Bạn Học Kỷ Lớp Một Sát Bên

Chương 2: Quan Tâm Hay Khinh Bỉ




Editor: AM

Năm mới đã qua, lập tức nghênh đoán lập xuân*, có nghĩa là thời tiết bắt đầu ấm lên, không còn lạnh thêm được nữa, mà là ngày càng ấm áp.

*Tiết bắt đầu mùa xuân vào khoảng thượng tuần tháng giêng âm lịch.

Tuy rằng ai cũng nói thời tiết đã ấm áp hơn, nhưng mà Chung Tử Kỳ vẫn cảm thấy rất lạnh như trước, nhất là buổi sáng sớm, nhiệt độ chênh lệch rất lớn, bình thường hắn đều tránh lúc này để đi ra ngoài.

Ai cũng nghĩ rằng Chung Tử Kỳ là người rãnh rỗi nhất. Bây giờ cái thai của hắn đã hơn ba tháng, cũng không còn nôn nghén nữa, ăn uống tốt lắm, cho nên tâm tình liền vui sướng, còn nữa, Chung gia và Vương gia đều không đến gây chuyện, chuyện nhà thì có Triệu Chính An làm, không thiếu ăn không thiếu mặc, không cần nói cũng biết cuộc sống của hắn thoải mái đến cỡ nào, đương nhiên, đây là ở trong mắt người khác.

Còn ở trong mắt Chung Tử Kỳ, cuộc sống hiện tại không khác gì heo, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, xương cốt toàn thân hắn sắp rã rời luôn rồi. Thật sự là rất nhàm chán, cũng không có hoạt động giải trí gì, chỉ có thể ngồi ngốc, ngồi hết ngày, ăn cơm rồi ngủ,...

Nếu mười ngày nữa tháng thì cũng không sao, nhưng mà còn tận bảy tháng nữa, nếu cứ như vậy, hắn sẽ buồn chán mà chết.

Sau đó Chung Tử Kỳ liền kháng nghị với Triệu Chính An, nói rằng đi lại nhiều tốt cho thân thể, cũng tốt cho bảo bối.

Triệu Chính An ngẫm lại, cũng không phải là không tốt, đúng là cần phải vận động. Nhưng mà thôn Triệu gia của bọn họ không lớn, cũng không quen nhiều người, người quen thì đều ở trong trấn Thanh Thuỷ, muốn tìm người nói chuyện cũng không có.

Không có cách nào, Triệu Chính An chỉ có thể dẫn Chung Tử Kỳ lên trấn Thanh Thuỷ. Nhưng mà bọn họ cũng không thể ngồi xe ngựa của Triệu Nhị thúc mãi, không tiện đi lại, cho nên sau khi thương lượng liền quyết định mua một chiếc xe ngựa, sau này cũng cần dùng, mua sớm hay mua muộn cũng không có gì khác nhau.

Cho nên hôm nay Triệu Chính An đã mua một chiếc xe ngựa.

Chung Tử Kỳ ngồi trong phòng vá quần áo cho Triệu Chính An, mơ hồ nghe thấy âm thanh rất lớn. Đại Hắc và Tiểu Hắc như hổ rình mồi nhìn ngoài cửa, sủa lên hai tiếng gâu gâu.

Chung Tử Kỳ buông quần áo, mang hài đi ra ngoài, lúc này có tiếng cổng lớn bị mở ra. Chung Tử Kỳ cảnh giác hỏi: "Ai đó?"

"Nương tử, là ta." Triệu Chính An đứng ngoài cửa trả lời.

Bình thường nhà bọn họ đều khoá trong, khi chỉ có một mình Chung Tử Kỳ ở nhà thì càng phải đóng cửa cho cẩn thận, phòng ngừa có người muốn vào gây rối, cho nên khi Triệu Chính An về thì chỉ cần gõ cửa là Chung Tử Kỳ sẽ ra mở cửa cho hắn.

"À..." Chung Tử Kỳ vội vàng mở cửa, đập vào mắt là xe ngựa có thùng.

Một con ngựa trưởng thành màu rám nắng, thành thật đứng ở nơi đó, vẫy vẫy cái đuôi, hai mắt mở to ngập nước nhìn Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An.

Chung Tử Kỳ cảm thấy mình bị sự đáng yêu của con ngựa này thu phục luôn rồi: "Ta có thể sờ không?"

Triệu Chính An ngăn hắn lại: "Nó còn chưa quen ngươi, cẩn thận bị thương."

"À." Chung Tử Kỳ cảm thấy tiếc nuối, sau đó đánh giá thùng xe, rất là vừa lòng.

"Không tệ đúng không?" Triệu Chính An cười hỏi, hắn đã chọn rất lâu đó.

Chung Tử Kỳ gật đầu: "Rất tốt." Như vậy thì bọn họ muốn đi đâu cũng được rồi.

Tuy rằng sân nhà bọn họ cũng rộng, nhưng mà một chuồng gà, một ổ chó cũng chiếm một chỗ lớn rồi, xe ngựa này có thể đặt trong sân, thế nhưng ngựa lại là vấn đề, cũng không thể để nó đi lại trong sân mãi, như vậy rất dơ.

