Bàn Long Ngoại Truyện

Chương 16: NỮ PHỤ HÀO MÔN (17)




Cao Đạm quả không hổ danh thuộc trường phái hành động, nói tân trang phòng là bắt tay vào làm, mang theo An Hân Phỉ đến cửa hàng gia dụng.

Thường ngày cô đi giày thể thao, bất thình lình dùng giày cao gót đi dạo phố rất đau đớn. Cao Đạm vốn thận trọng liền mau chóng phát hiện. Ngó bộ dạng cô không tốt, biết ngay giày cô bé này không thoải mái. (truyện nào cứ nam9 thấy nữ9 đi guốc mà khó chịu là auto do guốc, lỡ bị đau bụng kinh thì ông biết chắc?)

Anh dìu cô, tìm kiếm chỗ ngồi trong cửa hàng.

"Em đi giày cỡ bao nhiêu?"

"A, 37" cô nhất thời không phản ứng lại được, đến lúc bắt sóng xong thì anh đã rời đi mất rồi.

Chỉ chốc lát sau, Cao Đạm trở lại, trong tay tay là túi xách của một nhãn hiệu giày thể thao nổi tiếng.

Anh cúi người ngồi xổm xuống, không thèm để ý đến ánh mắt những người xung quang, tự mình cởi đôi guốc thay vào chân cô đôi giày thể thao mới mua.

"Dùng guốc đi dạo rất mệt phải không, màu trắng hợp với váy của em lắm." Anh đứng lên, đem đôi guốc bỏ đi, tự nhiên xách túi lên.

"Cảm ơn, tôi rất thích"

"Đi thôi, chúng ta còn chưa mua cái gì đâu" anh nghiêng đầu, mang theo ý cười nhìn nhìn cô.

Bị hành động của anh đảo loạn thành một hồ nước xuân, người nào đó chỉ biết ngốc ngốc gật đầu "Ừ"

Hai người mua một chiếc sofa bằng vải nhung màu mận chín, bức rèm điểm hoa nhỏ tren trên cửa sổ sát đất cũng đổi thành mành lụa trắng, giường lớn chuyển sang giường công chúa mà cô thích, bốn cạnh xung quanh rủ xuống màn giường tím nhạt.

Chẳng qua, lúc Cao Đạm nhìn chiếc giường này liền lộ ra nụ cười mỉm thâm sâu khó lường (đm =))))))

Nhân khi công ty đồ gia dụng chở hàng hoá và tân trang lại nhà, anh đưa cô về nhà mẹ đẻ. Hai người đăng ký kết hôn mà không tới thăm bố mẹ vợ thì đúng là cạn lời.

Cô ngốc ngốc nhìn lễ vật trên tay anh "Này... Anh mua lúc nào thế?"

Ai ngờ anh chớp chớp mắt, nghịch ngợm đáp "Bí mật"

"..." này, rốt cuộc là anh lớn chưa thế, sao trẻ con vậy. Nhưng là rất đáng yêu, cô nghĩ thầm. Hai ngày nay cô được chiêm ngưỡng khá nhiều khía cạnh của người đàn ông này, cô bắt đầu muốn hiểu rõ chồng mình là người thế nào rồi.

Trông thấy Cao Đạm, Lan Di cùng ông An thiếu chút nữa là xếp hàng đon đả hoan nghênh. "Anh Cao..."

"Con cùng Tiểu Phi đã kết hôn, kêu con Cao Đạm là được rồi"

"Được được được, Cao Đạm, lúc nào hai đứa chuẩn bị mời rượu a?" Lan Di đồ rằng nếu đã đăng ký, thế nào cũng phải làm tiệc mừng chứ. Anh chàng Cao Đạm là người thế nào, nếu mời rượu thì khẳng định là nhà bọn họ chỉ có lợi chứ không có hại, công ty Đông Sơn trở mình đứng dậy không phải là chuyện không thể nữa rồi, Lan Di lại suy nghĩ không thực tế.

