Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 11




Tầm mắt hắn nhìn một chút, lại từ từ nhìn xuống, phát hiện tay cô đang nắm chặt lấy dra giường, chặt đến nỗi khớp xương đều lộ ra.

Thân thể của cô cực kỳ căng thẳng, cho dù cô có đè nén như thế nào nhưng trong mắt hắn vẫn có thể nhìn thấy được sự sợ hãi và chống cự của cô.

Trong đáy lòng hắn như có một thứ gì đó rất nặng đè lên, có chút đau xót, có chút khó chịu, cảm xúc nóng bỏng trong phút chốc tan thành mây khói, Lục Bán Thành nhếch mọi, lần nữa nhìn lên khuôn mặt cô.

Mặc dù hắn thật sự muốn tiếp tục, cứ cho là cô cam tâm tình nguyện nhưng nhìn thấy cô đáng thương né tránh như vậy, hắn làm sao cũng không thể xuống tay được,… Lục Bán Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Hứa Ôn Noãn một lúc, đột nhiên dời tầm mắt, trở mình rời khỏi người cô, xuống giường.

Trọng lượng trên người đột nhiên biến biến mất khiến Hứa Ôn Noãn bình tĩnh lại, cô giống như từ cõi chết trở về vậy, vừa chuẩn bị thở ra một hơi, lại bỗng nhiên nghĩ đến tất cả mọi chuyện vừa xảy ra lúc nãy không phải là cơn ác mộng hôm trước mà là cô đang cầu xin hắn.

Suy nghĩ hình như đã xảy ra chuyện gì đó khiến cô mở choàng mắt, ngồi dậy.

Nhờ vào ánh đèn ấm áp trong phòng, Hứa Ôn Noãn nhìn thấy Lục Bán Thành đang cầm áo tắm khoác lên người, không quay đầu lại mà đi vào phòng thay đồ.

Sao bỗng nhiên hắn lại ngừng? Hắn dừng lại như vậy là do cô làm gì khiến hắn không vui đúng không?

Nghĩ nghĩ, Hứa Ôn Noãn cũng xuống giường theo, cô không để ý đến chuyện mặc hay không mặc quần áo mà chỉ che cơ thể lại, để chân trần chạy vào phòng thay đồ.

Lục Bán Thành đã mặc quần áo xong, đang nhìn gương cài nút áo.

Hứa Ôn Noãn nhìn thấy bóng lưng của hắn một lát, sau đó mới có dũng khí bước lên phía trước: “Anh, anh làm sao vậy?”

Lục Bán Thành ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn mình chằm chằm trong gương, coi như cô không tồn tại.

Cài xong nút áo cuối cùng, hắn tiện tay lấy một cái cravat đeo trên cổ, động tác rất thuần thục.

Hứa Ôn Noãn muốn hỏi hắn: “Tôi làm gì sai sao?” nhưng vì ngại ngùng, cô không thể hỏi ra nổi, chỉ lắp bắp nói: “Tôi, tôi…”

Lục Bán Thành vẫn coi cô là không khí, thắt cravat, cầm áo khoác comple khoác vào người, quay đầu ngoảnh mặt làm ngơ ra khỏi phòng thay đồ.

Khi hắn sượt qua người cô, Hứa Ôn Noãn đột nhiên đưa tay ra bắt lấy vạt áo của hắn: “Anh, tôi…”

Cô cứ ngập ngừng trắc trở nói ra những âm tanh vỡ vụn, cuối cùng cô thật sự không biết nên nói với hắn như thế nào, chỉ sợ hắn rời đi, dưới kích động nhiên vậy, cô cũng không biết cả người lấy đâu ra dũng khí mà chặn trước mặt hắn, giơ tay lên ôm cổ hắn, vừa kéo đầu hắn về phía mình vừa nhón chân lên hôn môi hắn.

Thân thể Lục Bán Thành cứng đờ, sau lưng cực kỳ căng thẳng.

Hắn biết cô vì van xin cầu cạnh hắn mới chủ động như vậy, có thể môi hôn đông cứng của cô lại tỏa ra một mùi thơm thật dễ chịu khiến cho hắn không thể chống cự được, hắn lại đáng thương như vậy…

Hắn thật sự rất khổ sở, có phải nếu cha cô không bị bệnh, không cần sự giúp đỡ của hắn, hắn sẽ không có cô hội nhìn thấy cô lần nữa đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.