Bản Năng Si Mê

Chương 13




“Giờ thì không được rồi, ngày ngày chỉ biết xoay quanh mấy con lợn, rất ít khi ra ngoài, c3òn chẳng biết ngoài kia đã thay đổi như thế nào, ôi, nghĩ lại lúc ấy khi còn đi học, chỉ 2cần nghĩ xem làm sao để trốn học, cùng bạn cùng phòng mua đồ ăn ngon, trang điểm thật đẹp5 rồi cùng nhau chơi khắp chốn, thật tốt biết bao.” Trương Tấn Xảo vội nhắc nhở: “Bọn tớ k4hông phải vậy đâu nhé, bọn tớ chỉ nghĩ làm sao để học tốt hơn để có thể vượt qua lớp trưở0ng, chỉ có Khâu đại tiểu thư vô tư lự mới có thể ngày ngày vui vẻ như thế thôi.” Khâu Linh cười ha ha, biết Tân Xảo đang cố ý trêu mình.

Khổng Đồng Đồng thấy chủ đề nói chuyện của hai người quá nhàm chán, cuộc đời của cô còn chưa bắt đầu, cớ sao phải rầu rĩ âu sầu, hoài niệm khi xưa, cô còn một bầu nhiệt huyết đây này.

Khổng Đồng Đồng không muốn ngồi đây nghe những người phụ nữ có gia đình ôn chuyện xưa, cô của bây giờ chính là cô của ngày xưa, mấy người đã kết hôn sao chẳng thèm để ý đến tâm tình của cái người chưa kết hôn này gì cả: “Liệu tớ có thể gặp được hoàng tử bạch mã ở đây không nhỉ?” Trương Tấn Xảo vội gật đầu: “Vừa nãy trong hội trường có cả đống thanh niên tài tuần, cậu có muốn hốt cũng chẳng hốt hết được, tất cả đều đang chờ cậu đấy, mau đi gặp gỡ với bạch mã hoàng tử của cậu đi.” Khổng Đồng Đồng phấn khởi đứng dậy, phủi mấy cái lá trúc trên người, cô cũng gấp gáp lắm rồi đây: “Tớ đi đây, đây là mục đích chính của tớ khi trốn việc ngày hôm nay, cứ chờ đấy, tớ sẽ rước anh rể về cho các cậu.” “Là em rể chứ!” Trương Tấn Xảo vờ đá vào mông Đồng Đồng, quay lại cảm khái với người mặc đồng phục kỷ niệm nằm dài ngắm trời Hạ Diệu Diệu: “Hôm nay đông người đến thật đấy, cứ tưởng là tớ lên phát biểu là một nội dung quan trọng, kết quả là chỉ như hòn đá ném xuống biển, chăng gợn nổi làn sóng.” Hạ Diệu Diệu nhắc: “Cậu hãy nghĩ đến những người không được mời đến như bọn tớ, có phải là tâm trạng tốt hơn rất nhiều không.” Trương Tấn Xảo đập nhẹ cô một cái rồi cười đáp lại: “Đừng trêu tớ, cậu muốn được mời còn không đơn giản à, cậu trả lời thư mời của Hà Mộc An một cái, cậu muốn được mời như thế nào thì sẽ được mời như thể đó.” Hạ Diệu Diệu tự trào: “Rồi sau đó tớ sẽ nói cái gì, làm thế nào để làm tốt vai trò Hà phu nhân à?” Giờ cô chỉ có chút gọi là “tâm đắc” như vậy thôi, còn là kiểu chó cậy chủ: “Da mặt tớ chưa dày đến mức ấy, hơn nữa, tớ nhất thiết phải dựa vào Hà Mộc An mới được sao, nếu tớ mà không từ chức thì chưa chắc đã đến lượt cậu lên phát biểu đâu nhé.” Trương Tấn Xảo không nhịn được cười trước vẻ mặt hài hước của Hạ Diệu Diệu: “Phải, phải, cảm ơn vì đã nhường.” “Cậu...”không cần phải cảm ơn tớ...

Cô chưa kịp nói hết thì thấy Khổng Đồng Đồng hầm hầm bước đến ngồi xuống giữa ba người không động đậy.

