Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 181




“Hai quý cô, dường như vấn đề này có phần đặc biệt.”

Biểu cảm của Randolph không ngừng thay đổi và cuối cùng thì ông ta chỉ có thể nở một nụ cười cứng ngắc: “Trong những thần thoại xa xưa thì người Asgard là những thiên thần dũng cảm mà đã là thiên thần thì sao có thể có đào binh chứ?”

Mặc dù Randolph rất lo sợ cặp song sinh Eredar sẽ tìm ra chân tướng nhưng hắn vẫn ép bản thân mình phải tỉnh táo, hy vọng có thể tiếp tục che giấu bí mật này, đồng thời ông ta cũng cho rằng bản thân mình không làm gì khả nghi để bị lộ cả. 

Elliot Randolph, cũng có thể đây không phải là tên thật của ông ta, bề ngoài ông ta là một vị giáo sư nổi tiếng, chuyên nghiên cứu về thần thoại Bắc Âu nhưng trên thực tế thì ông ta là một chiến sĩ trong đội quân Berserker của Asgard.

Việc này phải kể từ cuối thế kỷ 12, lúc đó có rất nhiều người của The Berserker cảm thấy ở trái đất rất vui cho nên đã tổ chức thành đoàn đội xuống đó để đánh phụ bản, nhưng trong đó có một gã chiến sĩ không sử dụng hệ thống bảo vệ nên hắn trầm mê với cuộc sống ở trái đất, không có các nào thoát ra được, vì thế khi tổ đội của hắn ta trở về Asgard thì hắn ta lại lựa chọn tách ra và ở lại trái đất.

Thế nên nói ông ta là đào binh cũng không sai. Cũng vì lý do đó mà những ngày tháng sống trên trái đất ông ta đều rất cẩn thận, không ngừng thay đổi thân phận và cố gắng không động đến sức mạnh kinh người của mình. 

Trên thực tế thì từ thời cận đại cho đến thời đại thông tin ngày nay thì ông ta chưa từng để lộ ra sức mạnh của mình, hơn nữa vì đã sống ở trái đất hơn 800 năm nên ông ta cũng dần quen với cách sống của con người, còn những thói quen của người Asgard thì hầu như không còn.

Ừ... được rồi, ông ta vẫn không bỏ được thói quen uống rượu của người Asgard. Bởi vì bắt người Asgard cai rượu thì cũng giống như bắt Tony Stark từ bỏ phụ nữ vậy. Nhưng cũng không thể nói người có tửu lượng cao thì đều là người Asgard được? Nếu như theo cách nói đó thì người Nga chính là họ hàng thân thích của thần Odin rồi.

“Được rồi, chẳng lẽ nhưng chuyện như thế này cũng được xuất hiện trong thần thoại...” Hàng lông mi thanh tú của Alythess khẽ nhíu lại, giống như cô ta đang hoang mang vì vấn đề của mình chưa được giải đáp, nhưng sao đó lại nhanh chóng trở lại bình thường: 

“Nếu không thì chúng ta có thể tham khảo cách cướp biển Viking xử lý đào binh cũng được. Tôi nghe nói bọn họ sẽ đem những người đó buộc vào cột buồm để hóng gió.”

“Giáo sư...” Vẻ mặt của Sacrolash vô cùng buồn bã, cô ta lắc đầu nói: “Ông gặp rắc rối lớn rồi.”

Nói thật thì nếu Randolph cứ sống như trước đây thì sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì và thân phận thật của ông ta cũng sẽ không bị lộ ra ngoài. Thế nhưng ông ta không nên khoe khoang kiến thức của bản thân lúc ở Hội đồng Bảo an thế giới. 

Sau khi những người của ủy ban biết được chủ nhân của cây búa rơi xuống từ trên bầu trời ở New Mexico là ai và những tai họa ngầm ẩn giấu trong đó thì bọ họ đã lập tức hỏi các chuyên gia nghiên cứu thần thoại Bắc Âu về tình huống của Asgard. Và với danh vọng của Randolph trong lĩnh vực này thì ông ta cũng nằm trong phạm vi được hỏi thăm.

