Bạn Học, Chào Em!

Chương 18




Tang lễ làm rất đơn giản, nhân vật làm mưa làm gió một thời sau khi mất lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy. Toàn bộ tài sản của Chung-Hạ đều bị thu hồi, toàn bộ quá trình tang lễ đều do Chung Nham đảm nhiệm, từ đầu đến cuối Hạ Minh Châu chỉ như cái xác không hồn.

Người đàn ông đứng ngay thẳng trước cửa nhà tang lễ, có vẻ như đã ba đời không gặp. Chung Nham và người đàn ông ấy hai mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào. Tử Ca mặc chiếc áo gió màu đen, rất hợp với dáng người thon dài của cô, cô đẩy Tạ Phương tới. Vốn tang lễ này nên do bà Tạ đảm nhiệm, nhưng bởi vì khi còn sống, ông ấy đã ly hôn với bà, nên giờ đã thành người xa lạ.

Tử Ca định đự tang lễ với thân phận con gái, nhưng lại bị Tạ Phương ngăn cản. Người ngoài không biết nội tình thực sự, còn tưởng lý do thực sự là vì tình cảm của họ rạn nứt, chỉ có Tử Ca biết rằng, sự thật là bởi vì , cô, vốn không phải lài con gái của Hạ Xương Nguyên.

Quả thật là số phận trêu người mà!

Người đến dự tang lễ cũng không nhiều, cây ngã thì chim sẽ bay đi, hiên tượng này cũng quá bình thường rồi.

Cúi người chào, nghỉ.

Người thân đáp lễ.

"Chát!"

Hành động của Hạ Minh Châu khiến cho nhà tang lễ vốn đang yên lặng như tờ giấy vang lên một tiếng 'chát' thật lớn, cái tát của cô quá đột ngột, Tử Ca chưa phản ứng kịp đã phải hưởng trọn cái tát của cô.

"Hạ Minh Châu!" Tạ Phương giẫn dữ hét lớn, cả người kích động muốn đứng lên. Bàn tay đang đẩy chiếc xe lăn của Tử Ca nắm chặt lại, ánh mắt hơi lạnh, một tay giữ lấy vai Tạ Phương, không cho bà động đậy.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn

"Minh Châu, em làm gì thế?" Nãy giờ Chung Nham đang đứng bên ngoài tiếp lễ, thấy tiếng động vội chạy đến, anh đứng cạnh Tử Ca, không khỏi lo lắng nhìn khuôn mặt hằn lên năm dấu ngón tay của cô. Hạ Minh Châu thấy thế càng tức giận thêm.

Đàn ông có phải luôn cảm thấy thứ không có được sẽ là thứ tốt nhất? Cô hết lòng yêu Chung Nham, nhưng cho đến cuối cùng vẫn không thể chiếm trọn được trái tim anh.

"Chị, đây chính là kết quả chị muốn sao? Quyến rũ tổng giám đốc của Mộ thị chính là để xem trò cười của chúng tôi?" Hạ Minh Châu nhìn Tử Ca đầy hận ý: "Giờ thì thế nào? Chẳng phải cũng chỉ là đồ bỏ đi của người ta thôi sao? Suốt ngày trưng ra bộ dáng cao ngạo cho ai xem?"

"Minh Châu, hôm là ngày gì? Cô ở đây đang nháo cho ai nhìn hả?" Tạ Phương tức đỏ bừng mặt, bà tức giận mắng Hạ Minh Châu, chỉ vì đang ngồi trên xe lăn nên khí thế yếu đi một phần.

Chung Nham tiến lên một bước, nắm lấy vai Hạ Minh Châu kéo lùi về một bước, khuôn mặt anh đầy vẻ bất mãn. Lời nói của cô cứ như đang đem tôn nghiêm của Tử Ca giẫm đạp dưới đất. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn

Đôi tay Tử Ca cứ nắm chặt rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi nắm chặt, qua một hồi lâu, cô mới nén được lửa giận trong mình. Cô vốn kh ông bao giờ để bản thân phải thua thiệt, không có lý do gì mà cô phải mặc người ta ức hiếp không trả đũa.

Nhưng Mộ Diễn đã dạy cho cô biết rằng, xung đột trực diện chưa chắc sẽ đạt được kết quả như mình mong muốn, chẳng qua chỉ làm trò cười cho người khác chê cười mà thôi.

"Hôm nay là ngày đưa tang cha, một cái tát này, tôi nhịn, nhưng Hạ Minh Châu, tuyệt đối không có lần sau đâu!" Cô khẽ nghênh mặt. Nói xong, Tử Ca xoay người rời đi, mọi thứ ở đây đã không còn quan hệ gì với cô nữa rồi. Không phải là không buồn, mà sự thật trước mắt khiến cho cô có buồn bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng có ích.

Phía sau, những tiếng than thở khóc lóc của Hạ Minh Châu vẫn còn, cô lạnh nhạt coi thường. Tạ Phương ngồi trên xe lăn ngẩn đầu nhìn Tử Ca, đôi mắt bà ẩn chứa đầy đau buồn.

