Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 182




Khi nói đến ác ma quỷ quyệt, âm hiểm và giỏi trong những việc mưu ma chước quỷ nhất trong Burning Legion (Quân đoàn Rực lửa) thì mọi người sẽ đều nghĩ ngay đến Dread Lord.

Đúng vậy, bọn họ vô cùng nổi tiếng, từ việc cánh rừng Felwood bị mục nát rồi đến sự trụy lạc của hoàng tử Arthas hay việc đội quân Scarlet Srusade trở nên điên cuồng và cuộc tạo phản của Royal Apothecary Society ở vương quốc Undercity đều có bóng dáng của bọn họ.

Mà âm mưu gần đây nhất của bọn họ cũng là lần mà hậu quả chiến tranh nặng nề nhất chính là việc Dread Lord Detheroc giết chết toàn bộ lính trinh sát do Liên minh phái đến và bắt giam Master Mathias Shaw, thủ lĩnh của SI:7, trước khi Liên minh bắt tay với Bộ lạc để cùng tấn công Broken Shore. 

Sau đó bọn họ gửi một tin tức giả cho bên Liên minh nói là tuyến phòng của Broken Shore rất yếu. Có thể nói là trong sự kiện lần đó thì các dũng sĩ của Azeroth đã đâm đầu vào cái bẫy mà ác ma đã bày ra.

Đó là một chiến dịch vô cùng thảm thiết, phía Liên minh không chỉ tổn thất một số lượng lớn lính tinh nhuệ mà ngay cả Varian Wrynn, vị vua tối cao, người đứng đầu của Liên minh cũng đã hy sinh trong trận chiến này, còn có Voljin, đại tù trưởng của Bộ lạc cũng bị thương nặng không có cách nào trị được. Và sau khi bị bắt thì Tirion Fording, thủ lĩnh của Argent Crusade cũng đã chết. Đồng thời thì mốt quan hệ đồng minh yếu ớt giữa Bộ lạc và Liên minh cũng đã không còn.

Tôi nghĩ những điều này đã đủ để chứng minh sự đáng sợ của Dread Lord. Thế nhưng tôi cũng phải làm rõ một vấn đề, đó là các Dread Lord chỉ chịu trách nhiệm thi hành và điều tiết kế hoạch, còn người nghĩ ra các quyết sách chiến lược và những kế hoạch độc ác như thế không phải là Dread Lord mà là Eredar. 

Nói một cách chính xác khi Dread Lord có âm mưu gì đó thì nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn nhưng còn vị kia, chỉ cần một lời nói dối, một cái ảo giác mà ông ta tạo ra cũng đủ để đưa một thế giới đi đến sự hủy diệt.

Cứ nhìn vào quê hương của các Orc mà giờ được gọi là Outland xem, dáng vẻ của nó lúc này như thế nào? Lần đó phía Burning Legion cũng không phái nhiều người đến nhưng chỉ bằng lời nói dối của Kil"jaeden mà nơi đó trở nên tan hoang.

Cũng vì có được năng lực như thế nên Kil";jaeden vẫn luôn tỏ ra thanh cao, ông ta cho rằng việc tự mình ra tay chiến đấu là một việc rất mất mặt, lại không thể bộc lộ được năng lực của bản thân cho nên ông ta càng thích là người đứng ở phía sau điều khiển người khác. 

Mà cặp song sinh Eredar đã từng làm phụ tá cho ông ta nên cũng bị nhiễm bản tính này, so với bạo lực thì hai người bọn họ càng thích việc dụ dỗ và lừa gạt để đạt đến mục đích, mặc dù là như vậy thì có chút phiền phức.

“Hai quý cô, bây giờ thì các cô có thể nói cho tôi biết các cô là người của ai không?” Sau khi biết được hai người này không phải là ngưởi của Asgard phái đến để bắt ông ta thì Randolph càng thêm can đảm.

Thế nhưng ông ta không lập tức động thủ mà muốn biết rõ lai lịch của hai người này trước đã, dù sao đối phương không chỉ biết được thân phận thật của hắn mà còn biết được chuyện của Asgard cho nên ông ta có thể đoán được người đứng đằng sau bọn họ cũng không phải là người đơn giản. 

Thế lực sau lưng bọn họ có thể là một tổ chức khổng lồ nên ông ta cho rằng dù hôm nay có thể giết chết hai người này thì ngày sau cũng sẽ không được bình yên.

Vì vậy nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì ông ta không muốn dùng phương thức cực đoan để giải quyết vấn đề này.

“Chúng tôi đại diện cho công ty Umbrella.” Alythess nói. 

“Umbrella? Tôi chưa từng nghe đến cái tên này.” Randolph không dám chắc chắn công ty mà đối phương nói đến có phải là thật hay không.

“Đương nhiên là ông chưa từng nghe đến tên của nó.” Sacrolash chớp chớp mắt:

“Ông không bao giờ có tưởng tượng ra được số lượng thành viên và phạm vi thế lực trong tay chúng tôi.” 

Ông nghĩ đi, cho dù ông nghĩ đến hói đầu cũng không đoán được tình huống của công ty chúng tôi lúc này.

“Được rồi.” Randolph từ bỏ việc dò hỏi, chỉ cần biết công ty của đối phương vô cùng thần bí và khổng lồ là được, những thứ khác không cấn biết quá nhiều: “Làm thế nào mà các cô có thể biết được thân phận thực sự của tôi?”

“Chúng tôi không thể nói cho ông thông tin này được lấy đâu được.” Alythess lắc đầu nói: 

“Chỉ có thể nhắc ông là đừng bao giờ khoe khoang kiến thức của mình một cách quá đà.”