Thế nhưng phần lớn các chuyên gia chỉ biết đọc cuốn thơ cổ Edda, lúc thì phân tích cái này là phép ẩn dụ cho cái gì, lúc lại phân tích cái này là đại biểu cho cái gì, nhưng nói chung đều không thoát khỏi phạm vi của thần thoại. Thế mà vào lúc đó không hiểu là vì điều kiện mà bên ủy ban đưa ra quá mê người, hoặc là Randolph muốn nổi bật khác người nên ông ta đã nói ra những thông tin khác hoàn toàn với thần thoại, như Loki là em trai chứ không phải là chú của Thor.

Đáng tiếc là những phát ngôn này trong mắt các vị giáo sư khác không chỉ đơn giản là khác xa với truyền thuyết. Mà bọn họ còn nghĩ thầm trong lòng, mọi người đều làm trong ngành này với nhau, bình thường anh muốn nói gì cũng được nhưng khi đến đây anh vẫn lại một mình một hướng là muốn đá đổ bát cơm của mọi người sao? Cũng vì thế mà ông ta trở thành đối tượng để mọi người nhắm đến. 

Tất cả mọi hành động lúc này đều được những người của ủy ban nhìn thấy, bọn họ cho rằng những lời mà Randolph nó cũng có phần hợp lý và có giá trị tham khảo. Thế nhưng khi nhìn thấy những người khác phản đối kịch liệt như vậy thì bọn họ lại có phần dao động. Đến cuối cùng thì bọn họ nghĩ, con bà nó, chuyên gia, giáo sư gì chứ, đều là một đám hàng giả! Vẫn là vị cố vấn đặc biệt của SHIELD kia có vẻ đáng tin, ít nhất thì người ta có thể trò chuyện vui vẻ với người của Asgard, về sau có gì muốn hỏi cứ đi tìm cậu ta là được.

Cho nên sau đó những ý kiến và tư liệu của các vị chuyên gia này, đương nhiên trong đó cũng có của Randolph liền bị mọi người lãng quên.

Nhưng khi Nick Fury nói với Evanson là có một chuyên gia có được những lí giải rất độc đáo về Asgard, khả năng là có giá trị tham khảo thì Evanson vẫn luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Vì vậy anh liền bịa một lý do để có được một phần tư liệu đó. Dù sau thì anh lúc này cũng được xem như tổng cố vấn trong các phương diện về Asgard nên cũng không khó để đọc được những tài liệu này. 

Sau khi nhìn thấy phần tài liệu của Randolph thì Evanson nhận ra nó không chỉ nói ra Thor và Loki là hai anh em mà nó còn chỉ ra Sif không phải là vợ của Thor. Những điều này tuy khác xa với những thông tin trong truyện thần thoại nhưng nó lại là sự thật.

Evanson cho rằng có hai loại người có thể biết được những chuyện này, đó có thể là một con người bình thường nhưng hắn ta có liên hệ với người của Asgard, hoặc là hắn ta chính là người Asgard. Trong hai loại khả năng này thì Evanson nghiêng về khả năng thứ hai, bởi vì hắn nhớ là có một người như vậy.

“Rắc rối?” Giọng nói của Randolph có phần khẩn trương: “Có liên quan gì đến tôi sao?” 

“Ông cho rằng bản thân có thể vĩnh viễn trốn khỏi con mắt của Heimdall sao?” Alythess cho rằng đối phương chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vì vậy liền dứt khoát nói thẳng ra: “Sif đang ở trái đất và ông phải cùng với cô ấy trở về Asgard.”

Không hiểu vì sao khi nói việc đã được nói rõ ra thì Randolph lại không còn khẩn trương như trước nữa, lúc này ông ta vô cùng bình tĩnh: “Nói như vậy là Sif sai các cô đến bắt tôi trở về sao?”

“Ông có thể nghĩ như vậy.” Sacrolash nói. 

“Hừ hừ...” Randolph lắc đầu rồi cười nói: “Điều đó là không thể vì người Asgard không có thói quen làm việc thông qua người khác, nếu như bọn họ muốn bắt tôi trở về thì sẽ trực tiếp đến tìm tôi mới đúng, chứ không bao giờ cử hai con người đến dẫn tôi về.”

