Bàn Long Ngoại Truyện

Chương 29: Nữ Phụ Hào Môn (30)




Ăn cơm trưa xong, An Hân Phỉ nhàn rỗi không có việc gì để làm nên đi dọn dẹp nhà cửa, nói là lau dọn, thật ra cũng chỉ là tại trong gian phòng tràn ngập hương vị của ai kia mà nhớ nhung một người thôi. Trên bàn trà làm từ cây mây trước khung cửa sổ sát đất còn bày mấy quyển sách y học Cao Đạm chưa xem xong, ban công phơi mấy cái áo sơ mi đã giặt sạch sẽ của anh, trong tủ giày đựng đôi giày của anh đặt ngay cạnh giày thể thao anh mua cho cô, ở phòng tắm có hai cái cốc một đen một trắng bên trong đặt hai bàn chải đánh răng cùng kiểu dáng. Ánh mắt đảo qua bồn tắm mát xa, nghĩ đến cảnh tượng hôm ấy hai người cùng tắm rửa, cô không khỏi đỏ mặt.

Dọn nhà xong, An Hân Phỉ mang quần áo đã phơi gấp lại chỉnh tề rồi cất gọn vào tủ, vuốt ve chỗ quần áo mang theo mùi nắng của người đàn ông, và sự rung động mà anh mang tới cho cô - cùng với ánh mặt trời đều giống nhau như vậy.

An Hân Phỉ lên mạng, xem một bộ phim ngắn về tình yêu trong sáng, cứ thế lăn lộn tới giờ cơm tối, cô không muốn ăn, nhưng tới lời anh dặn dò, vẫn ngoan ngoãn chuẩn bị cơm chiều.

Cơm nước xong, rửa bát đũa, thất thần ngồi coi TV, rồi đi tắm rửa sau đó chuẩn bị lên giường ngủ. Cô vừa mới tắm xong quấn khăn quanh người ra khỏi phòng tắm, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang, vội vàng chạy đến mép giường nhấc máy "Đang làm gì?"

"Vừa mới tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ"

"Bé cưng ngoan lắm"

"Anh đang... Làm cái gì?" An Hân Phỉ mơ hồ nghe thấy chút ầm ĩ ở đầu dây bên kia.

"Có bữa tiệc"

"À" cô nghĩ nghĩ "Uống ít rượu thôi, kẻo hại sức khỏe"

"Ừ, anh rõ rồi" hình như bên kia có người mời Cao Đạm uống rượu, anh từ chối "Cục trưởng Lý, vị nhà tôi căn dặn, không cho phép uống rượu"

Chuyện Cao Đạm tái hôn người trong giới đều biết, thấy sợ vợ như vậy, ha ha cười vang, anh cũng không để bụng, trong lòng đắc ý dạt dào. Đó là vợ yêu lo lắng cho mình, các ông không hiểu được.

"Không nói nữa cục cưng, anh còn phải đối phó đám sâu rượu kia, mau ngủ đi, ngủ ngon, nhớ mơ tới anh nhé"

"Ngủ ngon..." cô ngơ ngác nắm điện thoại, suy nghĩ bay đi đâu mất, trong đầu chỉ còn lại nụ hôn gió của anh trước khi gác máy.

Nằm trên giường, An Hân Phỉ trằn trọc mãi không sao ngủ được, vậy ra không có vòng ôm ấm áp của Cao Đạm nên muốn đi vào giấc ngủ khó khăn đến thế, không khỏi nhận xét, thói quen thật là đáng sợ. Cô không còn cách nào khác, lấy gối đầu của anh ôm vào trong ngực, chóp mũi ngửi mùi hương của anh, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Cao Đạm rời đi mấy ngày nay, An Hân Phỉ cứ thế ở suốt trong nhà, lười ra ngoài.

Hôm nay, cô đang nấu cơm tối, vì xào thức ăn nên tiếng chảo dầu loạt xoạt vang lên tiếng máy hút mùi hoạt động nên cô không nghe được tiếng mở cửa. Chỉ biết người nọ thay giày, đem cặp công văn ném trên sô pha rồi khẽ khàng không một tiếng động đi vào phòng bếp, thấy chị xã nhà mình chỉ mặc một cái quần short bò bó sát cùng áo dây màu trắng bên ngoài phủ tạp dề màu hồng. Thân ảnh yểu điệu của thiếu nữ trước mắt anh đong đưa, ánh mắt nóng bỏng dõi theo cô không hề nhúc nhích, đợi đến lúc cô vợ bé bỏng của anh hơi khom người nếm nước canh mà lộ ra rãnh mông, người nào đấy nổi lên sắc tâm, tiến lên đem vợ yêu từ sau ôm trong lồng ngực.

"A! Là ai?!" Thiếu nữ kinh hoảng thét chói tai, liên tục giãy giụa.

"Shh, là anh, cục cưng bé bỏng"

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cô ngừng vùng vẫy, để mặc anh ôm ấp.

"Bé con, anh rất nhớ em" tiếng nói trầm thấp gợi cảm của anh vang lên bên tai cô, tay không an phận dọc theo mép tạp dề thăm dò, trực tiếp phủ lên địa phương xinh đẹp duyên dáng mình khao khát mấy đêm trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.