Bạn Gái Tôi Là Trùm Trường

Chương 1: Hoài niệm




Nếu như trong tay ta có đao, ta thật sự sẽ chém nam nhân trước mặt này thành tám khối, sau đó ném cho chó ăn hết!

Nếu như trong tay ta có súng, ta sẽ trực tiếp bắn chết nam nhân trước mặt, hơn nữa còn bắn thẳng vào đầu!

Nếu như ta...

Khi nhiều câu nói nếu như dâng lên trong đầu, cả người Khương Mộ Chi đều rơi vào trạng thái tức giận. Thân là phó viện trưởng học viện ngoại ngữ đại học Yên Kinh, Khương Mộ Chi thật sự chưa từng bị khinh bỉ, nhục nhã như vậy. Người nam nhân trước mắt này chỉ là một học sinh, có cần thiết càn rỡ như vậy không? Chẳng lẽ hắn không biết đắc tội với mình sẽ có kết quả như thế nào sao?

– Nhãi ranh, chơi với tôi, tôi còn không chơi chết cậu!

Đáy mắt Khương Mộ Chi chớp động tinh quang nói.

Lúc này Khương Mộ Chi cũng không ý thức được, Tô Mộc vốn không muốn chơi đùa với nàng, có thể đi vào lòng nàng như vậy. Đôi khi có một số việc phát sinh, thật sự rất kỳ diệu.

Điểm này ngay cả Khương Mộ Chi cũng không ý thức được!

Năm phút sau!

Sau khi Lý Mỹ Mỹ từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt cũng không khá hơn Khương Mộ Chi chút nào. Nàng bây giờ, mới chính thức cảm thấy giật mình.

– Sao vậy? Choáng váng sao?

Khương Mộ Chi trực tiếp hỏi.

– Bản thân tôi tình nguyện choáng váng, cô nói người này thật sự là cá nhân có quan hệ sao?

Lý Mỹ Mỹ nháy mắt hỏi.

– Nhất định là như vậy!

Khương Mộ Chi gật đầu nói.

– Nói như vậy, quan hệ này cứng đến bao nhiêu.

Lý Mỹ Mỹ nghĩ đến một màn nhìn thấy trong phòng làm việc vừa rồi, thật sự bị chấn trụ. Âu Cổ Điển không bao giờ toát ra hảo cảm với người khác, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Mộc, vẻ mặt lại biến thành như vậy!

Ngươi nói có thể không khiếp sợ được sao?

Chỉ là điều khiếp sợ này, Lý Mỹ Mỹ sẽ không nói cho người khác biết, người giống như Tô Mộc, người biết càng ít càng tốt, nói như vậy, mình mới có thể có cơ hội tiếp xúc gần gũi. Nghĩ đến bên cạnh mình rất có thể xuất hiện một người đàn ông độc thân siêu cấp vô địch, hai mắt Lý Mỹ Mỹ lại bắt đầu tỏa sáng.

Thật sự rất khát vọng Tô Mộc nhanh chóng tới đây!

Tô Mộc thật sự không dừng lại quá lâu ở chỗ Âu Cổ Điển!

Thái độ của Âu Cổ Điển khiến cho Tô Mộc hoài nghi, người này có phải đã biết chuyện gì hay không, nếu không, chỉ dựa vào quan hệ với Thái Cẩm Qua, tựa hồ không cần thiết nhiệt tình với mình như vậy? Nhưng người này cũng rất khôn khéo, vẫn duy trì một khoảng cách với Tô Mộc, làm cho Tô Mộc muốn thông qua quan bảng tìm hiểu một số chuyện của hắn cũng không được.

Nhưng không sao cả, dù sao sau này mình cũng sẽ đến đại học Yên Kinh, đến lúc đó có một số việc chắc chắn sẽ biết.

– Âu chủ nhiệm xin dừng bước!

Tô Mộc đứng ở cửa cười nói.

– Được, vậy cậu đi thong thả!

Âu Cổ Điển nói.

– Tôi biết rồi!

Tô Mộc gật đầu.

