ý này, anh ta giờ đã là một người thành công, tùy tiện là có thể lấy ra vài triệu tệ, tùy tiện là có thể viết ra một bài thơ, một người vừa có đầu óc kinh doanh vừa có thể báo văn nghệ như anh ta, một người đàn ông tốt như thế này đây, lẽ ra bọn họ không nên tỏ ý sùng bái ngưỡng mộ một phen?

Nói chuyện với những người này đúng là khiển tự hạ thấp bản thân: “Khâu Linh, sao chỉ biết nhớ đến mấy con lợn nhà cậu thế, cậu định sống cả đời này với chúng à?” Trí nhớ của anh ta rất tốt, nhất là trong việc nhớ tên của phụ nữ.

Khâu Linh vội nhanh nhảu đáp lời: “Phải đấy, tôi không chỉ sống với bọn chúng, mà tôi còn nói chuyện với chúng nữa, hahaha.” Khâu Linh trêu đùa, không hề có ác ý.

Tuân Ích Diệu cũng không giận, nói chuyện với đàn bà có gì đáng phải giận đâu, gọi là Lợn hay Chó đều được, đối với phụ nữ thì phải mặt dày, với lại có vẻ như bọn họ cũng rất hài lòng với biểu hiện của anh ta.

Khổng Đồng Đồng rất hiếu kỳ, mặt của Tuấn Ích Diệu càng ngày càng dày, nhưng trước chỉ thấy anh ta giống như con hồ ly đực đang ra vẻ, hiện giờ thấy không đáng ghét như vậy nữa, thỉnh thoảng trêu đùa vài câu cũng rất thú vị.

Chắc là khoảng cách sinh ra cái đẹp.

Tuân Ích Diệu nhìn Hạ Diệu Diệu đang ngồi bên cạnh: “Cậu thật sự không đi làm nữa à? Tạp chí của các cậu không phải đang rất hot sao, tôi đang mong cậu viết cho tôi một bài đây này.” Hạ Diệu Diệu ăn một viên kẹo: “Không làm nữa, tôi có số điện thoại của phó chủ biên, nếu như cậu muốn quảng cáo thì có thể liên hệ với cô ấy.” “Vậy thì sẽ phải tốn tiền quảng cáo.” Tuân Ích Diệu tính toán rõ ràng, nhưng anh ta không muốn tốn khoản tiền đó, anh ta đã cho họ đề tài tư liệu, thế mà còn phải tốn tiền nữa, anh ta đâu có ngốc.

Hạ Diệu Diệu nhìn anh ta như nhìn quỷ: “Cậu muốn thế nào?”

Tuân Ích Diệu vờ như không nghe ra ý trong lời cô, vội sáp lại: “Cậu nghe này, cậu cũng coi như là nhân viên lâu năm, tất cả đều là người quen với nhau, cậu xem có thể nhờ họ viết giúp một bài được không, tất cả mọi sản phẩm của chúng tôi đều có thể hoan nghênh họ, họ có thể thoải mái mà viết, nhá.” Hạ Diệu Diệu đẩy anh ta ra: “Thế thôi hả.“.

Tuân Ích Diệu thầm nghĩ, cô chẳng phải mỹ nhân, không đáng để bản thân phải lãng phí sức hút đàn ông của mình: “Tôi sẽ báo đáp mà.” “Báo đáp như thế nào? Một bộ mỹ phẩm?” “Nghe cậu nói kìa, một bộ đó của chúng tôi hơn một ngàn tệ đấy, người khác tôi còn không cho đâu.” “Vậy thì coi như cậu mất công tặng rồi.” Tuân Ích Diệu lập tức xù lông: “Có thể giống nhau được à, đây là đang chúc mừng ngày thành lập trường, tôi phải cống hiến chút gì đó chứ.” Hạ Diệu Diệu thấy anh ta nói năng hùng hồn như thế, nếu không phải cô đã từng đến xưởng gia công của anh ta thì cũng không biết được những máy móc đó còn đáng giá hơn so với sản phẩm của anh ta nhiều.