Tạ Phương than thở trong lòng, con bé này, quá quật cường, cái gì cũng giấu trong lòng, nếu không thật sự muốn đến gần cô, cũng sẽ không thể phát hiện được sự thanh thuần lương thiện của cô.

Ra khỏi nhà tang lễ, Tử Ca đứng ở bên đường để đón xe, thì thấy Chung Nham chạy tới.

"Tử Ca." Giọng nói của anh vẫn như thường ngày, nhưng đối với Tử Ca mà nói cứ như rất xa lạ vậy. "Để anh cho tài xế đưa hai người về"

Tạ Phương thấy vậy thì tự điều khiển xe lăn đi chỗ khác: "Tử Ca, các con nói chuyện một chút đi, mẹ qua bên kia đợi."

Tử Ca cau mày, cô ngẩng đầu nhìn, những cây xanh bên đường hầu như đều đã rụng hết lá, trời rất xanh nhưng cũng rất lạnh, thời gian chính là thế, vô luận bạn có muốn hay không, nó cũng sẽ không dừng lại, nếu muốn thấy được cảnh tượng cây lá xum xuê, cũng chỉ có thể đợi đến mùa hè năm sau.

Chẳng qua là những chiếc lá mới đó, vĩnh viễn không thể nào là những chiếc lá mà bạn đã từng thấy qua.

Bọn họ cũng như những chiếc lá đó, thời gian đã bỏ lỡ chỉ có thể rơi xuống gốc cây rồi mục nát dần, vĩnh viễn cũng không thể trở về trạng thái ban đầu được.

"Chung Nham, điều mà anh nên làm lúc này là ở bên cạnh Minh Châu." Chứ không phải đến chỗ cô.

Ánh mắt của anh trở nên đầy bi thương: "Tử Ca, nhất định phải vậy sao? Coi như là sự quan tâm giữa bạn bè với nhau cũng không được?"

"Chung Nham, giữa nam và nữ làm sao có thể tồn tại được tình bạn thuần khiết chứ? Những lời này chỉ để lừa gạt trẻ con thôi, tôi với anh có phải trẻ con đâu. Nếu chúng ta không có duyên, thì hãy lựa chọn kết thúc một cách dứt khoát đi." Hạ Tử Ca nói một là một, hai là hai, muốn hay không muốn, cô phân biệt rất rõ ràng, năm đó anh lựa chọn buông tay, thì cô cũng sẽ không bao giờ trở về làm một Hạ Tử Ca thuộc về Chung Nham nữa.

Ánh mắt cô nhìn anh đã không còn bất kỳ quyến luyến nào nữa, anh đối với cô mà nói chỉ như bao người bình thường khác. Chung Nham biết, anh đã không còn một tí địa vị nào trong lòng cô nữa rồi. Chán nản cười khẽ, anh nhìn về phía Tử Ca nghiêm túc hỏi: "Cho dù tôi có giải trừ hôn ước với Minh Châu cũng không được sao?"

"Chung Nham, đó là chuyện của các người, tôi không có quyền xen vào, chỉ là, anh đã lợi dụng Minh Châu lấy được thứ anh muốn, giờ anh muốn bỏ cô ấy... anh muốn...."

"Tử Ca, tôi...." Chung Nham cứng họng, anh bước lên một bước, một tay nắm lấy vai cô, tay kia kéo tay cô lại, ánh mắt đầy vội vàng, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào. Anh muốn nói, nữ thần trong lòng anh, ngoài Hạ Tử Ca ra, không còn ai khác. Nhưng anh lại không thể không nhận rằng, anh đã lợi dụng tình yêu của Hạ Minh Châu đối với anh để lấy được vốn đầu tư ban đầu.

"Anh..." Cô bị anh ôm vào trong ngực, Tử Ca nhăn mặt, nhưng thấy anh cũng không có hành động gì quá đáng, nên cô không phản kháng kịch liệt. "Buông tôi ra đi, Chung Nham, tôi đã buông tay rồi, anh cũng nên buông tay thôi." Dù sao ban đầu cũng do cô lấn quá sâu, không thấy được thứ mà anh thực sự cần. Còn anh, vốn quen xử lý thành thạo mọi việc, buông tay cô ra, ngay cả mắt cũng không nháy một cái.

Kétttt——

Tiếng thắng xe chói tai xông đến, một chiếc xe thể thao phiên bản hạn chế của hãng Lamborghini dừng trước mặt hai người đầy phách lối, hình ảnh đầu tiên xông vào ánh mắt hai người là đôi giày da mới toanh của người đàn ông, tiếp đó là thân hình cao ráo bước ra.

Mái tóc được chải chuốt kỹ lưỡng, bộ tây trang may thủ công ôm lấy dáng người hoàn mỹ của hắn, sau vài tháng, hắn lại lần nữa xuất hiện trước mắt anh, đầy khí phách.

Tử Ca nheo mắt nhìn người đàn ông mới đến, cảm thấy thật chói mắt, sau đó lại cảm thấy khẩn trương.