“Sắc mặt xấu như thế, giẫm phải phân chó à?” Hạ Diệu Diệu tiếp tục: “Hỏi cậu đấy!” Trương Tấn Xảo cũng nghi hoặc nhìn Khổng Đồng Đồng: “Nhanh như vậy đã quay lại rồi, không có ai thích hợp à?” Khâu Linh cười: “Có phải là nhiều người quá, không biết nên chọn ai nên đành quay về không.”

Khổng Đồng Đồng đang bừng bừng lửa giận, chọn chỗ ngồi chắn ngay trước mặt Trương Tấn Xảo.

Hạ Diệu Diệu lập tức hiểu được ý của Khổng Đồng Đồng, quay qua ngửa đầu nhìn trời nhưng chỉ thấy tán cây xanh ngắt, không có một tia nắng lọt qua.

Cô thoải mái tự nhiên tiếp tục câu chuyện với Tân Xảo: “Không phải nói lúc cậu phát biểu lãnh đạo cũng có mặt à, lãnh đạo của cậu có đến không?” Trương Tấn Xảo thả lỏng người nói: “Ừm, đến rồi, vậy nên bài diễn thuyết của Tiểu Thạch Tử mới có chút giá trị, này cậu đứng lên được không, có dám để Vinh tổng nhìn thấy cậu thế này không!” Chả ra làm sao cả, nói xong cô còn đập thêm một cái: “Đứng lên.” Hạ Diệu Diệu bất động: “Mình cố ý tránh khỏi tầm mắt của họ, làm sao dễ dàng để họ nhìn thấy được.” “Biết đâu đấy, nếu để họ biết được phu nhân của ngài Hà đáng kính thế này thì phải làm sao?” Hạ Diệu Diệu sợ điều này nhất: “Họ mà thấy tớ thì cứ bảo đây là chị gái sinh đôi của Hạ Diệu Diệu là được, nhớ đấy.” Hạ Diệu Diệu cười híp

mắt xoay người, cô không tin nơi mà những người bình thường tìm đến để hóng mát như thế này cũng có nhân vật tai to mặt lớn mò đến, hơn nữa Hà Mộc An không ở bên cạnh, sẽ không có người nhìn chằm chằm vào cô.

“Còn chị gái sinh đôi nữa, cậu...“.

Hạ Diệu Diệu thấy Trương Tấn Xảo đột nhiên ngưng bặt, quay đầu cười nhìn cô ấy, dời tầm mắt khỏi con đường nhỏ, im lặng không nói nữa.

Sắc mặt Khổng Đồng Đồng càng khó coi hơn lúc nãy, cô xoay lưng với đường, hừ một tiếng.

Hạ Diệu Diệu đã hiểu, khóe mắt khẽ liếc nhưng vẫn tiếp tục nhìn về hướng Trương Tân Xảo cứ như không nhìn thấy người ở con đường nhỏ.

Khóe mắt cô nhìn thấy Vương Phong Long đang đứng bên một cô gái có vẻ như là vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, hôm nay anh ta không mặc âu phục như bình thường, chỉ mặc chiếc áo phông ngắn tay và quần bò đơn giản.

Mặc dù anh ta vẫn chưa rời khỏi Truyền thông Phi Diệu nhưng chức vị đã không còn cao như trước, đương nhiên không thể sánh với Tân Xảo được, những mối quan hệ trong tay anh ta cũng dần mất đi, giờ cũng chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường.

Không có gì đáng phải chú ý cả, lại càng chẳng có gì để nhớ để hận hết.

Tân Xảo vẫn tự nhiên như thường, cô không cậy vào mối quan hệ với Hạ Diệu Diệu mà đuổi tận giết tuyệt anh ta, trước đây khi nhắc đến cảm xúc còn có chút gợn sóng, giờ thì chẳng còn tí cảm xúc nào nữa.

Trương Tấn Xảo tránh nhìn vào anh ta và cũng cảm thấy không cần thiết phải nhìn làm gì, chỉ tổ thêm phiền phức.

Quan hệ của Khâu Linh với Tân Xảo chưa tốt đến mức chuyện gì cũng biết, cô không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mà có thể cảm nhận được một dịp như thế này mà Vương Phong Long đưa một người khác đến thì nghĩa là như thế nào, cô dời mặt, dẹp bỏ ý nghĩ tiến tới chào hỏi.

Vương Phong Long hơi ngập ngừng một chút.