Thiết nghĩ, nếu không phải để tỏ ra là mình có nhà cửa có công xưởng hẳn hoi, hắn là anh ta cũng sẽ không mua những thiết bị đắt đỏ đến xót cả răng kia, chẳng biết sau khi mở ra đã dùng được lần nào chưa.

Mỹ phẩm có tốt hay không, không phải chỉ dựa vào giá cả để đánh giá, nhưng sản phẩm của Tuấn Ích Diệu chắc chắn là an toàn, còn về hiệu quả như thế nào thì còn phải xem khách hàng nghĩ như thế nào và ông chủ nói thế nào.

“Hạ Diệu, cậu nói gì đi chứ, trước đây chúng ta có phải là anh em tốt hay không, bạn trai của cậu đó, không phải là tôi giúp đỡ sao, ngày hội thể thao lần ấy tôi còn nhường cậu ta rất nhiều hạng mục, nếu không cậu ta làm sao có thể bật lên được.” Khâu Linh phụt cười.

Khổng Đồng Đồng lườm anh ta một cái, chỉ với dáng vẻ yếu ớt như cành liễu trước gió của anh ta mà cũng có thể ngăn cản người khác bật lên ấy à, cười chết người ta.

Tuân Ích Diệu giận rồi, anh ta bật lại: “Các cậu nói vậy có ý gì, hồi ấy tôi cũng là một nhân vật đình đám đấy.” Hạ Diệu Diệu nhắc nhở anh ta: “Nhân vật đình đám chưa chắc giỏi thể thao, Hà An nhà tôi nói anh ấy còn chưa dốc hết sức đâu.” “Cái gì mà Hà An nhà cậu, còn chẳng biết người ta sớm đã là của nhà nào rồi.” Khi họ hợp tác với nhau, Hạ Diệu Diệu nói bọn họ đã chia tay rồi.

Cô lúc nào cũng gây hấn với anh ta, không chịu nhìn lại xem bản thân mình có gì: “Cũng chỉ có cậu là không có mắt nhìn, kết hôn chưa?”

Khâu Linh cười: “Cậu không nhìn thấy bạn cũ đã mang thai rồi à, thể mà còn dám xưng là bạn bè của phụ nữ.” Tuân Ích Diệu phối hợp ngửa người ra sau tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ối trời, thật sự không nhìn ra đấy, mấy tháng rồi.” “Hơn hai tháng.” “Hừ, hơn hai tháng, cậu không nói ai mà nhìn ra được chứ.” Khâu Linh trợn mắt nhìn lại, giơ móng vuốt hướng về anh ta: “Tôi chính là con quỷ mà...“.

Tuân Ích Diệu hốt hoảng: “Đừng vươn móng giò của cậu qua đây, bộ đồ tôi mặc trên người đáng giá hơn ba mươi vạn đấy.” Nói xong anh ta liền trốn qua sau lưng Hạ Diệu Diệu, chỉ sợ bàn tay dầu mỡ kia làm bẩn bộ đồ hơn ba mươi vạn, giặt khô cũng tốn thời gian lắm đấy.

Khâu Linh thầm nghĩ loại người như Tuấn Ích Diệu sao vẫn còn sống, lại còn phát tài nữa, đúng là không thể hiểu nổi.

Tuân Ích Diệu không phí lời với người nuôi lợn, mà nuôi lợn cùng lắm là liên quan đến chăn nuôi với trồng trọt, cả đời phải bám vào đất mà sống, dù có muốn làm thân thì anh ta cũng chẳng có chủ đề chung: “Lớp trưởng Hạ, tôi nghe nói người đàn ông đến đón cậu lần đó làm việc ở bệnh viện đúng không?” Khổng Đồng Đồng vừa nuốt miếng thịt xuống, suýt thì mắc nghẹn.

Khâu Linh đã dựng đứng tại lên để hóng chuyện, trực giác nói cho cô biết, đoạn này dính dáng đến những bí mật trong gia đình hào môn, lẽ nào Hà An từng đóng vai bác sĩ? Bọn họ đúng là biết bày trò, cách con nhà giàu theo đuổi bạn gái đúng là khiến người ta kinh ngạc.

