Bạn Học Cũ

Chương 22




Băng hàn khí tức phủ xuống, Ngọc Tử Bối trong thể nội hồn lực điên cuồng vận chuyển, tinh thần lực cũng thôi động đến cực hạn đem đến chống đỡ.

Ngọc Tử Bối vận lực cánh tay, đưa Long Trảo đánh thẳng lên tầng băng vụ đang ào ạt bay xuống, Lôi điện xé ra một vết rách to lớn. Bất quá, nét mặt của Ngọc Tử Bối còn chưa kịp vui mừng, thì Băng vụ từ bên dưới lại tiếp tục tràn lên, cắn nuốt toàn bộ Lôi điện vào bên trong, vá lại vết rách này.

“Băng thuộc tính thật kinh khủng, không lẽ hắn thực sự là Cực Hạn Chi Băng?”

Ngọc Tử Bối vừa nghĩ đếu điều này, hai mắt lập tức chấn tỉnh lại. Nếu như Vân Chính Thiên thực sự sở hữu Cực Hạn Chi Băng, hắn còn có thể đứng đây suy diễn lung tung hay sao.

Cho nên hiện tại chỉ có một câu trả lời, Vân Chính Thiên vẫn chưa thực sự bước vào cấp độ này, mà chỉ đơn thuần tiệm cận nó mà thôi.

Thế nhưng, dù chỉ như vậy cũng đủ để Ngọc Tử Bối hắn sống dở chết dở. Nếu hắn không liều mạng chống lại, e rằng trận đấu này đành phải kết thúc ở đây.

Đệ nhị hồn hoàn sáng lên, Lôi Đình Vạn Quân hồn kỹ tỏa ra vô số Lôi Xà, trong nháy mắt ngưng tụ nơi Long Trảo của hắn. Liền sau đó, vạn năm hồn hoàn của Ngọc Tử Bối sáng lên.

Vân Chính Thiên trông thấy vạn năm hồn hoàn sau lưng Ngọc Tử Bối tỏa ra mãnh liệt u ám quang mang, trong lòng cũng hơi nhúc nhích.

Vạn năm hồn kỹ so với Ngàn năm hồn kỹ, thực sự cách trở không biết bao nhiêu mà nói. Mà Ngọc Tử Bối lại là Lam Điện Bá Vương Long võ hồn, một kích toàn lực của vạn năm hồn kỹ xem ra không phải dễ dàng mà đón nhận.

Ngọc Tử Bối tròng mắt thoáng hóa thành tử lam sắc, Long Trảo nơi tay vụt lên một lần nữa, mang theo vô tận Tử Lam Lôi Điện đại quân.

Đệ ngũ hồn kỹ của Ngọc Tử Bối, Tử Lam Bá Vương Trảo.

Một trảo này, chân chính cực hạn hồn kỹ công kích của Ngọc Tử Bối. Cũng chính một trảo này, kết hợp giữa huyết thống chi lực, tinh thần lực và hồn lực của hắn thành một thể thống nhất. Uy lực tuyết đối không phải bình thường Hồn Tông có thể đỡ được.

Nếu không bị Vân Chính Thiên bức bách đến tình cảnh này, hắn cũng không muốn vận dụng sát chiêu như vậy. Đã không biết có bao nhiêu hồn thú tiếp cận vạn năm tu vi, đã bị một kích này của hắn miểu sát.

Vân Chính Thiên có thể sống sót được hay không, phải xem số mạng của hắn rồi.

Băng hàn cùng Lôi điện trên dưới oanh kích lẫn nhau, tạo nên vô số thanh âm vang vọng. Lôi điện lần nữa xé rách băng vụ, sau đó hung hăng tràn vào bên trong điên cuồng cắn giết.

Mà Băng vụ khí thế lại uyển chuyển hơn, nhẹ nhàng bay lên che lấp lại vết rách, sau đó từ từ đồng hóa Lôi điện điên cuồng kia.

“ẦM——.”

Kịch liệt nổ lớn vang lên, một vầng hào quang khổng lồ xuât hiện đem chu vi võ đài bao phủ lại. Lồng ánh sáng phòng hộ bị oanh kích liên tục, từng gợn sóng kim sắc cũng theo đó bắn lên, đại địa rung chuyển một hồi hơn mười giây sau đó mới trầm tĩnh lại.

Vân Chính Thiên từ trên không đáp xuống, trên miệng đã xuất hiện một vệt máu tươi, đôi bàn tay của hắn tê rần, phản phất nhìn thấy Lôi điện đang rên rỉ ở bên trong. Hắn siết chặt nắm đấm, đem Lôi điện kia chấn nát, hai mắt âm trầm nhìn Ngọc Tử Bối phương hướng.

