Bạn Học Cũ

Chương 47




Nhậm Tịnh Du không mở miệng, Trình Lê cũng còn chưa nói gì, Trình Lộc Minh đã bắt kịp từ phía sau.

Nhậm Tịnh Du liếc nhìn Trình Lộc Minh sau lưng Trình Lê, suy nghĩ vốn định lên tiếng chào hỏi Trình Lê vì vậy mà không còn nữa.

Anh ta đi qua bên cạnh Trình Lê, khoảnh khắc sượt qua vai khẽ gật đầu.

Nhậm Tịnh Du không dừng bước, vội vã đi xa.

Trình Lê dừng lại tại chỗ, do dự mấy giây.



Rồi sau đó cô hơi nghiêng người nói với Trình Lộc Minh ở phía sau: “Cậu vào trước đi, mình gặp một người quen.”

Trình Lộc Minh còn chưa đáp lại, Trình Lê đã vội vàng đuổi theo Nhậm Tịnh Du rời đi, chỉ để lại một bóng lưng mảnh khảnh kiên quyết cho Trình Lộc Minh.

**

Vào giây phút ra khỏi cửa nhà hàng, Nhậm Tịnh Du nghe thấy tiếng người và tiếng bước chân chạy nhanh từ đằng sau đến.

Trình Lê theo anh ta ra khỏi cửa, khẽ gọi: “Anh Nhậm.”

Nhậm Tịnh Du xoay người lại.

Trình Lê đứng rất gần sau lưng anh ta.

Cô vẫn như trước đây, cái cổ dài trắng nõn, vóc dáng cao gầy, con ngươi đen tỏa ánh sáng sáng rực.

Không khác biệt lắm so với cô gái trong trí nhớ Nhậm Tịnh Du, dấu vết mà thời gian lưu lại dường như rất nhạt.

Nhậm Tịnh Du lại gật đầu với Trình Lê, chào hỏi một cách ôn hòa nhưng cũng có vẻ hơi xa cách: “Chào em.”

Trình Lê hỏi dò: “Anh còn nhớ em không?”

Nhậm Tịnh Du nhướng khóe môi: “Còn nhớ.”

Trình Lê dạ một tiếng: “Không có gì cả, em chỉ cảm thấy chạm mặt thì nên chào hỏi một tiếng.”

Thoạt đầu Nhậm Tịnh Du không có phản ứng gì, thấy sắc mặt Trình Lê không chút rung động nào mới hỏi: “Tình cảm mới ư?”

Trình Lê hơi ngẩn ra, phản ứng kịp người anh ta chỉ là Trình Lộc Minh đi cùng cô.

Trình Lê lắc đầu: “Không phải, là bạn.”

Gió thổi phần tóc trên trán cô lòa xòa, màu da trắng nõn lộ ra nhiều hơn, tôn rõ sự tương phản giữa cô và bóng đêm sau lưng.

Nhậm Tịnh Du cũng không hỏi nhiều nữa, vẫn khẽ gật đầu chuẩn bị rời đi.

Trình Lê vội nói trước khi anh ta đi: “Em cảm thấy nên chào hỏi anh là vì bây giờ em đang theo đuổi Tây An. Anh là anh của anh ấy, đây là phép xã giao cơ bản nhất của người theo đuổi. Chuyện trước đây, hi vọng anh hãy thứ lỗi nhiều hơn. Nếu em làm phiền anh, em rất xin lỗi.”

Nhậm Tịnh Du sửng sốt một chút, Trình Lê đã tạm biệt rồi biến mất trước mặt anh ta.

Mấy năm nay, anh ta đã gặp qua rất rất nhiều cô gái. Xinh đẹp đẫy đà, nghèo khổ hoặc giàu có, đủ mọi kiểu… Người phản ứng nhanh, nhận thức mạnh thế này rất hiếm có.

***

Khi Trình Lê trở lại bàn, Trình Lộc Minh đã chọn món xong.

Khi hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm luôn luôn có hiệu quả, đây là sự ăn ý bồi dưỡng được khi cùng đi học ngồi xổm trong hẻm giải quyết bữa báng hồi còn nhỏ.

Không nói chuyện, giải quyết thức ăn có hiệu suất cao vô cùng.

Cuối cùng Trình Lê chỉ cười một cái khi thấy Trình Lộc Minh đặt bộ đồ ăn gọn gàng: “Bệnh nghề nghiệp à?”

Thu dọn gọn mọi thứ.

Trình Lộc Minh xoa cổ tay: “Năng lực tự lo liệu của nhóm tân binh báo cáo tháng trước kém, mấy bộ xương già bọn mình không thể không thường xuyên làm gương không dừng dù chỉ một giây được.”

Trình Lê mỉm cười, đột nhiên nhớ ra gì đó, dặn dò: “Mình sang cửa hàng bên cạnh mua đồ, cậu ở ven đường chờ mình.”

