Bản Năng Si Mê

Chương 42




Ly Dao nhìn sắc mặt ba người không tốt, cuối cùng vừa ý rời đi.

Sau khi Ly Dao và Bạch Cơ rời khỏi, Bạch Kỳ nhíu mày," Bạch Cơ vừa rồi nói bát đồ tà trận là cái gì?"

Hỏa Lưu Yến chần chờ nói," Bát đồ tà trận?... Bát đồ trận?"

Bạch Kỳ ánh mắt sáng lên," Bát đồ trận!"

"Bát đồ trận là gì?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

Hỏa Lưu Yến giải thích nói," Huyện Phượng Đài trước kia gọi là Bát đồ trận, tương truyền hai ngàn năm trước, có hai nước giao chiến, quốc gia bại trận ngay sau đó đào tẩu đến đây, lúc đó ở đây có một dị sĩ tài ba, thấy binh lính nước này mặt mày xám tro, thập phần đáng thương, vì thế ở chỗ này thiết lập bát đồ trận, dẫn quân địch đến, bị nhốt tại đây, binh lính của nước bại trận mới may mắn thoát nạn. Từ đó về sau, trấn nhỏ này được đặt tên là Bát đồ trận, có điều thời gian càng lâu, câu chuyện xưa ấy cũng dần ít người biết, sau lại thấy nơi đây có hoa phượng tiên nên đặt tên là huyện Phượng Đài."

"Vậy theo lời Bạch Cơ bát đồ trận là...?"

Bạch Kỳ nhìn về phía Địch Hạo," Ta nghĩ bát đồ trận này là do vết tích của lúc xưa mà cải tạo thành."

"Vậy có cách hóa giải không?"

Hỏa Lưu Yến suy tư nói," ta chỉ nghe nói qua lai lịch của bát đồ trận, tương truyền bát đồ trận phân tám phương vị, đem vẽ phù chú lên cờ đặt ở tám phương hướng, lợi dụng ưu thế của địa hình mà lập thành, còn phá giải như thế nào, tám ngọn cờ đó ở nơi nào, ta cũng không được biết, niên đại xa xăm, tin tức truyền xuống đều bị thiếu hụt."

"Vậy có chút phiền phức." Địch Hạo lẩm bẩm nói.

Thẩm Sùng Hoán mở cửa ra," Ôn Ngọc? Sao cậu lại tới đây."

Ôn Ngọc biểu tình có chút nôn nóng, nhìn thấy Thẩm Sùng Hoán, bắt lấy quần áo của Thẩm Sùng Hoán," Anh cùng tôi đi xem ông nội, không biết tại sao ông hôn mê, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh được"

"Cái này, cậu hẳn nên đi bệnh viện chứ?" Thẩm Sùng Hoán khó xử nói," tôi không phải bác sĩ..."

"Đã đi bệnh viện, nhưng mà bệnh viện hôm nay lại không có người tới làm, người tới đều loạn thành một đoàn, hơn nữa tôi phát hiện hôm nay người tới bệnh viện, cũng có rất nhiều là mang theo người nhà bị hôn mê tới, tôi cảm thấy sự tình có chút kỳ quái, cho nên đem ông nội về tìm mọi người." Ôn Ngọc vội vàng nói.

"Cậu nói có rất nhiều người hôn mê?" Thẩm Sùng Hoán nhăn mi, lúc này mới ý thức được sự tình có chút không thích hợp.

"Không sai." Ôn Ngọc gật đầu nói, biểu tình rất là nôn nóng.

Thẩm Sùng Hoán cùng mọi người trong phòng nói một tiếng, Khâu Viễn vội vàng chạy ra, nói," tôi và hai ngươi cùng đi nhìn xem."

Ba người liền vội vội vàng đến nhà cũ của Ôn Ngọc, dọc theo đường đi, phát hiện thật sự có loại yên tĩnh quỷ dị, nhưng cũng không khiến ba người nghĩ nhiều. Đi vào nhà cũ, Ôn Ngọc dẫn Thẩm Sùng Hoán và Khâu Viễn đến gian nhà chính, Ôn lão tiên sinh đang ở trên giường.

Thẩm Sùng Hoán đi lên quan sát Ôn lão tiên sinh," Thật sự là ngủ rồi, kêu mãi không dậy sao?"

"Ân." Ôn Ngọc gật đầu.