Khi hai người đang vui vẻ tạm biệt, thân ảnh của La Trang vừa vặn xuất hiện ở cửa cầu thang, trơ mắt nhìn Tô Mộc rời đi. Cho đến khi Âu Cổ Điển quét mắt về phía hắn, trong ánh mắt toát ra loại mùi vị lạnh như băng, khiến La Trang khẽ run rẩy.

Chuyện này thật sự là lớn chuyện rồi!

Cái gì là tiểu nhân vật? Cái gì là đại nhân vật? Chuyện như vậy đôi khi thật sự nói không rõ ràng, trong không khí thiên triều hôm nay, chuyện cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép là rất bình thường.

Nhưng đôi khi con tôm ngươi ăn vào không nhất định là con tôm nhỏ!

Thời tiết ở kinh thành thật sự rất nóng bức. Mặc dù không bằng những thành thị ở phía nam, nhưng nóng bức như vậy thật sự quá kinh người. Tô Mộc trực tiếp lựa chọn một trung tâm thương mại đi vào, không chần chờ, trực tiếp gọi một chai coca mát lạnh, sau khi thưởng thức, cảm giác nóng bức mới biến mất không ít. Ngồi điều hòa, uống đồ mát lạnh, cuộc sống như thế mới đáng giá hưởng thụ nhất.

– Quan Ngư, có chuyện gì mà gọi điện thoại cho anh?

Đúng lúc này điện thoại của Tô Mộc vang lên, bên kia truyền đến thanh âm của Quan Ngư. Mỗi khi Tô Mộc nghe thấy thanh âm của Quan Ngư, cả người bất giác đều trở nên yên tĩnh.

– Làm sao? Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho anh sao?

Quan Ngư vểnh miệng nói.

– Dĩ nhiên có thể!

Tô Mộc cười nói. Quan Ngư có thể dùng giọng nói như vậy nói chuyện, đã nói lên nàng bây giờ không có chuyện gì rồi, nói thật cho dù chuyện giữa Quan Ngư và Quan Vân Độ xử lý như thế nào, Tô Mộc tuyệt đối sẽ đứng về phía Quan Ngư. Nhưng bất kể như thế nào, hắn chính là muốn cho Quan Ngư có thể hạnh phúc. Lựa chọn của Phạm Khương Dụ thật ra đã tạo ra tác dụng thôi thúc, hiện tại quan hệ cha con họ so với trước kia đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

– Tô ca, chừng nào anh đến kinh thành?

Quan Ngư hỏi.

– Bây giờ anh đang ở kinh thành!

Tô Mộc nói.

– Thiệt hay giả?

Quan Ngư ngạc nhiên nói.

– Đương nhiên là thật, lần này anh tới đây để làm thủ tục nhập học nghiên cứu sinh đại học Yên Kinh. Nếu anh nhớ không lầm, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chính là sư huynh muội cùng trường đại học rồi.

Tô Mộc nói giỡn.

Quan Ngư thật ra cũng đang học Đại học Yên Kinh!

Tô Mộc nói ra tin tức kia, thật sự khiến cho Quan Ngư cảm thấy hết sức vui mừng:

– Tô ca, buổi trưa anh tới nhà em ăn cơm đi? Mẹ em nói muốn chiêu đãi anh một bữa thật lớn!

– Chuyện này không cần vội, lần này anh sợ không có thời gian, một lát nữa anh phải tới chỗ Từ lão. Em đừng chu môi lên, anh cũng không phải không tới nữa, sau này anh sẽ thường xuyên đến đại học Yên Kinh, đến lúc đó chúng ta gặp nhau cũng không muộn.

Tô Mộc cười nói.

Lần này Tô Mộc thật sự không có thời gian, nghĩ đến hành trình tiếp theo, Tô Mộc cảm giác muốn nhức đầu. Lần này đến kinh thành, mặc dù nói không muốn vận dụng quan hệ, nên đi thăm ai thì đi, biệt viện Tây Sơn chỗ Từ lão chắc chắn là phải đến đầu tiên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mỗi lần Tô Mộc tới đây đều sẽ ở đó. Nếu lần nào không đến đó ở mới gọi là có vấn đề.