Triệu Chính An suy nghĩ rồi đi tìm một cái búa, dù sao thì cũng chỉ cần dựng một cái chuồng ngựa giản dị là được, chỉ cần không bị gió thổi sập là được rồi, chờ vài ngày nữa bọn họ xây nhà thì nhất định sẽ xây một cái chuồng ngựa tốt.

Ngày hôm sau, sau khi mặt trời lên cao, khi trời đã ấp ám, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ vào trấn Thanh Thuỷ, bây giờ chỗ công xưởng đã có Vương Kế Thành trông coi, hoàn toàn không cần phải lo lắng. Hai người bọn họ liền bỏ mặc cho Vương Kế Thành giải quyết.

Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ đi đến "Xứng tâm ăn ngon". Lúc này, trong tiệm có rất nhiều người, người tinh mắt liền phát hiện ra bọn họ.

Tất cả mọi người đều chào hỏi: "Triệu lão bản đến rồi."

"Sao Triệu tiểu tử và Kỳ ca nhi lại đến đây?"

"Hai thằng quỷ này, cũng không đến thăm mấy lão già này." Đây là người quen biết nói.

"..."

Rất nhiều người chào hỏi, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ mỉm cười đứng ở cửa trò chuyện với mọi người một lát.

Sau đó đi vào tiệm.

"Sao lại đến đây?" Triệu A mẫu bớt chút thời gian để hỏi.

"Tử Kỳ nói ở nhà rất chán, cho nên ta dẫn hắn ra ngoài giải sầu." Triệu Chính An nói.

Triệu A mẫu gật đầu: "Đúng là nên vận động nhiều một chút, ngươi bảo vệ Tử Kỳ thật chặt chẽ."

"Triệu A mẫu cũng nghĩ như vậy sao? Này nào hắn cũng không cho ta làm cái này, không cho ta làm cái kia, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ dậy xong lại ăn, ngươi nói xem có khác gì heo đâu chứ." Chung Tử Kỳ bất đắc dĩ oán giận với Triệu A mẫu.

Triệu Chính An cũng rất bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ là lo lắng cho Chung Tử Kỳ mà thôi.

Triệu A mẫu cười rộ lên: "Tiểu tử ngươi có phúc mà không biết hưởng, khi ta mang thai còn phải làm việc nhà nông, cấy mạ gặt lúa có việc nào mà chưa làm đâu, khi đó ta mệt muốn chết, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút mà còn không có thời gian."

Chung Tử Kỳ bị dạy dỗ, thế nhưng hắn chỉ cười hê hê.

Triệu Chính An thấy trong tiệm có nhiều khách thì liền đi ra giúp đỡ.

Một lát, Triệu Trữ rút ra chút thời gian chạy đến nói chuyện với Chung Tử Kỳ: "Tử Kỳ, ngươi mua xe ngựa chưa?" Hắn nghe nói Triệu Chính An muốn mua xe ngựa.

"Mua rồi, mới mua hôm qua."

Triệu Trữ hâm mộ: "Tốn nhiều không?"

"Cũng được, mười hai lượng." Chút tiền này, bọn họ vẫn bỏ ra được.

Triệu Trữ bị đả kích lắc đầu, mười hai lượng mà còn nói cũng được, nhà bọn họ cố gắng lâu như vậy nhưng cũng chỉ kiếm được bao nhiêu đó thôi.

"Động lòng, thích sao? Kêu Lỗi ca mua cho ngươi một chiếc đi." Chung Tử Kỳ chớp chớp mắt giả vờ ngây thơ.

Triệu Trữ nhìn thoáng qua Hoàng Tấn Lỗi đang bận rộn, lắc lắc đầu: "Coi như xong, quá mắc, ai giống như nhà các ngươi chứ."

Chung Tử Kỳ cười trêu ghẹo: "Ca nhi chưa xuất giá mà đã bắt đầu tiết kiệm tiền cho nhà phu quân rồi."

"Nói gì đó!" Triệu Trữ trừng Chung Tử Kỳ.

"Đúng rồi, Tử Kỳ, ngươi có nghe nói chưa, tửu lâu Xương Thuận trong trấn của chúng ta đó, chính là cái nhà khi dễ chúng ta đó, sắp đóng cửa rồi."

Triệu Trữ vui sướng khi người gặp hoạ, Xương Thuận khi dễ bọn họ, còn đánh Triệu Chính An, may mà Triệu Chính An mạng lớn, nếu không Chung Tử Kỳ phải thủ tiết rồi. Mặc kệ ở thời đại nào, quả phụ đều phải nhiều thị phi hơn người khác, rất khổ sở.

"Hả? Chẳng phải buôn bán rất tốt sao? Sao lại đóng cửa?"

Chung Tử Kỳ nhớ Xương Thuận rất là càn rỡ, tuy rằng hắn biết chuyện bọn họ đóng cửa là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng mà vì sao lại đóng cửa đột ngột như thế?