"Phát hiện khi nào?" Khâu Viễn mở miệng hỏi.

"Giữa trưa hôm nay." Ôn Ngọc trả lời," bởi vì ông nội có thói quen ngủ trưa, nhưng thường khoảng hai giờ chiều liền tỉnh, nhưng hôm nay lại khác thường, cho nên khi tôi nhận thấy ông nội vẫn chưa dậy là khoảng ba giờ chiều."

Tần Chí nắm di động, sắc mặt thập phần khó coi, hắn không biết chính mình đã gọi bao nhiêu cuộc, mỗi lần đều không thể kết nối.

"Anh, không liên lạc được với Địch đại ca sao?" Tần Hiểu ôm Thất Thất lo lắng hỏi. Thất Thất bắt lấy cánh tay Tần Hiểu, khuôn mặt nhỏ đều sắp khóc tới nơi rồi.

Tần Chí nâng lên khóe miệng, sờ sờ gương mặt Thất Thất," đừng lo lắng, ba con sẽ không có việc gì, cha sẽ tìm ba về cho con."

"Cha..."

Tiêu Diễn lúc này đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn bên ngoài đường phố không có một bóng người, trong lòng có chút nôn nóng, nhìn bầu trời bên ngoài vẫn xanh biếc, nhưng không biết vì sao Tiêu Diễn cảm thấy bầu trời lúc này có chút huyền ảo, giống như bị bao phủ bởi cái lồng trong suốt.

"Ôn Ngọc?" Khâu Viễn nhìn Ôn Ngọc một cái, đột nhiên phát hiện Ôn Ngọc ngốc ngốc đứng trên mặt đất không có phản ứng, hắn tiến lên lay Ôn Ngọc một chút," Cậu làm sao vậy."

Thẩm Sùng Hoán nghe được động tĩnh, thu hồi tầm mắt đang quan sát Ôn tiên sinh, quay đầu," đã xảy ra chuyện gì?" Vừa dứt lời, liền thấy Ôn Ngọc tự nhiên nhắm hai mắt lại ngã vào trong ngực Khâu Viễn.

Khâu Viễn giật mình nhìn Ôn Ngọc trong lòng, lại phát hiện bệnh trạng của cậu chỉ là ngủ mà thôi, nhưng mà loại tình huống này sợ rằng không đơn giản như vậy.

Thẩm Sùng Hoán hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua," tôi đi ra ngoài nhìn xem, nếu không đoán sai, có lẽ bên ngoài cũng có rất nhiều người gặp phải chuyện này."

"Nếu giống như cậu nói chẳng phải là rất hỗn loạn?" Khâu Viễn cau mày nói, trong lòng thập phần nôn nóng, hắn lớn như vậy cũng chưa từng gặp loại chuyện này.

"Cho dù hỗn loạn, hiện tại chúng ta cũng không có bất kỳ biện pháp gì, anh trước tiên ở đây trông bọn họ, tôi đi ra nhìn xem tình huống bên ngoài có giống như tôi đoán không."

Khâu Viễn gật đầu, nhìn Thẩm Sùng Hoán rời đi.

Tần Chí rốt cuộc đợi không được, nôn nóng trong lòng sắp cắn nuốt hắn, hắn đứng lên. Tần Hiểu cùng Thất Thất cùng mở miệng," Anh (cha)đi đâu?" Những người khác cũng nhìn Tần Chí.

"Tôi phải đi tìm Hạo Hạo, nếu ngồi ở đây tôi không có biện pháp chịu đựng được." Tần Chí trầm giọng nói, bước chân lại một chút cũng không chậm hướng về phía cửa.

Bành Vũ đứng lên," Anh đi tìm Địch Hạo, cho dù tìm được thì sẽ thế nào? Thêm phiền phức cho bọn họ sao?" Lời nói một chút cũng không khách khí.

Tần Chí dừng bước, quay đầu lại, lấy sắc mặt lạnh tanh nhìn Bành Vũ," thêm phiền? Cho dù tôi đi tìm em ấy là thêm phiền, tôi cũng phải nhìn thấy em ấy ở bên cạnh tôi, hơn nữa, cậu cảm thấy tình huống bây giờ bình thường sao? Hạo Hạo có khả năng gặp nguy hiểm, tôi không thể ở chỗ này ngồi chờ chết, tuy rằng tôi không có năng lực siêu nhiên, nhưng tôi sẽ dùng toàn bộ sức lực của mình bảo vệ em ấy, đương nhiên, tôi cũng tuyệt đối không cho phép mình trở thành gánh nặng của em ấy."

