Bạn Học Cũ

Chương 17




Úc Thịnh đóng sầm cửa lại bỏ đi, còn Úc Quý đứng thật lâu tại chỗ không nhúc nhích.

“Tiểu Quý.” Bác sĩ Trương thấy thế liền đứng vậy vỗ vai Úc Quý, muốn nói thêm gì đó thì đã bị Úc Quý lạnh lùng cắt ngang: “Cháu tự biết nên làm thế nào.”

nói xong, Úc Quý xoay người đến ghế salon lấy áo khoác chuẩn bị rời đi, nhưng phải đến ba lần hắn mới đem áo khoác cầm được trong tay, sau đó cất bước rời khỏi.

Bác dĩ Trương nhìn bóng dáng quật cường của Úc Quý, nặng nề thở dài, đứa nhỏ này thoạt nhìn thì thấy rất tự tin, nhưng trên thực tế lúc đối mặt với Tạ Uyển, nội tâm lúc nào cũng tự ti, nếu Úc Quý không tự mình bước ra khỏi thế giới kia thì vĩnh viễn đừng mong trị khỏi được tâm bệnh.

Tối hôm đó, Tạ Uyển ngồi trong phòng đợi Úc Quý tới tận nửa đêm, mãi mà không thấy Úc Quý quay trở về, cho tới lúc quá buồn ngủ thì Tạ Uyển mới đành về phòng ngủ. Sáng hôm sau vừa mở mắt, Tạ Uyển cảm thấy đầu mình như bị cái gì đè lại, quay đầu nhìn sang, hóa ra là Úc Quý đang ngủ bên cạnh, hai mắt nhắm lại, nét mặt nghiêng vô cùng tuấn tú.

Dù đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần nhưng góc mặt nghiêng của Úc Quý luôn khiến Tạ Uyển kinh diễm mãi không thôi. Góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, lông mi dài đen nhánh, quả thật rất mê hoặc người.

Tạ Uyển cười nhẹ, vươn ngón tay nhỏ khẽ gẩy gẩy lông mi Úc Quý, rất nhanh mỹ nhân trước mặt đã tỉnh ngủ.

“Chào buổi sáng, Uyển Uyển.” Giọng nói Úc Quý khàn khàn vì mới tỉnh ngủ, vươn tay ôm Tạ Uyển vào lòng rồi thỏa mãn thở dài, dùng mái tóc bù xù cọ lên cổ cô.

Hành động này khiến cho tâm cô mềm nhũn, yên lặng dựa sát vào lòng Úc Quý, hỏi: “Chuyện hôm qua rất khó giải quyết ư? Vì sao anh trở về trễ thế?”

“đã ổn rồi.” Toàn thân Úc Quý cứng đờ, bỗng nhiên xoay người đặt Tạ Uyển bên trên mình, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng Tạ Uyển, nụ cười trên mặt cũng biến mất, “Uyển Uyển.”

“Gì?”

“Nếu....” Úc Quý mím môi, giống như có chút do dự, “Nếu, nếu anh...” Cứ chần chừ mãi mà không nóihết.

“Sao vậy?” Tạ Uyển khẽ đẩy Úc Quý ra, tựa vào đầu giường hỏi.

“không có gì.” Úc Quý bỗng nhiên mỉm cười, rũ mắt xuống, lại nói lại một câu: “không có gì.”

Tạ Uyển ghét nhất người khác nói chuyện nửa vời, lập tức nhấc chân đạp lên đùi người yêu nói: “anh nóimau!”

“thật sự không có chuyện gì.” Úc Quý từ trên giường ngồi xuống, xoa nhẹ tóc cô nói “anh đang muốn hỏi em, ngày mai tới lễ giao giải em muốn anh đi cùng hay không?”

“Cũng chỉ vì việc này?” Tạ Uyển không tin hỏi.

“Tất nhiên rồi.” Úc Quý cười đáp.

Tạ Uyển trừng mắt nhìn người yêu, “anh dĩ nhiên phải đưa em đi chứ! anh nghĩ em tự mình đi đượckhông?”