“Tiếc là ông sống ở trái đất lâu như vậy mà ngay cả điều này cũng không rõ.” Alythess ra vẻ rất đáng tiếc rồi lại trở nên nghiêm túc:

“Nơi này là trái đất, không phải Midgard, mọi việc xảy ra ở nơi này đều do con người làm chủ, chứ không phải là người Asgard.” 

“Tuy ông là người của bọn họ nhưng ông đang sống ở trái đất, vậy nên sẽ do chúng tôi chịu trách nhiệm dẫn ông về rồi giao lại cho bọn họ.” Sacrolash vừa cười vừa nói.

“Điều lệ dẫn độ sao?” Mới đầu thì Randolph không tin Asgard và trái đất cũng sẽ có những điều lệ này, thế nhưng mọi người đều biết rõ thái độ của thần Odin dành cho con người là như thế nào nên ông ta lại cảm thấy việc này cũng có khả năng, cuối cùng thì ông ta chỉ biết lắc đầu rồi nói:

“Xem ra lần này thì tôi không thoát được rồi.” 

“Tôi sẽ đi cùng với các cô.” Ánh mắt của Randolph khi nhìn mọi thứ xung quanh tràn đầy sự quyến luyến, sau đó ông ta lấy một bình rượu trong ngăn kéo ra rồi uống cạn trong một hơi: “Thật lòng mà nói thì tôi không muốn rời khỏi đây.”

Không phải là hắn không nghĩ đến chuyện phản kháng, thế nhưng hắn cho rằng khi tung tích của bản thân đã bị Heimdall phát hiện thì đi đến đâu cũng thế, lần này hắn có thể thoát khỏi hai cô gái này nhưng có thể thoát khỏi Sif sao?

“Đợi tôi lấy vài thứ rồi chúng ta liền đi gặp Sif.” Randolph nói. 

“Không cần.” Alythess không nhịn được liền nói: “Sif đã phân phó, chỉ cần tìm thấy ông thì liền dẫn ông đến địa điểm đã hẹn rồi đưa ông lên cầu Bifrost.”

“Sif đã phân phó như vậy sao?” Randolph có chú chần chờ mà hỏi lại.

“Đương nhiên.” Sacrolash trả lời một cách khẳng định: 

“Ông phải biết rằng người Asgard không có nhiều sự kiên nhẫn dành cho những người chạy trốn.”

“Đúng vậy.” Randolph cúi đầu xuống, trên khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười:

“Xem ra tôi không cần phải đi cùng các cô nữa vì các cô không phải do Sif phái đến.” 

“Hả?” Hai người liếc nhìn về phía đối phương, không biết bản thân đã để lộ sơ hở ở đâu.

“Tôi là một thành viên của đội quân Berserker, đó là một trong những đội quân tinh nhuệ nhất của Asgard.” Tâm tình của Randolph lúc này rất tốt, vì vậy cũng nói nhiều hơn: “Mà trước đó tôi chỉ là một người thợ làm nghề điêu khắc đá.” Vừa nói ông ta vừa mô phỏng lại động tác khắc đá: “Tôi vốn không phải là một người chiến sĩ nhưng khi cầm cây trượng chứa sức mạnh đó thì tôi trở thành một người chiến sĩ của đội quân Berserker.”

“Cho nên đối với những người chiến sĩ trong đội quân Berserker mà nói thì thứ quý giá nhất không phải là bản thân chúng tôi mà là cây trượng trong tay chúng tôi, thứ mà có thể khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng và ban sức mạnh cho chúng tôi. Khi tôi ở lại trái đất thì cây trượng cũng sẽ ở lại trái đất nên không có chuyện Sif lại không đồng ý để tôi mang cây trượng về, bởi nó quan trọng hơn tôi nhiều.” 

“A... a... dụ dỗ thất bại.” Trong biểu hiện của Alythess mang theo sự tiếc nuối: “Đáng lẽ chị nên nghe lời em, cứ đánh một trận rồi mang ông ta đi có phải là nhàn hơn không.”

“Em đừng có học theo sự thô lỗ của Annihilan được không?” Sacrolash cười lạnh nói: “Chúng ta là những Eredar cao quý và ưu nhã, nếu phải dùng nắm đấm để giải quyết mọi việc thì quá mất mặt rồi. Nhưng bây giờ không đánh là không được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.