Bành Vũ nhíu mày, nhưng cũng không nói nữa, mà là nhìn Tần Chí rời đi. Kỳ thật hắn nói những lời này không phải nhằm vào Tần Chí, chỉ là muốn kích thích Tần Chí để anh ta không đi tìm Địch Hạo, tuy rằng Địch Hạo trong miệng không thừa nhận, nhưng mà làm bạn tốt từ nhỏ đến lớn, Bành Vũ biết, kỳ thật Địch Hạo đã động tâm với Tần Chí, nếu Tần Chí đi tìm Địch Hạo mà gặp nguy hiểm, thì Địch Hạo tuyệt đối không muốn anh ta đi, nhưng mà Bành Vũ cũng không nghĩ tới, Tần Chí thế nhưng...

Chỉ có thể thở dài một tiếng, Bành Vũ lắc đầu ngồi trên sô pha, nắm hai lỗ tai của Hỏa Vân," chúng ta ở đây rốt cuộc có thể làm chút gì không?"

Hỏa Vân lấy đuôi đánh tay Bành Vũ," Làm sao ta biết được! Mau thả lỗ tai của ta ra!"

Thẩm Sùng Hoán sắc mặt trầm trọng trở về," bên ngoài dựng kết giới, chúng ta bao gồm mọi người ở đây, đều bị vây ở trấn nhỏ này, hơn nữa, hiện tại càng ngày càng nhiều người xuất hiện hiện tượng hôm mê, cho dù người vẫn còn tỉnh cũng tinh thần hoảng hốt."

Khâu Viễn hít một ngụm khí lạnh," tại sao lại như vậy?... Chúng ta tại sao không có việc gì?"

Thẩm Sùng Hoán lắc đầu," không phải không có việc gì, mà là phát tác chậm mà thôi, chúng ta thường xuyên ở cùng Địch Hạo và Thất Thất, hoặc nhiều hoặc ít cũng mang khí tức của bọn họ trên người, linh thể bẩm sinh của bọn họ có thể chống lại ngoại giới xâm nhập, cho nên chúng ta phát tác sẽ chậm hơn rất nhiều so với người thường."

"Chúng ta phải làm sao?"

"Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết." Thẩm Sùng Hoán mở miệng nói,"Tôi muốn đi tìm Địch Hạo bọn họ, nếu nơi này tình huống không thích hợp, chỗ Địch Hạo khẳng định cũng xuất hiện vấn đề."

Khâu Viễn gật đầu," tôi và cậu cùng đi." Nâng nâng cánh tay," tôi còn có chút giá trị vũ lực."

"Được, chúng ta mau đi thôi."

Mà lúc này ba người Địch Hạo, đang khắp nơi tìm kiếm tám phương hướng dưới chân núi Hoài. Ngay từ đầu, ba người phân chia theo đông tây nam bắc, bao gồm cả những phương nghiêng, như vậy cũng là tám phương vị, nhưng mà tìm khắp các phương hướng đó đều không phát hiện bóng dáng của cờ trận. Ba người đành phải đem suy luận lúc trước lật đổ, tiếp tục tìm kiếm, nhưng mà không có bất kì phát hiện nào.

"Rốt cuộc tám hướng kia là sắp xếp thế nào!" Hỏa Lưu Yến bực bội đá bụi cỏ dưới chân.

"Lúc trước người kia dùng bát đồ tà trận đem nước địch vậy trong trấn nhỏ, vậy huyện Phượng Đài nhất định bị bao vây, cờ trận khẳng định ở bốn phía của huyện Phượng Đài." Bạch Kỳ mở miệng nói.

"Vậy huyện Phượng Đài có hình dạng thế nào?" Địch Hạo nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi.

Hỏa Lưu Yến nhíu mày," huyện Phượng Đài ở dưới chân núi Hoài, tuy nói chúng ta hàng năm cứ trú trên núi Hoài, nhưng đối với hình dáng của huyện chưa từng nhìn kĩ, đại khái giống với hình dạng toa xe bất quy tắc, chỉ là hai ngàn năm qua, huyện Phượng Đài đã có biến hóa, hiện tại hình dáng nhất định không giống với hai ngàn năm trước."