“anh cũng nghĩ vậy.” Úc Quý đứng lên, dáng người tuấn tú đắm chìm trong nắng sớm ban mai, nhìn có vẻ rất....ngon miệng. Tạ Uyển lặng lẽ lau nước miếng, trong lòng thầm nghĩ lần sau làm gì cũng tuyệt đối không nên tắt đèn. Phúc lợi lớn như vậy, không nhìn mới chính là cầm thú!

Lễ trao giải Kim Kê là lễ trao giải được chú ý và có giá trị nhất của làng giải trí trong nước.Trước khi mở màn, giới truyền thông đã lao đến đợi sẵn, các ngôi sao dù nổi tiếng hay không thì cũng hồ hởi tới tham dự.

Vốn dĩ Diêm Đạc muốn cùng Tạ Uyển đi thảm đỏ, nhưng Úc Quý sống chết không đồng ý, thành ra Tạ Uyển đành phải đi cùng đạo diễn Tần Thành, nhưng lại khiến cho đám phóng viên sôi nổi cảm thán, nhìn xem, Tạ Uyển thế mà có thể đi cùng Tần Thành, có vẻ quan hệ vô cùng tốt, phải biết rằng từ trước đến nay đạo diễn Tần đều luôn một mình đi thảm đỏ.

Tạ Uyển được đề cử vai nữ phụ xuất sắc nhất, nhưng thật sự cô coi giải thưởng này quá bình thường.một là kiếp trước hai tay cô đã nhận nhiều giải đến mức nhũn cả tay rồi, hơn nữa giải thưởng của Kim Kêcô chẳng thèm để vào mắt.

Dựa theo an bài của ban tổ chức sắp xếp chỗ ngồi xong, Tạ Uyển cùng Tần Thành ngồi nói chuyện trêntrời dưới đất, dù sao cũng nhàn rỗi, không bằng làm chút gì đó để giết thời gian.

“Phim ‘một đời bên em’ bao giờ bấm máy?” Tần Thành hỏi, ngừng một chút rồi nhíu mày, “Cái tên phim này, đọc lên thôi là lập tức thấy tê răng! không hiểu lão Tiền kia muốn làm ra một bộ phim kiểu gì đây!”

Tần Thành từ trước đến nay, mỗi lần quay phim đều rất rầm rộ, bối cảnh quay phim thì vô cùng hùng vĩ, nhưng Tiền Tôn lại lấy chuyện tình cảm để làm động lòng người xem, nghe nói, chỉ cần nhìn thấy tên Tiền Tôn chạy trên màn ảnh thì cũng có thể khiến cho người ta vui đến phát khóc.

Tạ Uyển cười nói: “Thời gian bấm máy bây giờ còn chưa xác định, nhưng mà kịch bản tôi đã xem qua rồi, rất hay. Có thể nói đây là kịch bản phim hay nhất trong nhiều năm đóng phim của tôi!"

“Nha đầu này!” Tần Thành cười mắng, “Còn khoe là quay phim nhiều năm! cô mới ra mắt được bao lâu hả?”

Tạ Uyển giật mình, biết mình lỡ miệng, vừa muốn chữa cháy một câu, không ngờ rằng Tần Thành lạikhông hề đem việc này để trong lòng, ngược lại đã vội đổi đề tài hỏi: “thật sự hay như vậy sao? Nha đầu, nói cho lão già đây biết bộ phim nói về cái gì đi.”

Tạ Uyển tinh nghịch cười, “Đạo diễn Tần muốn biết thì có thể hỏi đạo diễn Tiền mà!”

“Nghịch ngợm!” Tần Thành vỗ trán Tạ Uyển một cái, “Lão già kia giỏi nhất là việc cố tình làm ra vẻ huyền bí.”

“Nhưng tôi đã kí hiệp định bí mật rồi.” Tạ Uyển nói đùa, “Nếu vi phạm thì không đền nổi đâu!”

“Được rồi, tôi không hỏi nữa vậy.” Tần Thành xua tay, chuyển chú ý vào buổi tiệc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.