Trình Lộc Minh đồng ý, đi lấy xe sau Trình Lê một bước, đậu xe trên con đường bên ngoài nhà hàng chờ cô.

Bóng cây ven đường sâu thẫm, ánh đèn trong cửa hàng bên đường sáng như ban ngày, hắt vào cành lá, bị chia nhỏ thành từng khoảng từng khoảng.

Anh ta hạ cửa sổ xe xuống, nhớ tới vẻ không chùn bước khi đuổi theo người ban nãy của Trình Lê, có phần buồn bực.

Lần này anh ta tới Bắc Kinh, người hợp tác Quý Nghiệp luôn giục anh ta ra tay khi nên ra tay.

Quý Nghiệp suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng anh ta bước về trước một bước là có thể thành công.

Nhưng chỉ có bản thân Trình Lộc Minh biết, kể từ khi Trình Lê mười tám tuổi rời khỏi thành phố Diệm, mấy năm nay, Trình Lê đã vẽ một ranh giới xung quanh cô, mặc cho anh ta có đến gần hơn nữa thì cũng không có quan hệ thân mật.

Trình Lê có sự kiên trì của mình, anh ta cũng không hi vọng cô thỏa hiệp.

Cô là người khi đã xác định một hướng là rất khó quay đầu lại.

Cô cũng không cần thỏa hiệp, cô tiếp tục trung thành với bản thân, anh ta sẽ tiếp tục ở bên cô.

Trình Lê từ dáng vẻ gầy gò trống rỗng năm đó khôi phục được như ngày hôm nay chẳng qua chỉ hơn hai năm.

Nguyện vọng lớn nhất của anh ta chỉ là cầu cho cô bình an vui vẻ.

Cô luôn luôn thẳng thắn, nếu có ý với anh ta thì sẽ không chờ đến hôm nay.

Nếu anh ta mở miệng, thì rất có thể sẽ khiến cô xa anh ta hơn.

**

Trình Lộc Minh hóng gió một hồi, bóng dáng Trình Lê nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt anh ta lần nữa.

Lên xe, Trình Lê đưa cái hộp giấy trên tay cho Trình Lộc Minh.

Trình Lê nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Là một cái bánh gato.

Khi sờ màn hình di động bị vỡ, Trình Lê thấy ngày 22, liền nhớ ra đây là sinh nhật của Trình Lộc Minh.

Anh ta không đến, không có gì; anh ta đến, cô phải bày tỏ.

Bàn tay đang kéo hộp giấy của Trình Lộc Minh run một cái gần như không thể nhận ra, anh ta nói có vẻ hơi cứng nhắc: “Mình không quen ăn đồ ngọt.”

Trình Lê ừm khẽ: “Vậy thì nhìn hai cái, nó đẹp lắm. Nhìn qua cũng không tính là lãng phí.”

Trình Lộc Minh hỏi: “Sao mấy năm trước không thấy cậu bày tỏ một chút?”

Trình Lê lập tức nói: “Năm nay mọc lương tâm rồi. Đại đội trưởng Trình, qua hôm nay là cậu hai mươi chín rồi, tìm một người bên cạnh đi.”

Câu trước, Trình Lộc Minh nghe còn muốn cười, câu sau, anh ta nghe chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, sự mừng rỡ khi thấy bánh gato ban nãy cũng biến mất rất nhanh.

Anh ta cười lạnh: “Tìm người gì chứ? Bận rộn đâu có thời gian mà chăm sóc, chỉ làm trễ nãi người ta thôi.”

Đèn trên cả con đường không biết vì sao mà tắt dần, bốn phía tối sầm.

Trong bóng tối, vẻ mặt Trình Lê có vẻ mơ hồ.

Giọng cô rất nhẹ nhàng: “Khi cậu chạy đến đám cháy, có một người chờ cậu, không phải cậu càng tiếc mạng mình hơn sao?”

Trình Lộc Minh cười vẻ không để tâm: “Giống như cậu từng đi vào trong vậy.”

Trình Lê nhìn anh ta, Trình Lộc Minh rất ít bắt bẻ lời của cô như vậy.

Trình Lê nghiêm túc nói: “Mình có người rồi, người cậu biết đó.”

Trình Lộc Minh hỏi: “Bao lâu rồi? Tin tốt lành sao không nói sớm.”

Trình Lê trả lời: “Không lâu cũng không ngắn, xem tính thế nào đã. Mình chuẩn bị nhẫn trong hai ngày hôm nay hoặc mai sẽ mua.”

Trình Lộc Minh hạ cửa sổ xe xuống một chút lần nữa, cơn gió thổi qua lá cây lác đác rồi thổi vào trong xe.

Trình Lê đã nhắc tới nhẫn, anh ta không biết còn có thể hỏi thêm gì nữa.