Triệu Trữ bĩu môi: "Ta nghe người đến ăn nói, sau khi Xương Thuận bị Kim Hoa chèn ép thì việc làm ăn không được tốt cho lắm, vị huyện thái gia sau lưng bọn họ mệnh lệnh cho Thường gia yên phận một chút. Nhất là từ sau chuyện làm Triệu Chính An bị thương, vị huyện thái gia kia rất tức giận, di thái thái (vợ bé) nhà Huyện thái gia kia liền bị vắng vẻ rồi thất sủng, sau đó vị huyện thái gia kia nâng một người vào cửa, tuy rằng tướng mạo không cằng Thường ca nhi nhưng mà thắng ở việc ôn nhu động lòng người."

"Còn nữa, từ khi việc buôn bán trong trấn của ngươi cướp được nhiều khách, phải nói là từ khi chúng ta mở tiệm, người ngày càng nhiều, Kim Hoa không bị ảnh hưởng bởi vì Kim Hoa vốn cung cấp cho kẻ có tiền, đại trù của Kim Hoa cũng giỏi hơn Xương Thuận rất nhiều, nghe nói tay chân đại trù của tửu lâu Xương Thuận không sạch sẽ, cho nên bị nhiều tửu lâu đuổi, không ai dám mướn, cuối cùng bị Xương Thuận ham rẻ mà nhận, nhưng mà tay nghề cũng không có gì xuất chúng, Xương Thuận lại không cam lòng việc buôn bán vắng vẻ nên cướp cách làm của người ta."

Chung Tử Kỳ lắc đầu không tán thành, cướp được thì sao, tay nghề không giỏi, có cướp được cũng không nấu ra được cái gì, còn chôn vùi một món ngon.

Triệu Trữ uống miếng nước rồi nói tiếp: "Khách của Xuơng Thuận cũng không có tiền giống như Kim Hoa, bọn họ không có tay nghề, bình thường đều là dân chúng đến ăn, vậy mà còn tưởng rằng mình có thể phân đo cao thấp với Kim Hoa, đúng là không biết trời cao đất rộng mà, từ khi chúng ta mở tiệm, những vị khách đó đều chạy đến chỗ chúng ta, hơn nữa từ khi ngươi cung cấp bánh quẩy và bánh quai chèo, tửu lâu hay tiệm cơm nào cũng có. Xương Thuận lại không được chúng ta cung ứng, cho nên không ai đến, nghe nói có bữa chỉ có hai ba vị khách đến ăn, rất vắng vẻ, sau đó không duy trì nổi, nhất là từ sau khi ca nhi Thường gia được sủng ái, bọn họ tiêu tiền như nước, còn đắc tội không ít người, bây giờ ca nhi Thường gia thất sủng rồi, không còn Huyện thái gia làm chỗ dựa, những người mà bọn họ đắc tội đều tìm tới cửa, cho nên tửu lâu không chịu nổi nữa."

Chung Tử Kỳ nghe xong liền cảm khái: "Thiện ác thì cuối cùng cũng phải trả giá, không phải không có mà là chưa tới thôi, xem đi, bây giờ là lúc báo ứng đó, cho nên nói làm người không nên quá tuyệt tình, đây là kết cục."

Triệu Trữ gật gù giống như gà con mỗ thóc.

Chung Tử Kỳ ở trong tiệm đến giờ ngọ mới về nhà với Triệu Chính An, trên đường trở về, Chung Tử Kỳ nói chuyện tửu lâu Xương Thuận cho Triệu Chính An nghe.

Triệu Chính An thở dài: "Làm người mà có thể làm đến mức độ này thì cũng làm cho kẻ khác bội phục, giống như hận không thể đắc tội với tất cả mọi người vậy."

"Người ta đều nói càng nhiều bằng hữu thì càng tốt, nhà bọn họ ngược lại, càng nhiều kẻ thù thì ăn cơm càng ngon."

Chung Tử Kỳ lắc đầu, vươn tay sờ bụng, trong lòng nghĩ, sau này phải dạy dỗ hài tử thật tốt, nếu cũng giống như Thường gia, vậy không bằng không nuôi, đỡ phải nuôi ra một người tai hoạ.

Sau khi về đến nhà, Triệu Chính An nghỉ ngơi một lát rồi vào bếp nấu cơm, Chung Tử Kỳ ngồi trên giường sưởi đăm chiêu.

Hắn muốn bán thêm mấy món. Bọn họ không thể bán lẻ nhưng có thể làm xong rồi cung cấp cho các tửu lâu lớn.

Hắn không sợ không có tửu lâu mua, món mà hắn nghĩ ra đều là những món đầu tiên có mặt ở thế giới này, chỉ cần đem hàng mẫu đến cho bọn họ xem, trừ khi là người ngu xuẩn, nếu không thì chỉ cần là người có đầu óc thì đều đồng ý.

Sao bọn họ lại bỏ qua cơ hội kiếm tiền được chứ?

Nhưng mà phải bán cái gì đây, hắn phải suy nghĩ cho thật kỹ mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.