Vừa rồi anh ta nhìn thấy Khổng Đồng Đồng vậy thì chắc mấy người họ cũng ở gần đây thôi, anh ta vốn định xoay người rời khỏi, không muốn để Tấn Xảo nghĩ rằng bản thân còn có dụng ý khác, nhưng đã bước đến tận đây rồi, con đường nhỏ phía trước còn rất dài, nếu quay người rời đi thì có vẻ hơi làm quá nên chỉ dành cắn rằng bước tiếp.

Thật không ngờ...

thật sự gặp được rồi...

Vương Phong Long cứ tưởng rằng bản thân đã buông xuống được, nhưng khi gặp lại, tim vẫn đau như bị dao cắt, mọi thứ trào lên dữ dội nhưng cũng rất nhanh chóng bị chôn sâu, không được thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.

Tim Vương Phong Long nghẹn ứ khó chịu, anh ta bước nhanh, dẫn theo cô bạn gái muốn đến thăm ngôi trường anh từng học rời đi.

Lúc này Hạ Diệu Diệu mới quay qua nhìn, chỉ còn thấy hai bóng lưng.

Cô đã từng nghe thư ký Trần nhắc đến cô gái này, vừa mới tốt nghiệp đại học, gia cảnh bình thường, công việc bình thường, rất xứng với gia cảnh của Vương Phong Long.

Hai người họ có thể đến với nhau là bởi vì Vương Phong Long lớn tuổi hơn, có kinh nghiệm làm việc, có một số tiền tích lũy nhất định, vậy nên bên nhà gái cũng coi như là hơi với cao một chút.

Hai người này rất nhanh đã nhận được sự đồng ý của hai bên gia đình.

Sau khi Trương Tấn Xảo kết hôn thì Vương Phong Long mới tìm được người bạn gái này.

Trương Tấn Xảo đương nhiên không cho rằng vì cô kết hôn rồi, anh ta hết hi vọng nên mới bắt đầu lại.

Cô không có suy nghĩ lãng mạn như Đồng Đồng, đã là không thích hợp, thì lấy đâu ra khả năng tái hợp.

Anh ta bắt đầu lại thì liên quan gì đến cô chứ.

Trương Tấn Xảo chẳng quan tâm đến chuyện anh ta bắt đầu một mối tình mới, cho dù anh ta vừa chia tay cô liền tìm ngay một cô bạn gái mới cũng chả sao, cô gả cho ai, cuộc sống có mỹ mãn hạnh phúc hay không thì cũng sẽ không hối hận về quyết định lúc ấy.

Nụ cười của Trương Tấn Xảo vẫn không thay đổi, cô còn ra vẻ than thở: “Nhìn vẻ căng thẳng của các cậu kìa, sợ tớ ăn thịt anh ta chắc.” Khổng Đồng Đồng đáp ngay tắp lự: “Tớ chỉ sợ bạn gái anh ta tự ti đến mức đá luôn anh ta thôi, Vương Phong Long giờ cũng chỉ xứng tìm một người như vậy, ai mà biết anh ta liệu có hối hận hay không, lại chạy đến đây tỏ vẻ hối hận rồi bám riết lấy cậu thì chết.” Hạ Diệu Diệu đá xoáy Khổng Đồng Đồng: “Cậu tinh ranh thế, sao bình thường không thấy cậu dùng vào chuyện của bản thân nhỉ?” Khổng Đồng Đồng lại quay về với thế giới tình cảm của mình: “Không phí thời gian với các cậu nữa, tớ đi đây, biết đâu lại có một em trai nào đó bị mê mẩn bởi phong thái của tớ.” Khâu Linh cười sặc: “Sau đó để cậu nuôi đến lớn, rồi chờ người ta đến vặt hoa ngắt quả.” Nói xong cô liền đứng lên đuổi theo Khổng Đồng Đồng, cô thấy so với việc ngồi cùng lớp trưởng Hạ với Trương Tấn Xảo thì đi với Khổng Đồng Đồng thoải mái hơn nhiều.

Hạ Diệu Diệu thấy hai người họ đã đi xa, quay lại nhìn Trương Tấn Xảo, không tiếp tục nhắc đến Vương Phong Long nữa, cô cũng là người đã từng có quá khứ, chuyện đã qua mà cứ nghĩ mãi trong lòng thì sẽ không bao giờ bỏ xuống được, đặc biệt là trong những lúc cuộc sống không được như ý hay gặp phải khó khăn thì sẽ càng day dứt hơn.