Hạ Diệu Diệu lườm khinh bỉ: Không có chuyện thì không lên Tam Bảo Điện, biết ngay là anh ta “hạ mình” đến đây là không có chuyện gì tốt đẹp mà: “Đống lòng trắng trứng gà của cậu mà cũng dám đem vào bệnh viện à, cậu không sợ chúng mốc meo hết sao?” “Lòng trắng trứng đấy thì sao nào, tinh chất thiên nhiên không độc hại, an toàn không độc còn tốt cho da, tôi còn chưa chế cậu năm đó đấy.” Hạ Diệu Diệu dùng đũa chọc anh ta: “Cậu nói chuyện có thấy chột dạ tí nào không, năm đó là ai van nài tôi giúp cậu thêm một số nữa, còn sống chết muốn tặng cho tôi hai bộ mỹ phẩm nữa kìa.” Chỉ đúng hai bộ, không hơn không kém, công ty người ta toàn tặng cả thùng thôi đấy ông chủ lớn ạ! Cổ ngại chẳng dám nói đây là bạn cũ của mình, vì tình bạn nên mới cho thêm cái link sản phẩm vào.

Tuân Ích Diệu vội lấy lòng: “Đều là chuyện xưa lắm rồi cậu còn nhắc đến làm gì, giờ nói chuyện bệnh viện đi.” Hạ Diệu Diệu nói một cách dứt khoát: “Chia tay rồi.” Tuân Ích Diệu sốt sắng hỏi lại: “Chia tay rồi! Cậu bị ngốc đấy à, người đàn ông như thế mà cậu chia tay rồi...

cậu...

cậu...” Tuân Ích Diệu rất muốn chửi người, tiếc quá là tiếc: “Cậu có biết ba người ta làm trong bộ y tế không, là người có quyền to chức trọng đấy cậu biết không?” Hạ Diệu Diệu không thể không phục anh ta: “Tuân Ích Diệu, cậu mới gặp người ta một lần, chỉ một lần, còn với khoảng cách vài mét, thuật nhìn người của cậu đúng là không ai bằng.” Tuân Ích Diệu sắp bị Hạ Diệu Diệu chọc tức chết, một cái thang lên trời tốt như thế: “Cậu...

cậu...

đúng là để không có mắt nhìn...

một người đàn ông tốt như thế, thế mà lại chia tay.” “Anh cả Tuân của chúng ta cũng biết nhận ra điểm tốt của người khác à, có phải là thấy người ta đẹp trai hơn cậu, cao hơn cậu, có tài hơn cậu, thấy tiếc vì đã gặp người ta quá muộn không?” Tuân Ích Diệu im lặng không nói gì, tự nhủ chuyến này đi gặp Hạ Diệu Diệu là công toi rồi.

Có điều anh ta là ai chứ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh ta nhỏ nhẹ hỏi: “Còn liên lạc với nhau chứ?” Hạ Diệu Diệu bái phục, anh ta không thành công thì ai thành công đây: “Còn, giờ anh ấy làm tình nguyện viên y tế ở nước ngoài, vừa hay đang cần một khoản tiền đầu tư lớn, chưa biết chừng cậu có thể gặp anh ấy một lần.” Mặt Tuân Ích Diệu đen lại: “Hạ Diệu, tôi thật lòng coi cậu là bạn vậy mà cậu lại trêu tôi.” Hạ Diệu Diệu bình tĩnh đáp lại: “Cậu hỏi Đồng Đồng đi xem tôi có phải trêu cậu không.” Khổng Đồng Đồng đã ăn xong miếng thịt, lau miệng: “Không phải, Cao Trạm Vân đi được hai năm rồi, nếu cậu không tin thì có thể lên mạng tra, thông tin về những anh hùng kiểu này luôn được công khai mà.” Tuân Ích Diệu nghe vậy cũng hơi hơi tin, nên càng thấy thấy tiếc, tiếc vì đánh mất cơ hội kiếm tiền phát tài, tiếc đến mức muốn chém đứt cả tay.

