Bạn Học Kỷ Lớp Một Sát Bên

Chương 45: Mắc Bẫy 1




Thủy An Lạc cầm cái thìa khoắng nhẹ trong bát, nhỏ giọng nói: "Cô ấy rất đẹp."

"Hừ, đẹp sao?" Hà Tiêu Nhiên tiếp tục cười nhạt.

Cả người Thủy An Lạc lại run lên, mẹ chồng trước kia đã quay lại rồi, thật đáng sợ, cô cố gắng gật đầu: "Vâng, rất đẹp ạ." Đây là sự thực, nếu không thì Viên Giai Di đã chẳng được bước vào được danh sách các người mẫu hàng đầu thế giới như thế rồi.

"Chẳng qua là phẫu thuật thôi." Giọng nói của Hà Tiêu Nhiên càng thêm lạnh lẽo, "Sau khi ba mẹ cô ta xảy ra chuyện, Ninh Dực đưa cô ta về Sở gia. Lúc Ninh Dực còn đang trong bộ đội thì cô ta đã lấy trộm tiền của ba Ninh Dực chạy sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ."

Thủy An Lạc há hốc miệng, Viên Giai Di mà lại dám làm ra loại chuyện như này sao, thảo nào Hà Tiêu Nhiên chán ghét cô ta như vậy, "Chuyện này Ninh Dực không biết ạ?"

"Nó ở trong bộ đội, nói làm sao được. Sau này thì hai đứa nó tự qua lại với nhau." Hà Tiêu Nhiên hờ hững nói, "Lạc Lạc, tôi thừa nhận, tôi cũng không thích cô cho lắm, nhưng so với Viên Giai Di, tôi vẫn mong người có thể ở lại bên cạnh Ninh Dực là cô hơn."

Thủy An Lạc cúi thấp đầu, trước đây Hà Tiêu Nhiên từng chấp nhận cô vì giữa cô và An Phong Dương, cô là phụ nữ. Còn hiện tại, bà ấy chấp nhận cô, hoàn toàn là bởi vì giữa cô và Viên Giai Di, cô vẫn được lòng bà hơn. Cho nên cô không bị mẹ chồng ghét bỏ, bởi vì khi bị so với người khác cô luôn là người chiến thắng sao?

"Viên Giai Di không giống như những gì cô thấy đâu. Cô ta rất mưu mô xảo quyệt, thế nên cô nên ít tiếp xúc với cô ta thì hơn." Hà Tiêu Nhiên yêu cầu.

Thủy An Lạc cũng chẳng muốn qua lại nhiều với Viên Giai Di, nhưng con heo tự đại Sở Ninh Dực kia lại bảo Viên Giai Di có chuyện gì thì cứ tìm cô, thế này không phải là gây thêm phiền phức cho cô sao?

"Chỉ vì cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ thôi ạ?" Thủy An Lạc hiếu kỳ nói, chỉ vì thế mà đánh giá một người con gái là tốt hay xấu sao?

"Nếu chỉ phẫu thuật thôi thì đã chẳng thành vấn đề." Giọng nói của Hà Tiêu Nhiên càng thêm lạnh lùng, "Thành tích của cô ta rất tệ, thậm chí còn chẳng thi đỗ nổi đại học. Lúc cô ta muốn làm người mẫu, bà nội của Ninh Dực đã phản đối kịch liệt nhưng cô ta vẫn cứ đi. Cô nghĩ xem một đứa con gái mới mười mấy tuổi đầu làm thế nào để đi lên?"

Thủy An Lạc nghe xong, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hà Tiêu Nhiên, nháy mắt đã hiểu ra, một lúc sau cô mới mở miệng nói: "Chuyện này Sở tổng có biết không ạ?"

"Cô nghĩ sao?" Hà Tiêu Nhiên nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc vội vàng cúi đầu tiếp tục cắn thìa, sao mà cô biết được chuyện này cơ chứ?

"Nhưng..." Thủy An Lạc không nén được lòng hiếu kỳ của mình, cô lại ngẩng lên, "Với danh tiếng của Sở gia, cô ấy lại là bạn gái của Sở tổng, chỉ riêng cái danh đó thôi chẳng phải đã đủ để cô ta nổi bật rồi hay sao?"

"Danh tiếng của Sở gia, không phải để là người ta lợi dụng."

"Ách." Thủy An Lạc xấu hổ cười, "Nhưng sao bác lại kể cho cháu nghe những chuyện này ạ?"

"Tôi chỉ muốn nói với cô, Thủy An Lạc, nếu như cô thua loại người này, chắc tôi thật sự sẽ phải xem xét lại cô một lần nữa." Hà Tiêu Nhiên nhìn Thủy An Lạc với một ánh mắt sắc bén.

Thủy An Lạc tự động né tránh ánh mắt của bà, xưa nay cô chưa bao giờ muốn phân thắng thua với ai cả.

"Lạc Lạc, những lời tôi nói với cô ngày hôm nay, cô nên biết cái nào có thể nói được với Ninh Dực, còn cái nào thì không." Hà Tiêu Nhiên nói xong liền đứng dậy giao Tiểu Bảo Bối lại cho Thủy An Lạc, "Công việc ở bệnh viện làm được thì làm, không làm được thì ở nhà giúp chồng dạy con đi."

Thủy An Lạc đón lấy Tiểu Bảo Bối, sợ hãi nhìn mẹ chồng trước của mình: "Chuyện đó, cháu..."

"Tôi chỉ nhắc nhở cô vậy thôi, đừng tự làm khó bản thân." Hà Tiêu Nhiên nói xong liền xoay người rời khỏi đây luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.