Thật ra, cũng chỉ là một chuyện đã qua, có buông bỏ xuống được hay không, tất cả đều do bản thân mình quyết định.

Vì vậy Trương Tân Xảo không nhắc đến, cô cũng sẽ không nhắc đến: “Thời tiết thật đẹp.” Trương Tấn Xảo cũng muốn nằm xuống, nhìn trời từ góc độ này thật thoải mái, không phải gò bó bản thân trong khuôn khổ, không để ý đến ánh mắt của người khác, cô cảm khái: “Giờ thì tớ đã hiểu vì sao Hà Mộc An lại thích cậu rồi.” “Tớ tốt thế cơ mà.” Trương Tấn Xảo cười: “Tớ nhổ vào, là do cậu toàn khuyết điểm, rất dễ khiến người khác cảm thấy ưu việt.”

“Tớ tha tội chết cho cậu.”

Trương Tấn Xảo không khỏi nghĩ đến những chuyện phức tạp trong nghề, những mâu thuẫn nơi làm việc và những tin tức có giả có thật hoặc thật giả lẫn lộn kia: “Bà chủ của cậu thật lợi hại, chèn ép đến mức bên Hồng Đại gặp bà ấy cũng phải vòng đường khác mà đi.” Hạ Diệu Diệu không hề bất ngờ, cổ có thể hiểu được sự thù hận của Mẫn tổng đối với Hồng Đại: “Mẫn tổng cũng nhẫn nhịn Hồng Đại bấy lâu nay rồi, khi xưa bà ấy thua một cách tâm không cam tình không nguyện như thế, vẫn ôm cục tức đó giờ, thật sự bội phục bà ấy có thể đi đến ngày hôm nay.

Thật sự nhìn không ra khi có cơ hội bà ấy sẽ dùng thủ đoạn mạnh tay như thế để đối phó với Hồng Đại, cậu không biết đấy thôi, khi đối mặt với lãnh đạo cấp cao Hồng Đại, bà ấy không hề biểu hiện ra chút cảm xúc nào.

Bà ấy đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì phải khiến Hồng Đại tổn thất nghiêm trọng.

Cũng may những năm này Hồng Đại tập trung vào thế mạnh của mình, về tổng thể thì vẫn tồn tại được.” Nghe cái giọng cảm khái của Trương Tấn Xảo thì biết, bây giờ hễ cứ nhắc đến Mẫn tổng là ai nấy đều phải giơ ngón tay cái tán thưởng, bà ấy nhẫn nhịn bao nhiêu năm, dần dần một gây dựng lòng tin khiến đối phương lơ là phòng bị, nằm gai nếm mật chắc cũng chỉ đến thế mà thôi: “Tuần trước Mẫn tổng tìm cậu làm gì?”

“Muốn cho tớ một phần cổ phần.” Trương Tấn Xảo có hơi bất ngờ, sau rồi cũng bình thường trở lại: “Bà ấy làm vậy cũng không quá khó hiểu, nếu không có cậu thì Mẫn Hàng thật sự rất khó tiếp tục duy trì, thể cậu có nhận không hả? Bà trùm truyền thông tương lai?”

“Không nhận.”

Lần này thì Trương Tấn Xảo vô cùng kinh ngạc, ngồi bật dậy nói: “Cậu điên rồi à, tự nhiên lại coi thường tiền bạc thế, đó vốn là phần của cậu cơ mà, cậu giúp bà ấy nhiều như thế, có nhận thì cũng hợp lý, đó là thứ mà cậu đáng được nhận, chắc cậu cũng ngại để bà ấy trực tiếp đưa một tấm thẻ cho cậu chứ, đều là những người ngay thẳng rõ ràng ai lại làm như thế, cũng nên để lại cho người ta chút mặt mũi không phải sao?” Hạ Diệu Diệu không hề có ý đó: “Hồi đó Mẫn Hàng gặp phải sự cạnh tranh không công bằng, cậu chỉ nhìn thấy Mẫn Hàng nhờ có tớ mà thay đổi, nhưng lại quên mất cũng bởi vì tớ mà Mẫn Hàng phải chịu rất nhiều sự công kích vô có.