Thôi không sao, phải biết nhẫn nhịn, anh ta là người làm việc lớn, tiếp tục nở nụ cười nào: “Hì hì, lớp trưởng à, Du Văn Bác là đồng hương với cậu đúng không?” Hạ Diệu Diệu muốn ngửa mặt lên trời kêu than: “Bạn học Tuân, tôi với cậu thân lắm à?” Tuân Ích Diệu nói nghiêm chỉnh: “Đương nhiên rồi, chúng ta là bạn học mà.” Tuân Ích Diệu cũng đã lường trước việc Hạ Diệu không chịu giúp, anh ta tính cả rồi dù sao cũng là phụ nữ, chỉ cần vài bộ mỹ phẩm là giải quyết xong xuôi, nếu không xong thì anh ta sẽ cắn răng bỏ ra một hai vạn coi như đầu tư là xong.

Hạ Diệu Diệu không thèm đếm xỉa đến anh ta, trước đây chỉ là ghét bình thường, giờ thấy ghét cùng cực: “Chỉ là bạn, không phải là mẹ cậu, tôi có thân với ai thì họ cũng không phải là tài nguyên để cậu lợi dụng, có muốn cho cậu dùng hay không không phải cậu nói là xong, Tuấn Ích Diệu, hôm nay là ngày thành lập trường, niệm tình chúng ta là bạn học cũ, hãy để lại cho nhau chút ấn tượng tốt đẹp, sau này còn dễ nhìn mặt nhau.” Tuân Ích Diệu vừa đen mặt vừa kinh ngạc, thật sự bị chấn động đơ cả người, cảm giác mà người trước mặt đem lại lúc này hoàn toàn khác so với lúc nãy.

Hiện giờ bị người ta không khách khi đấm vào mặt như thế, anh ta có dày mặt hơn nữa thì cũng phải đỏ mặt.

Đều là bạn học với nhau, lớp trưởng Hạ lại là người dễ nói chuyện, không ngờ cô lại bật lại thẳng thừng không chút nể tình như thế.

“Ha...

haha...

nghe cậu...nói kia...”

Hạ Diệu Diệu quay đầu lại, trên gương mặt không hề có ý cười, có những người không nên nể mặt, được đằng chân lân đằng đầu, ngay cả chuyện của Du Văn Bác cũng lôi ra nói, để có được thành công đâu có ai là dễ dàng, Du Văn Bác nỗ lực cố gắng là để trải đường cho anh ta đấy à, mặt mũi lớn gớm nhỉ! Khổng Đồng Đồng thấy vậy thì yên lặng ngồi xuống, không dám cười nữa.

Khâu Linh bất giác trở nên nghiêm túc, động tác gắp thức ăn cũng dừng lại, nhẫn nại chờ đợi không khí bức bách này qua đi.

Thật chẳng biết Tuân Ích Diệu nghĩ gì, người ta đến tham gia họp lớp là muốn vui vẻ gặp nhau trò chuyện, còn anh ta thì hay rồi, lại đến đây để lôi kéo lợi dụng quan hệ, lại còn nói liên hồi không dứt, thật khiến người ta mất hứng.

Tuân Ích Diệu cũng thấy khó chịu lắm, muốn làm nên sự nghiệp thì phải mặt dày vứt bỏ tự tôn cầu cạnh người ta, nếu không thì anh ta làm gì được như ngày hôm nay, những người không phải trải qua gian nan vất vả để khởi nghiệp như họ thì đầu thể hiểu được những khó khăn trong đó.

Vốn Tuân Ích Diệu nghĩ Hạ Diệu Diệu là một người dễ nói chuyện, làm chuyện gì cũng chú ý giữ mặt mũi cho người ta, không ngờ bây giờ cô muốn lật mặt là lật luôn, còn không cho anh ta cơ hội để cứu vãn, khiến anh ta không biết xuống nước như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.