Ngọc Tử Bối bây giờ, gương mặt không khác gì nhìn thấy quỷ. Hai tròng mắt trắng dã, đôi môi tái nhợt, da dẻ xanh xao, hơi thở dồn dập. Tuy hắn không bị ngoại thương nhưng tiêu hao bên trong lại rât lớn.

Nhât là Vân Chính Thiên đơn giản một kiếm kia, lại ngang nhiên chặn lại Tử Lam Bá Vương Trảo của hắn. Phải biết cấp bậc hồn kỹ của hắn là vạn năm, còn Vân Chính Thiên chỉ là ngàn năm cấp bậc, làm sao lại có thể xảy ra tình trạng như thế này.

Ngọc Tử Bối trong lòng tràn ngập không thể tin được dáng vẻ. Bất quá, ai không biết chứ Vân Chính Thiên là người hiểu rõ.

Thiên Hạ Băng Cực Vô Song là đến từ hồn hoàn Thần ban, lại có khả năng tăng lên niên hạn dựa theo tu vi của Vân Chính Thiên. Hiện tại niên hạn của đệ nhất hồn hoàn này, chỉ sợ không thấp hơn chín ngàn năm, chỉ cần một chút nữa thôi liền bước chân vào vạn năm cấp bậc.

Có lẽ khi hắn đột phá năm hoàn, hồn hoàn này sẽ chân chính hóa thành màu đen a.

Ngọc Tử Bối liếc mắt nhìn về phía đồng đội cách đó khá xa, Tiểu Tam và Tiểu Linh đang dồn ép Can Hữu Long đến nghẹt thở, xem ra thắng thua sẽ mau chóng phân định.

Thực tế hắn chỉ cần kéo dài thời gian, cầm chân Vân Chính Thiên ở đây đợi đến khi đồng đội chiến thắng, khi đó ba người liên thủ, tuyệt đối không sợ tên tóc trắng này nữa.

Nhưng có thực sự hắn muốn làm như vậy, câu trả lời tự nhiên là không. Trong người Ngọc Tử Bối chính là thuần khiết huyết mạch Lam Điện Bá Vương Long, đỉnh cấp võ hồn đã tồn tại suốt ba vạn năm qua.

Hắn tính cách hiếu thắng, so với bạn đồng lứa nổi trội hơn rất nhiều. Vì vậy dùng chiến thuật ti tiện như vậy, không phải là phong cách của hắn.

Vân Chính Thiên tự nhiên cảm nhận được nội tâm dằn co của Ngọc Tử Bối, trong lòng cũng xuất hiện một tia hảo cảm. Con người Ngọc Tử Bối quang minh chính đại, khiến hắn ưa thích hơn là Mộng Cảnh Chân lúc trước.

Với lại Ngọc Tử Bối còn có thủ đoạn bí ẩn kia làm hắn rât tò mò, nếu có thể kết giao được với người này, vẫn là một cái cực tốt sự tình. Vì vậy đại chiến đến thời khắc quyết định vẫn là hạ thủ lưu nhân.

Quyết định của Vân Chính Thiên vô tình phi thường chính xác. Mặc dù hắn vẫn chưa biết Ngọc Tử Bối là Đường Môn đệ tử, nhưng anh hùng trọng anh hùng, vẫn tồn tại ở thế giới này. Với lại Vân Chính Thiên vẫn có một mục tiêu, đó là đi tìm Đường Môn tổng bộ vị trí.

“Tử Bối huynh. Chiến một trận với ngươi, thực sự sảng khoái. Bất quá chúng ta vẫn phải phân ra thắng bại. Long Thần thành nếu may mắn chiến thắng, ta sẽ thay ngươi đạp tới vinh quang trên đỉnh Thiên Sơn.”

Vân Chính Thiên cảm khái nói.

Ngọc Tử Bối nghe vậy, cũng thoáng mỉm cười hài lòng, hắn đáp:

“Chính Thiên tiểu ca, ngươi kỳ tài ngút trời. Ta tự nhận trong tay ngươi không chiếm được chút nào thường phong. Vậy thì để công kích tiếp theo, định ra ai là người sẽ đi tiếp.”

Hắn vừa dứt lời, lớp vẩy trên người tỏa rang mãnh liệt lam sắc, có một loại cảm giác giống thăng hoa tình huống xuât hiện. Long Trảo thể tích của lớn thêm mấy phần, khí tức sắc bén lẫm liệt.

Tuy nói thể tích không quyết định đến lực công kích, như đôi Long Trảo này khí thế vô cùng chân thực, sống như Chân Long chân chính sống lại dung hợp với hắn một phần lực lượng.