Chỉ nói: “Đối xử tốt với cậu?”

Trình Lê nhàn nhạt mở miệng: “Tốt hơn mình.”

Trình Lộc Minh nói: “Cậu xứng đáng có người tốt hơn.”

Trình Lê yên lặng chốc lát, rồi này một tiếng thật khẽ: “Mình có nhiều tật xấu lắm, đừng tâng bốc mình. Cô gái cậu tìm sau này đừng có giống mình. Rối rắm phải lo lắng nhiều, không bớt chuyện được.”

***

Khi lại nhận được điện thoại bảo về nhà, Nhậm Tây An nhìn khuôn mặt khi ngủ của Trình Lê, đồng ý.

Anh về Max thay đồ trước, kẹt xe trong thành phố nửa tiếng mới đến, xa xa thấy trạm gác.

Có một khoảng thời gian anh không về nhà, khuôn mặt lính gác đều vô cùng xa lạ, giấy thông hành cũng không biết đã ném ở đâu, nhưng chắc chắn không có trên chiếc xe này của Lý Thành Khê.

Suýt nữa thì bị người ta chặn lại ở cổng, may mà gặp được bố của Diệp Liên Thiệu nên mới cùng thuận lợi đi vào.

Không ai gọi anh, anh cũng phải về, đăng kí thì thế nào cũng phải lấy một số giấy tờ cần thiết.

Anh không đậu xe trước ngôi nhà nhỏ của gia đình mình, mà để dưới một hàng cây dương thẳng tắp.

Rề rà trên xe một hồi anh mới xuống.

Còn chưa vào cửa thì lại thấy anh hai Nhậm Tịnh Du vừa tắt máy xe.

Anh chờ một chút, Nhậm Tịnh Du xuống xe, hai người cùng đi vào trong.

Buổi chiều Nhậm Tịnh Du tìm anh cũng là được giao cho chuyện bảo anh về nhà.

Hai người còn chưa chạm vào cửa, có một bóng người quen thuộc từ trong đi ra.

Là Tần Đàm, bạn lớn lên từ nhỏ cùng Nhậm Tịnh Du, cũng là bạn gái của Diệp Liên Thiệu.

Tần Đàm nhìn thấy bọn họ, vẫy tấm thiệp mời trong tay một cái: “Quyết định đột ngột, em vừa bay về nhưng lão Diệp lại không có ở đây, nên em đành phải đến đưa cái này.”

Là thiệp cưới.

Cô ấy nói: “Đãi tiệc thôi, không làm nghi lễ. Làm xong em còn phải về Anh.”

Nhậm Tây An theo bản năng nhìn phản ứng của Nhậm Tịnh Du.

Nhậm Tịnh Du không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, Nhậm Tây An đi vào trước một bước, để Nhậm Tịnh Du lại ở bên ngoài.

**

Ở cùng Diệp Liên Thiệu ở Tây Bắc nhiều ngày, Diệp Liên Thiệu nhắc đến “nước Anh” của anh ta mấy lần, nhưng chưa từng nói qua chuyện sắp làm đám cưới, xem ra là chuyện đột nhiên xảy ra thật.

Bây giờ Diệp Liên Thiệu có sóng không?

Nhậm Tây An không nghĩ anh ta có thể ra khỏi Altun nhanh như vậy.

Anh và Trình Lê nán lại Hoa Thổ Câu cũng chỉ vừa về Bắc Kinh mà thôi.

**

Trước đây Tần Đàm thích Nhậm Tịnh Du, Nhậm Tịnh Du tích cực gây dựng sự nghiệp, thời kì đầu dốc lòng liều mạng vì sự nghiệp không để tâm đến chuyện tình cảm cá nhân.

Mục tiêu và tham vọng của Nhậm Tịnh Du lớn, Tần Đàm đuổi theo bước tiến của anh có thể nói là vô cùng vất vả.

Nhậm Tịnh Du không chăm sóc cho bản thân, Tần Đàm không khuyên nổi.

Những lĩnh vực anh bước chân vào, cô cũng không thông thạo.

Mấy năm trôi qua, không thật sự yêu nhau vui vẻ cũng không phải là không để lại tiếc nuối.

Thời gian khiến con đường theo đuổi Nhậm Tịnh Du của cô thua thảm hại, không thắng lại được năm tháng tĩnh lặng; nhưng cũng là thời gian để cô biết quý trọng người bên cạnh, thấy Diệp Liên Thiệu ở ngay bên mình.

**

Sau khi vào nhà, Nhậm Tây An đứng dựa lưng vào bức tường sau cửa.

Nghĩ đến tấm thiệp cưới đỏ thẫm trong tay Tần Đàm, tâm trạng dần chùng xuống.

Là người bên cạnh, anh đã thấy một nỗi tiếc nuối lớn hơn trong câu chuyện này.