Hồng Đại cũng có tiềm lực nhất định, nếu mà để từ từ phát triển thì sau ba đến bốn năm cũng sẽ chiếm một vị trí nhất định trong ngành, nhưng nhờ Phi Diệu nhúng tay vào mà nó có thể nhanh chóng đạt đến đỉnh cao, đè ép Mẫn Hàng khắp nơi, sao tớ có thể nhận cổ phần của người ta chứ.” Trương Tấn Xảo nghe vậy nhất thời không biết nên nói thế nào.

“Đây cũng là một phần lý do mà tớ rời khỏi Mẫn Hàng, tớ cảm thấy đã như vậy ở lại nữa cũng rất khó xử, những người không hiểu rõ có thể sẽ cảm thấy tớ là cứu tinh, coi tớ là anh hùng, vì tớ mà công ty có năng lực phản kích lại, nhưng sự thật có phải thế không? Nếu không phải là tớ, thì những năm đó bọn họ đâu phải chịu nhiều sự bất công như thế, Hồng Đại cũng sẽ không có cơ hội để nhằm vào bọn họ.

Họ cái gì cũng không biết, lại còn cảm kích tớ, cảm giác ấy thật sự rất khó hình dung, tớ không muốn mọi người nâng tớ lên như vậy, tớ sẽ cảm thấy tội lỗi.

Theo sự phụ làm thời trang cũng tốt lắm, một nửa công ty là của mình, còn có một nhà thiết kế lớn dựa vào, như vậy rất tốt.” Trương Tấn Xảo đột nhiên không biết phải nói gì, nghĩ một lúc lâu mới tìm được câu mở đầu: “Vậy lỡ như Mẫn tổng còn muốn nhờ cậy vào cậu thì sao...cậu từ chối như vậy, không còn cơ hội báo ơn...” “Mẫn tổng không phải là người như vậy, bà ấy tin tưởng vào năng lực và sự cố gắng của bản thân, năm đó vì không còn cách nào khác nên mới chọn để Phi Diệu đầu tư, đến mức ấy mà Mẫn tổng vẫn không chọn bán Mẫn Hàng đi, không dễ dàng dâng tặng tâm huyết của mình cho người khác.

Bà ấy không cần công ty phát triển quá lớn, nhưng nhất định phải làm theo ý mình.” Trương Tấn Xảo trầm mặc, tự thấy bản thân mình còn kém bậc tiền bối rất xa: “...

Cậu rất hiểu Mẫn tổng...” “Đối với bà ấy tớ ít nhiều cũng quen thuộc.

Còn cậu thì sao, nghe nói cậu lại muốn chuyển chỗ à?” Trương Tấn Xảo lắc đầu nhìn lên tán cây chắn mất bầu trời: “Không muốn.” Nói xong lại đột nhiên bật cười: “Tớ chỉ nói vậy thôi, chứ không phải là có ý đó thật.” Dù sao thì cũng đã bước vào con đường này rồi, chỉ có thể là muốn làm nhưng không làm được nữa thì mới nghĩ đến chuyện đó thôi.

Hạ Diệu Diệu có thể hiểu được, dù không muốn thì cũng phải làm thôi, hơn nữa cơ hội đã rơi trúng đầu Tân Xảo rồi: “Chúc mừng cậu.” “Chờ cho đến khi chính thức nhận chức rồi nói cũng không muộn.” Nói xong chuyện công việc, Trương Tấn Xảo chuyển qua hỏi Hạ Diệu: “Đồng Đồng với Trần Chất là thế nào vậy?” “Trần Chất quá kén chọn!“.

Trương Tấn Xảo phì cười, vốn tường Đồng Đồng khổ tận cam lai, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, đáng tiếc bây giờ lấy đâu ra những mối duyên trùng hợp như vậy: “Anh ta không thích Đồng Đồng phải không, mắt chó khinh người, không thích hợp cũng tốt.” Chưa biết ai mới là người thiệt thòi đầu.

Hạ Diệu Diệu đột nhiên nhìn sang Trương Tấn Xảo, mắt híp lại nguy hiểm: “Chủ nhân của mắt chó" có phải là Hà Mộc An không, cậu muốn tìm chết phải không!” “Cứu với!”

Một góc khác, Vương Phong Long cảm thấy hơi mệt, không muốn đi tiếp nữa: “Chúng ta quay về đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.