Có một loại Lôi lực lượng ở trong không khí dần lan tỏa ra, hào quang đi đến đâu, toàn bộ nơi đó không khí nghe rõ ràng tiếng ‘xoẹt xoẹt’.

Đây là...

“Lĩnh vực. Ngọc Tử Bối đem lĩnh vực phóng thích.”

Mã Thiên Hoa trong lòng chấn động. Mặc dù nàng cũng sở hữu một loại lĩnh vực, nhưng lĩnh vực của nàng không có khả năng công kích.

Lúc trước Mộng Hồng Nhan phóng ra Thất Thải Lĩnh Vực đã vô cùng chấn động, bây giờ lại thêm Ngọc Tử Bối sở hữu lĩnh vực lực lượng kinh khủng như vậy, làm sao không khỏi kinh tâm động phách.

Tuổi tác của bọn hắn không cách nhau, nhưng đồng dạng đều là thiên tài ngàn năm có một. Mà lĩnh vực của Lam Điện Bá Vương Long võ hồn, uy lực có thể tưởng tượng được.

“Chính Thiên tiểu ca, nếu như ngươi có thể đứng vững sau công kích này, ta tự nhiên sẽ rút lui. Lĩnh vực của ta có một chữ, gọi là Lôi.”

Trầm thấp thanh âm từ Ngọc Tử Bối vang lên, thân thể hắn lúc này giống như một vị Lôi Thần, tràn ngập cảm giác uy hiếp.

Vân Chính Thiên nhìn thấy Lôi lĩnh vực, hai hàng lông mày cau lại. Loại này có khả năng công kích Lĩnh vực, tuyệt đối vượt xa Thất Thải lĩnh vực của Mộng Hồng Nhan.

Lôi Xà trên người Ngọc Tử Bối, trong nháy mắt bay ra hơn vài trăm con, ngập trời Lôi điện gào thét. Hắn tâm niệm vừa động, toàn bộ Lôi Xà lập tức liên kết lại với nhau, tạo ra hình ảnh một con Lôi Long có thể tích cực kỳ to lớn.

Lôi Long này vô cùng chân thực, giống như thực sự tồn tại vậy. Miệng rồng phun ra nuốt vào vô số lôi quang, phản phất muốn làm cả tòa không gian này sụp đổ.

Theo hướng Long Trảo Ngọc Tử Bối vung ra, Lôi Long bắn thẳng tới Vân Chính Thiên vị trí.

Hít mạnh một hơi, Vân Chính Thiên tinh thần tập trung cao độ. Trong mắt hắn vô tận kiếm ý quét ngang, tinh thần lực cũng được triển khai đến tận cùng.

Ngay lúc này, đệ tứ hồn hoàn lóe lên. Chân Phượng Thiên Mệnh tăng phúc phủ xuống, đem đại lượng tinh lực của hắn khôi phục lại mấy phần. Ngay sau đó, Băng Đế Kiếm đã hóa thành Hỏa Phượng Kiếm tự lúc nào. Một kiếm mang theo phong bạo hỏa diễm chém ra.

Hỏa Phượng Kiếm, Thiên Hỏa Đốt Thương Khung.

Hỏa Diễm hóa thành một con Phượng Hoàng, lập tức từ bên trên bắn xuống đem Lôi Long bước tiến cản lại.

Bất quá Lôi Long không mảy may ảnh hưởng một chút nào, trên đường nó đi qua, hỏa thuộc tính có dấu hiệu bốc hơi cả lên.

Vân Chính Thiên hừ lạnh một cái, trên tay Hỏa Phượng Kiếm biến mất, lập tức Băng Đế Kiếm trùng hiện. Lạnh lẽo một kiếm quét ngang, tức thì một thanh Băng Quang Kiếm Ảnh bay tới bên dưới Lôi Long.

Băng Đế Kiếm, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.

“Đây là, A Thiên sử dụng Băng Hỏa Phong Ấn.”

Băng Hỏa Phong Ấn, chính là hỗn kỹ tự sáng của Vân Chính Thiên. Bình thường hắn rất ít khi nào sử dụng loại này thủ đoạn, bởi vì nó sẽ làm bản thân hắn tiêu hao gần như toàn bộ tinh lực trong cơ thể.

Đối thủ hắn Phong Ấn càng mạnh, thì tốc độ tiêu hao càng nhanh. Vạn nhất Băng Hỏa Phong Ấn không thể giam giữ Lôi Long này ở bên trong, hắn liền thua rồi.

Mà tình cảnh trước mắt, không sử dụng bậc này thủ đoạn, hắn thực sự không biết làm thế nào để chiến thắng Ngọc Tử Bối cường đại kia.