Năm đó Nhậm Tịnh Du làm việc quá sức phải nhập viện, trận bệnh đó, anh ấy đã thay đổi nhịp sống trước kia, muốn ổn định lại, sắp xếp từng phần trong cuộc sống thật tốt.

Một phần rất quan trọng trong đó chính là Tần Đàm.

Nhưng đã quá muộn, sự cố chấp đối với tình yêu của Tần Đàm đã mài mòn hết khi cả ngày nơm nớp lo sợ cho anh ấy, đi về phía Diệp Liên Thiệu.

Tần Đàm không chờ đợi mãi, bởi vì người kia là Diệp Liên Thiệu, về sau Nhậm Tịnh Du cũng không theo đuổi lại, không cứu vãn mọi chuyện.

**

Từng đứng xem mối tình này, nhớ đến người phụ nữ anh vừa ngủ chung tối nay, Nhậm Tây An cảm thấy cảm xúc tiếc nuối này lại giảm đi một chút.

Anh chờ lâu hơn một chút là sợ khi Trình Lê hối hận quay đầu lại, nếu anh không có ở đây, cô sẽ là một Nhậm Tịnh Du khác.

Mấy năm nay Nhậm Tịnh Du sống không tốt lắm, anh nhìn thấy, cho nên không muốn thấy trên thế giới này có thêm một người như vậy nữa.

Chờ một chút là già thêm mấy tuổi, sau này ném lên bàn hạ giá.

Không chờ thì sẽ tiếc nuối cả đời.

Nhậm Tây An đứng dựa tường một hồi rồi mới tiếp tục đi vào phòng khách.

Ngoài dự liệu của anh, Nhậm Đông Dã luôn nóng nảy lại ung dung thong thả uống trà, cũng không lên tiếng trước.

Nhậm Tây An đến ngồi xuống đối diện ông.

Hiếm khi về, có những chuyện anh nên nói rõ một chút.

Vì Trình Lê, cũng vì bản thân anh.

Chuyện hôn nhân này, càng nhiều người chúc phúc càng tốt.

Sau khi Nhậm Tây An ngồi xong, Nhậm Đông Dã mới để cái cốc sứ trắng xuống, sau đó lại cởi chiếc kính mắt đeo vào khi xem thiệp cưới ban nãy, hỏi anh: “Chịu về thăm ông già này rồi à?”

Sắc mặt Nhậm Tây An không đổi, tư thế ngồi rất ngay ngắn, hai tay đặt trên hai đầu gối, sống lưng thẳng tắp.

Tư thế ngồi này có chút làm ra vẻ.

Nhậm Đông Dã cười một tiếng, nhìn anh có vẻ hơi nghiền ngẫm: “Vờ vịt gì chứ, nhóc con muốn xin ta làm gì?”

Không phải có chuyện muốn xin, là có chuyện muốn nói rõ.

Nhưng có mấy câu cũng không thể nói thẳng, có chút đột ngột, Nhậm Tây An cần quanh co một chút.

Suy nghĩ, Nhậm Tây An đổi sang nhìn thẳng Nhậm Đông Dã: “Gặp một vấn đề cần phải mượn ít tiền, bố có không ạ?”

Theo Nhậm Đông Dã thì việc này có phần buồn cười.

Nhậm Đông Dã ồ một tiếng: “Max sắp phá sản rồi à?”

Tin tức Max nhanh chóng hoàn thành vòng quay tài chính C trong nhóm ba công ty mạng khổng lồ BAT trong tình hình kinh tế ảm đạm bay đầy trời, vấn đề đặt ra cho Max trong giai đoạn hiện nay là tiêu tiền như thế nào.

Trong câu này của Nhậm Đông Dã mang theo sự hài hước rõ ràng.

Nhậm Tây An không cười theo ông, vẫn nhìn thẳng về phía ông: “Không liên quan đến Max, chuẩn bị dùng để mua nhà ạ.”

Anh nói đầy trịnh trọng, vẻ mặt và giọng nói đều rất nghiêm túc, Nhậm Đông Dã không nén được tò mò: “Nhóc con còn thiếu ổ à?”

Nhậm Tây An nói: “Lần này không tùy tiện, là nhà kết hôn ạ.”

Cho dù là nhà kết hôn thì Nhậm Tây An cũng không cần vay tiền, nhất là hỏi vay tiền ông già ông đây…

Nhậm Đông Dã nheo mắt, lần này nghiền ngẫm lại.

Nhậm Tây An này đâu có phải vay tiền, đây là mượn danh nghĩa vay tiền để nói cho ông biết là nó có người rồi.

Vì mấy câu nói với Nhậm Tây An, đến đây Nhậm Đông Dã rốt cuộc không kềm được bắt đầu mắng, nhặt cái khay bên cạnh đập vào người Nhậm Tây An.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.