"Nếu có thể lên núi Hoài hỏi một số lão nhân là tốt rồi" Bạch Kỳ tiếc nuối nói," chỉ tiếc hiện tại chúng ta tuy ở dưới núi Hoài, lại bị vây ở trong trận pháp, không ra được."

Địch Hạo lúc này ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một nhánh cây, viết viết vẽ vẽ," chúng ta đại khái đem địa hình của huyện Phượng Đài vẽ ra, nếu hai ngàn năm trước người kia muốn đem chỉnh thể huyện Phượng Đài vây lại, như vậy vị trí đặt cờ nhất định phải đặt cạnh rìa ngoài của huyện Phượng Đài, cho dù qua hai ngàn năm tuổi, Phượng Đài có biến hóa, khẳng định biến hóa cũng không quá lớn."

"Người nói đúng." Hỏa Lưu Yến đi đến bên cạnh Địch Hạo ngồi xổm xuống, dựa vào hình dáng huyện Phượng Đài trong trí nhớ cùng Địch Hạo nghiên cứu khoa tay múa chân, Bạch Kỳ cũng ở một bên đưa ra ý kiến.

Một hình dáng đại khái của huyện Phượng Đài được vẽ ra, Hỏa Lưu Yến xác định vị trí của ba người một chút, chỉ ra một địa điểm ngoài rìa gần nhất," chúng ta đến nơi đây nhìn xem đi."

Vì thế ba người liền hướng tới vị trí kia, một chút cũng không biết đã có người tới đây tìm kiếm bọn họ.

Bởi vì phương hướng muốn tới giống nhau, cho nên Thẩm Sùng Hoán cùng Khâu Viễn ở trên đường gặp Tần Chí.

"A Chí, tin tức cuối cùng Địch Hạo cho chúng ta là ở dưới chân núi Hoài, tới rồi, chúng ta phải tìm bọn họ thế nào?" Khâu Viễn mở miệng hỏi," nếu tách ra hành động, tôi lo lắng sẽ có nguy hiểm, nhưng mà dưới núi Hoài rộng như vậy, ba người chúng ta phải tìm tới khi nào."

Tần Chí đem ánh mắt đặt ở trên người,Thẩm Sùng Hoán" trên người của cậu không phải có công cụ tìm kiếm sao?"

Thẩm Sùng Hoán lắc đầu," không có."

Tần Chí nhíu mày," tôi cảm thấy chúng ta vẫn là chia ra hành động đi, không được trì hoãn thời gian, phải nhanh một chút tìm ra Hạo Hạo bọn họ, dù cho khả năng có nguy hiểm, cũng muốn mạo hiểm thử một lần."

"Vậy được rồi." Khâu Viễn không chút do dự gật đầu nói.

"Ở đây có khí tức của Bạch Cơ." Bạch Kỳ cảm thụ một chút, mắt lộ kinh hỉ," xem ra chúng ta tìm đúng chỗ rồi."

"Nhưng mà cờ trận không có khả năng để chúng ta trực tiếp tìm ra, người tên Ly Dao đi cùng Bạch Cơ sẽ nghĩ cách giấu cờ đi." Địch Hạo lắc đầu nói," Cho dù chúng ta tìm đúng nơi, chỉ sợ cũng phải tốn không ít công phu để tìm ra nó."

Bạch Kỳ cười, Hỏa Lưu Yến đột nhiên biến thành một con hồ ly đỏ, chân đạp ngọn lửa," xem ta đi."

Địch Hạo liền thấy Hỏa Lưu Yến bốn chân đạp ngọn lửa, chạy đi tìm kiếm, những nơi ngọn lửa đi qua, vậy mà cỏ cây lại không bị tổn hại gì.

Bạch Kỳ thấy Địch Hạo mặt lộ ngạc nhiên, vì thế mở miệng nói," ngọn lửa dưới chân Lưu Yến có thể đốt cháy mọi vật âm trên đời này, cờ trận bị Ly Dao lợi dụng, chỉ sợ khí tức quanh thân sớm bị xâm nhiễm, cho nên ngọn lửa dưới chân Lưu Yến có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó."

Địch Hạo gật đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi,"Như vậy rất nhanh có thể tìm ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.