Băng Hỏa song thuộc tính, vừa gặp nhau liên quấn quít không rời, bọn chúng gia tốc liên kết với nhau, tạo thành một cái lồng giam lưỡng sắc, bắt nhốt Lôi Long vào bên trong.

Hưu!

Ngọc Tử Bối chứng kiến một màn này, liền há mồm trợn mắt. Từ khi xuất đạo cho đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sự tình như thế này.

Băng Hỏa Phong Ấn ở trong thiên địa phô diễn một màn tuyệt sắc. Lưỡng sắc lồng giam đem Lôi Long nhốt vào bên trong một cách hoàn mỹ. Bất quá Lôi Long là bậc nào tồn tại, nó ở bên trong điên cuồng công kích, Băng Hỏa Phong Ấn run lên dữ dội, lưỡng sắc nguyên tố dưới mỗi công kích của Lôi Long liền bắn ra vô số gợn sóng, màu sắc theo đó ảm đạm dần đi.

Vân Chính Thiên hai mắt phóng xuất kiếm ý cùng tinh thần lực, gia cố lại cho Băng Hỏa Phong Ấn, trong người hắn hồn lực, tinh thần lực trút xuống một cách đáng sợ. Thế mà Lôi Long ở bên trong, vẫn chưa có dấu hiệu tan biến.

“Chết tiệt.” Vân Chính Thiên thầm mắng một câu, hắn đã quyết định dồn nén tất cả năng lượng vào trong công kích này.

Hai bên dằn co thời gian không dài, rốt cuộc cũng có kết quả.

Băng Hỏa Phong Ấn dưới uy lực công kích từ bên trong của Lôi Long, đột nhiên xuất hiện một vết nứt.

Vân Chính Thiên bên kia, máu tươi đã bắt đầu chảy ra từ lỗ mũi, gương mặt tái nhợt.

Đùng!

Băng Hỏa Phong Ấn rốt cuộc vỡ nát. Lôi Long vừa thoát ra lập tức điên cuồng cắn tới.

Vân Chính Thiên phun ra một ngụm máu tươi hờ hững nhìn Lôi Long trước mặt. Đột nhiên lúc này, Ngọc Tử Bối phát giát, căn bản Vân Chính Thiên không có một chút lo lắng, tựa như hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn.

“A.”

Ngay khi Lôi Long chuẩn bị cắn vào đầu Vân Chính Thiên, đột nhiên từ phía Ngọc Tử Bối truyền tới một tiếng thất thanh. Hắn kinh hãi xoay đầu nhìn lại, thì trông thấy tóc đen Vân Chính Thiên không biết từ bao giờ, đã lẻn ra sau lưng hắn, đem thanh kiếm màu đen kia cắm xuyên qua người.

Tóc đen Vân Chính Thiên mặt không biểu cảm, từ từ rút Huyết Kiếm ra, theo đó một đạo linh hồn màu đen cũng theo lưỡi kiếm mà kéo ra bên ngoài.

“Ngươi... “

Ngọc Tử Bối hai mắt trợn lên, vừa nói được một chữ liền gục xuống đất bất tỉnh. Dưới tình trạng cơ thể tiêu hao quá độ, linh hồn lại bị cưỡng chế câu dẫn ra, hắn hội không chịu nổi mà gục ngã.

Lôi Long bên kia ngay lúc Ngọc Tử Bối mất đi ý thức, nó cũng hóa thành vô số điểm sáng mà tan đi. Thế nhưng bên dưới Lôi Long lúc nãy, Vân Chính Thiên cũng đã sấp mặt, không thấy động đậy nữa.

Theo Vân Chính Thiên hôn mê, tóc đen Vân Chính Thiên cũng biến mất, trả lại linh hồn cho Ngọc Tử Bối.

Cả hai người cứ như vậy mà đồng thời ngã gục, trận chiến này có thể nói. Bất phân thắng bại.

Tuy rằng Vân Chính Thiên thủ đoạn lúc nãy có chút không quang minh chính đại, nhưng tóc đen Vân Chính Thiên vẫn là một phần của hắn. Tận dụng lợi thế song sinh võ hồn, không có gì là xấu cả.

Nhưng trận chiến này, nếu nói về khía cạnh công bằng, Vân Chính Thiên thực sự, thua cho Ngọc Tử Bối nữa chiêu.

Trên đài thi đấu lúc này, chỉ còn lại bốn người, Can Hữu Long, Hoa Quyển Sinh đối mặt với Tiểu Tam và Tiểu Linh.

Chỉ thấy trên người Can Hữu Long bê bết máu, sắc mặt khó coi. Xem ra trận đấu cũng dần đi đến hồi kết. Không lẽ Long Thần thành, thực sự phải dừng chân ở đây hay sao.

..............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.