Ánh mắt sắc bén đảo qua hai người, tầm mắt ngưng lại ở vị trí cánh tay đang khoác trên eo cô, khóe môi khẽ nâng: "Lúc trước bỏ lại đồ tôi cho cô, thì ra là đã kiếm được người mới, tốc độ cũng nhanh chứ."

Một tay anh cắm trong túi quần, nhìn bộ dáng hèn mọn của cô, Tử Ca cảm thấy đau lòng, nhưng sắc mặt vẫn lạnh nhạt, cô vẫn không đẩy cánh tay Chung Nham ra, chỉ cười nhẹ nói: "Mộ thiếu, không ai ngại tiền nhiều hơn đâu."

"Anh đến đây làm gì?" Chung Nham lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Diễn, ánh mắt đầy cảnh giác.

Mộ Diễn chỉ cười nhạo một tiếng, anh nhìn về phía Tạ Phương, âm thanh tàn nhẫn như muốn xé nát không khí: "Đến đây tiễn ông ta lần cuối, để ông ta không cảm thấy tịch mịch ở chốn Hoàng Tuyền. Kết cục như vậy, là cái kết ông ta nên có."

"Mộ Diễn , anh có ý gì?" Tử Ca vươn tay ngăn Mộ Diễn, bất kể do nguyên nhân gì, nhưng nếu anh mang tâm trạng xem kịch vui đến phô bày sự lợi hại của anh, cô tuyệt không cho phép, dù sao đi nữa, người đã khuất rồi, hãy để cho ông ấy được an tĩnh đi hết đoạn đường cuối cùng đó.

"A......."

"Cô đột nhiên bước đến ngăn cản, Mộ Diễn không kịp ngừng lại bước đi, liền đụng phải cô, khiến cô văng ra bên ngoài, anh liền bước một bước nhỏ, đem cô ôm lấy, tránh cho cô bị ngã. Cơ thể mất trọng tâm bị Mộ Diễn kéo lại liền văng ngược lại dựa vào người anh, anh lảo đảo hai bước đụng vào cột đá phía sau mới đứng vững được, góc nhọn của cột đá đâm vào lưng người đàn ông khiến anh nhăn mặt rên lên, đưa tay ra sau sờ lưng mình.

Tử Ca hoảng hồn, cô khẩn trương nhìn bụng mình, may mà không bị ngã. Cô ngẩng đầu thì thấy sắc mặt khó coi của anh, Tử Ca đầy lo lắng, nhưng lại ngại thân phận của mình nên lời hỏi thăm đó cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.

Người đàn ông đứng thẳng người lại, hung tơn mở miệng: "Cô đi đường không có mắt nhìn à?"

Tử Ca vừa định cãi lại, nhưng bị Tạ Phương bảo ngưng:"Tử Ca, để cậu ấy đi."

Tạ Phương điều khiển xe lăn đến, Tử Ca liền chạy đến giúp đỡ, "Mẹ, nhưng..."

"Chúng ta về thôi." Tạ Phương ngăn lời nói của Tử Ca lại, sắc mặt của bà không tốt lắm, Tử Ca im lặng không nói, cô đẩy Tạ Phương đi được hai bước, thì thấy Chung Nham dặn dò tài xế đến đưa cô về.

Mộ Diễn nhìn chiếc xe càng lúc càng xa con ngươi lạnh băng nheo lại, phần lưng bị đụng phải càng lúc càng đau, sắc mặt anh tối sầm, sau khi đi vào thì rất nhanh đã trở ra.

Mãi cho đến khi về tới nhà, Tạ Phương cũng không nói một câu nào, Tử Ca lòng đầy nghi ngờ, cô nhớ đến đoạn đối thoại giữa Tạ Phương và Mộ Diễn trong bệnh viện hôm đó, càng cảm thấy tò mò, nhưng biết Tạ Phương không có ý muốn giải thích, cô cũng không tiện hỏi.

Vào đến phòng khách, Tạ Phương điền khiển xe lăn về hướng phòng ngủ, Tử Ca ngồi trên sofa, chợt nghe Tạ Phương nói: "Lúc mẹ ở Nam Bình, ông ấy để luật sư đưa đơn ly hôn cho mẹ, mẹ đã vui vẻ ký tên, sống đến tuổi này, nghĩ cái gì cũng thông suốt rồi, thứ không phải của mình thì sẽ không thuộc về mình. Thì ra ông ấy sớm đã đự liệu được ngày hôm nay. Hạ Xương Nguyên, thứ duy nhất mà ông ấy làm được cho mẹ, cũng chỉ là thứ này, ông ấy muốn mẹ không cần phải vác lấy trách nhiệm của ông ấy."

"Ông ấy đi rồi, thì những người còn sống cũng không có lý do gì mà giành với ông ta nữa, cậu ta đó nói đúng, đầy là do ông ấy đáng phải nhận lấy."

Bà Tạ đưa lưng về phía cô, mái tóc bạc trắng, lúc đó, Tử Ca thật sự nhân ra rằng, Tạ Phương đã già rồi.

"Ngày mai, theo mẹ đến nghĩa trang một chuyến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.