"Con nghe theo Tiểu Phỉ" anh chuyển quyền chủ động cho cô.

Lan Di cùng ông An Chí Quốc không khỏi mong chờ nhìn về phía cô, thế nhưng chuyện này lại phải để cho cô suy xét.

"Tạm thời con không muốn mời rượu"

Lan Di mở to hai mắt, vẻ mặt bà khó hiểu "Vì sao thế?"

"Con sắp tốt nghiệp nên phải chuẩn bị khá nhiều thứ, hơn nữa Cao Đạm cũng rất bận rộn."

"Nhưng..." bà còn muốn nói gì đi, nhưng lại bị Cao Đạm chen vào "Vậy theo ý Tiểu Phỉ đi, chờ chúng con hết bận thì bàn tiếp vậy."

Anh đã nói thế, bà muốn trình bày cái gì cũng không được nữa, không cam lòng nhịn trong bụng đành đồng ý "Cũng được."

"Tối nay ở lại ăn cơm nhé con"

"Không được, chúng con còn phải về dọn dẹp, từ hôm nay Tiểu Phỉ sẽ sống cùng con"

Cô gật đầu, xoay người nói với anh "Tôi đi thu dọn đồ đạc"

"Được"

Chờ cô vào phòng ngủ, Cao Đạm đem thẻ ngân hàng đặt lên bàn "Hi vọng khoản tiền này có thể giúp ba mẹ vượt qua cửa ải khó khăn"

Lan Di mừng như điên cầm lấy thẻ còn ông An mặt mày nặng nề cứng lại, ông cảm giác ông đang bán chính con gái ruột của mình đi.

Chỉ lát sau An Hân Phỉ kéo valy hành lý ra ngoài "Xong rồi, ta đi thôi"

Cao Đạm đứng dậy, thuần thục cầm lấy valy của cô "Chào cha mẹ, bọn con đi đây"

"Ba mẹ, con đi nhé"

"Nhớ về nhà nhiều nhé con"

Ngồi trên xe hai người vẫn im lặng không nói năng gì.

"Em không thân với mẹ lắm nhỉ"

"Anh tìm người mang thai không tìm hiểu thông tin gia cảnh của đối phương à?"

Anh nhìn cô không ừ hử gì.

"Xin lỗi tôi không ý đó". Cô buồn bực, mình đang làm gì vậy, giận chó đánh mèo à, anh ta thì biết cái gì được.

"Không sao"

"Bà ấy không phải mẹ ruột tôi, mẹ tôi bị bệnh qua đời lúc tôi 17, năm sau ba tôi cưới thư ký của mình, bà Lan Di đó, cùng năm đó sinh ra em gái tôi An Tử Nguyện."

"Tôi vẫn luôn không hoà giải với ba, ông không phát hiện ra bệnh tình của vợ mình, nếu ông biết được, có khả năng lúc đấy mẹ tôi không chết"

"Cho nên khi tôi biết công ty ông phá sản, tôi đã rất ác ý mà vui vẻ, dường như đấy là quả báo dành cho ông"

"Tôi rất xấu xa đúng không, người như thế đi sinh con cho anh, thật sự được à?"

Cao Đạm mở bàn tay nắm lấy những đầu ngón tay hơi lạnh của cô "Tiểu Phỉ, nề nếp sinh hoạt của tôi và em không giống nhau, những chuyện từng phải trải qua trong đời không giống nhau, tôi không xem xét bình phẩm chuyện đã qua của em, tuy nhiên, tôi hi vọng sau này em sẽ vui vẻ, đương nhiên bao gồm cả khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau."

"Tôi đồng ý với em, sau khi em sinh con, nếu muốn đi, tôi sẽ cho em tự do"

Cô nhìn sườn mặt của anh, lẩm bẩm "Cảm ơn"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.