Bản Năng Si Mê

Chương 26




Cận Kỳ Ngôn xem lịch trình buổi chiều một chút, buổi chiều vừa vặn không có lịch trình làm gì!

Nghĩ một chút, anh khẽ mấp máy môi mỏng.

"Tôi và các cô cùng nhau đi thăm Lương phu nhân! Cho dù sư phụ Lương chưa trở về, cũng nên cần phải chăm sóc tốt cho người nhà của ông ta, trấn an tinh thần Lương phu nhân."

"Vâng, tôi sẽ làm theo."

Đi ra từ văn phòng của Cận Kỳ Ngôn, tâm trạng Hạ Hương Trừng vô cùng tốt, vẻ mặt tươi cười.

Rốt cục thì cô ta cũng có cơ hội đi chung với Cận Kỳ Ngôn, cô ta rất kích động, cô ta mong buổi chiều đến nhanh một chút.

...

Ăn cơm cùng Vân Thuỷ Dạng, Hạ Hương Trừng dùng rất nhiều thời gian để cẩn thận quan sát cô, không buông tha bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.

Cô ta cảm giác được, Vân Thuỷ Dạng đã thay đổi, càng ngày càng có phẩm vị của một người phụ nữ!

Không thể không nói, cô đúng là một mỹ nhân, đẹp làm cho người ta không cách nào coi nhẹ sự tồn tại của cô.

Chớp mắt, cười yếu ớt, gật đầu, thậm chí là một cái hô hấp, cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được cô không có chỗ nào là không tản ra sự hấp dẫn cuốn người khác!

So với trước kia thì cô ta thành thục, cũng tự tin hơn.

Cô ta đẹp, cô ta thay đổi, không khỏi khiến người khác đố kỵ

Vân Thuỷ Dạng có thể thay đổi như vậy, cho thấy ở Mỹ cô ta sống rất tốt sao?

Vì sao cô ta còn muốn trở về?

"Thuỷ Thuỷ, đi Mỹ rồi, vì sao không liên lạc với mình? Mình rất lo lắng cho cậu, mình sợ cậu xảy ra chuyện gì."

" Hương Trừng, khi mình rời khỏi Thượng Hải có bao nhiêu khó khăn, cậu cũng biết rồi đấy! Mình chỉ muốn mang theo một trái tim bị tổn thương đi tới một nơi không có người biết tới mình, không có người chỉ trỏ dèm pha về mình, dùng toàn bộ thời gian năm năm để chữa lành vết thương. Bây giờ, mình mới có dũng khí trở về. Thật xin lỗi, đã khiến cậu lo lắng cho mình."

"Là mình vô dụng, mình cũng không giúp được gì cho cậu cả."

"Đừng nói như vậy, cậu đã giúp mình rất nhiều. Đúng rồi, vì sao cậu lại đổi việc?"

"Mẹ mình không thích mình làm phóng viên, mình không muốn bị bà ấy lải nhải suốt cả ngày, cho nên mình đổi công việc. Thuỷ Thuỷ, cậu trở về rồi, có nghe thấy lời đồn ở Thượng Hải hay không?"

"Cậu nói là chuyện Cận Kỳ Ngôn là gay sao? Hương Trừng, cậu cảm thấy anh ta gay thật sao?" Gương mặt xinh đẹp của Vân Thuỷ Dạng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, cô tràn đầy hứng thú nhìn Hạ Hương Trừng trước mặt.

"Không biết! Tóm lại, mỗi lần mình nhìn thấy anh ta thì đều ở cùng với Ôn Lương Dụ, bên cạnh anh ta cũng không có bạn gái."

"Làm tốt chuyện của chúng ta là được rồi, việc riêng của tổng giám đốc, không nên can thiệp vào!"

"Mình tưởng rằng cậu thích Cận Kỳ Ngôn, cho nên mới đề cập với cậu một chút." Hạ Hương Trừng có ý khác cười cười.

"Cậu nhìn thế nào mà nói là mình thích Cận Kỳ Ngôn? Mình và anh ta có khả năng sao? Hương Trừng, cậu còn độc thân ư?"

"Từng đi xem mắt, nhưng không hợp. Cậu cũng còn độc thân, không gặp được người đàn ông nào thích hợp sao?"

"Duyên số có thể gặp nhưng không thể cầu... Một mình cũng có thể sống rất tốt!"

"Mình và cậu cùng chung ý nghĩ, xem ra, chúng ta vẫn là có thần giao cách cảm!"

Vân Thuỷ Dạng chỉ cười cười, không nói gì!

~~~~~~~~

Hạ Hương Trừng nghĩ chỉ có mình cô ta và Cận Kỳ Ngôn cùng nhau đi bệnh viện thăm Lương phu nhân, không nghĩ tới ở bãi đỗ xe, cô ta lại nhìn thấy Vân Thuỷ Dạng, cô ấy ngồi ở ghế phụ trên xe Cận Kỳ Ngôn.

Trong xe còn quản lý nhân sự của hàng không Hoa Vũ, còn có cũng lẵng hoa quả và thuốc bổ.

Cho dù là đáy mắt dao động mãnh liệt, cho dù trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận không cách nào ngăn cản, Hạ Hương Trừng vẫn phải mỉm cười, cô ta cố gắng che giấu tâm tình của cô ta, và che giấu cả hận ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.