Thì ra bọn họ có được thông tin từ đó... mắt Randolph hơi nheo lại, ông ta đã dùng thân phận của một giáo sư được vài chục năm, và trong suốt thời gian giảng dạy đó, nhưng câu chuyện hoa mỹ nhưng không có thực trong thần thoại mà ông ta hay kể cho sinh viên của mình đều có thêm một vài lý giải của bản thân ông ta, cũng không thể làm khác được vì đây là quy tắc ngầm trong ngành này.

Lần duy nhất ông ta tỏ ra khác người là chuyện xảy ra cách đây gần hai tuần, đối phương có thể lấy được thông tin từ phía hội đồng, đây là một năng lực mà không phải tổ chức nào cũng có được. 

“Ai...” Randolph thởi dài, cho dù là tình huống nào thì ông ta cũng không thể ứng phó được, dù sao hắn cũng chỉ là một người Asgard có chút sức mạnh mà thôi, đừng nói đến Thor, cho dù là Sif thì ông ta cũng không thể đánh thắng được. Cho nên ông ta hỏi hai người kia:

“Các cô muốn bắt tôi đi để làm gì? Tôi có thể phối hợp với các cô.” Ông ta chuẩn bị thỏa hiệp.

“Ồ, ông sẽ bằng lòng phối hợp sao?” Alythess hiện ra vẻ mặt vui mừng: “Vậy thì không thể tốt hơn rồi.” 

Randolph: “Cho nên các cô muốn làm cái gì?”

“Chúng tôi muốn...” Sacrolash nói chuyện bằng một giọng nói vô cùng quyến rũ nhưng nội dung của nó lại khiến cho người nghe phải sợ hãi:

“Rút hết linh hồn của ông, ngâm cơ thể của ông vào trong dung dịch fomalin, tiến hành nghiên cứu cơ thể ông một cách chuyên sâu từ các góc độ khác nhau.” 

“Một người Asgard lạc đàn, đó có thể là một tư liệu nghiên cứu sống tốt nhất. Nhưng mà ông yên tâm đi...” Alythess cười tươi như hoa: “Vì để đảm bảo chất lượng cho công việc nghiên cứu thì chúng tôi sẽ không để ông chết đi. Hơn nữa chúng tôi sẽ khắc ghi sự kính dâng vô tư của ông. Hừ hừ hừ...”

Đúng là Eredar là những ác ma thích sử dụng mưu kế nhưng khi bị vạch trần thì bọn họ sẽ cảm thấy tức giận và trở nên khủng khiếp.

“Lúc đầu ông có thể chọn làm một người không biết gì cả.” Sacrolash trở nên lạnh lùng: “Nhưng cuối cùng ông lại lựa chọn cảm nhận sự sợ hãi này trước, thực sự là một lựa chọn sai lầm.” 

“Kẻ không sáng suốt là các cô mới đúng.” Randolph vừa thấy liền biết chuyện này không có cách nào thỏa hiệp: “Tôi vốn là một gã chiến sĩ cuồng chiến...”

“Hừ...” Cặp song sinh cùng hỏi lại: “Vậy thì sao?” Một chiến sĩ chiến sĩ cuồng chiến rất đáng sợ sao? Cho dù là tên ngốc to xác Annihilan kia còn không làm gì được chị em tôi, chẳng lẽ ông còn điên cuồng hơn hắn ta?

“Bên ngoài có người mai phục sao?” Khi nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của đối phương thì Randolph lại nghĩ đến điều này: “Cho dù tôi phản kháng nhưng lại không thể chạy thoát thì cũng bắt các cô chôn cùng.” 

“Phản kháng?” Nụ cười của Alythess tràn đầy sự khinh thường: “Cần phải làm thế sao?”

“Là các cô! Chính các cô đã ép tôi phải ra tay.”

Randolph trả lời một cách kiên định: “Tôi còn có rất nhiều thời gian để sống và tôi không muốn những ngày tháng sau này đều ở trong bình dung dịch formalin.” 

“Còn nhiều thời gian sao? Không phải.” Sacrolash vô cùng cao ngạo:

“Sau khi chúng tôi xuất hiện thì thời gian chính là thứ mà ông khó có thể có được.”

Lời vừa dứt thì Randolph liền cảm thấy ngực mình trúng một chưởng rất mạnh, sau đó bị người bóp cổ rồi giơ lên cao, mọi thứ xảy ra nhanh đến nỗi ông ta không biết cái gì xảy ra trước, cái gì xảy ra sau. 

“A!” Randolph cảm thấy toàn thân đều đang kịch liệt đau đớn, ông ta có thể xác định, sau một chưởng vừa rồi thì nội tạng của ông ta đã bị thương nghiêm trọng, nhưng cổ lại bị người khác bóp chặt cho nên ngụm máu muốn nôn ra kia lại bị ép quay trở về.

“Thật sự là quá yếu, khiến cho tôi còn không muốn nói vài lời khách sáo trước.” Sacrolash chỉ dùng ba ngón tay để giữ chặt cổ của Randolph và giơ đối phương lên cao, mặc cho ông ta giãy giụa như thể nào thì cũng không thoát ra được.

“Nếu như mọi việc đã xong thì gọi người đến thôi, chúng ta phải đi rồi.” Alythess sau khi xem hết trò vui liền nhìn xuống châm cài ngực áo rồi nói. 

Ross không có đến đây mà trốn từ đằng xa để rình coi và đó cũng là việc mà ông ta thích làm nhất.

“Đó là lý do mà chị không muốn ra tay...” Sacrolash thêm chút lực ở ngón ta, liền đủ để làm cho Randolph bất tỉnh. Cô ném ông ta xuống mặt đất, trên mặt tràn đầy sự bất mãn:

“Kết thúc như thế này là quá nhanh, vốn dĩ là còn chưa đã.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.