Người càng già sẽ càng để ý đến chuyện này!

Quan Ngư cũng không phải người không hiểu chuyện, nhưng nghĩ đến Tô Mộc nói mình đừng bĩu môi, không nhịn được cười lên một tiếng, mình thật sự vừa bĩu môi. Anh thành sư huynh của em sao? Như vậy sau này em có chuyện gì có thể tìm sư huynh che chở rồi.

– Không thành vấn đề!

Tô Mộc ngồi tán gẫu với Quan Ngư thêm mấy câu, Quan Ngư liền cúp điện thoại. Tô Mộc không trực tiếp đi đến Tây Sơn biệt viện, lúc này Từ Trung Nguyên nhất định đang nghỉ ngơi. Nếu hắn qua đó, thật sự có chút không đúng lúc.

Dù sao nơi này cũng có tiệm cơm, Tô Mộc tùy tiện ăn qua bữa là được rồi.

Về phần xế chiều, Tô Mộc muốn đến chỗ Lý Nhạc Thiên thăm thú. Chẳng qua khi hắn mới vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, một cú điện thoại liền gọi tới máy hắn. Tô Mộc đứng chờ một lát, đã thấy Triệu Vô Cực lái xe tới.

Điều này khiến Tô Mộc thật sự bất ngờ!

– Triệu ca, sao lại là anh?

Tô Mộc ngạc nhiên nói.

– Làm sao? Làm sao lại không thể là tôi?

Triệu Vô Cực lộ ra nụ cười hiếm có:

– Lên xe đi, tôi đưa cậu đến một chỗ. Nếu cậu không có người mang tới thì đừng nghĩ đến chuyện đến gần nơi đó nửa bước!

– Được!

Tô Mộc cười nói.

Nói thật nếu như không phải Triệu Vô Cực lái xe dẫn đường, kêu Tô Mộc tự mình tới đây, hắn tuyệt đối không tìm được đường. Tô Mộc làm thế nào cũng không nghĩ tới, sư phụ Mai Tranh lại gọi điện thoại, kêu mình đến nơi này. Nơi này cụ thể ở chỗ nào, Tô Mộc không rõ ràng lắm, nhưng hắn vẫn biết, tuyệt đối là một chỗ rất bí ẩn, nếu không, không thể nào yên tĩnh như vậy.

Hơn nữa hoàn cảnh nơi này thật sự quá tuyệt vời!

Từng cây xanh cao lớn tỏa bóng mát, bao vây xung quanh. Bởi vì Tô Mộc đã tu luyện Hình Ý Quyền tới một loại cảnh giới, khi hắn xuất hiện ở chỗ này, liền có thể chân chính cảm giác được, đừng thấy hoàn cảnh nơi này ưu mỹ, nhân viên ở trong bóng tối đề phòng lại càng có rất nhiều. Đừng thấy ngoài mặt nơi này không có bất kỳ lực lượng phòng ngự nào, nhưng chỉ cần hơi chút suy nghĩ, là có thể cảm giác được nơi này bất phàm.

Nơi này chính là chỗ ở của sư phụ sao?

– Triệu ca, sư phụ ở nơi nào?

Tô Mộc hỏi.

– Lão thủ trưởng ở bên kia chờ cậu!

Triệu Vô Cực nói.

– Lão thủ trưởng?

Khi những từ này thoát ra từ trong miệng Triệu Vô Cực, nhịp tim đập của Tô Mộc đột nhiên gia tốc, đúng là có liên quan đến quân đội. Mặc dù đã sớm suy đoán thân phận của Mai Tranh, nhưng Mai Tranh chưa từng mở miệng nói. Hiện tại rất có thể biết được sự thật, Tô Mộc làm sao có thể không kích động?

– Có mấy lời hiện tại tôi không thể nói nhiều, khi nào cậu gặp lão thủ trưởng, hắn sẽ nói cho cậu biết.

Triệu Vô Cực nói.

– Tôi hiểu!

Tô Mộc nói.

Trong khu vườn này có một cái hồ nhỏ, Mai Tranh ngồi bên hồ nước câu cá. Mặc dù bây giờ thời tiết rất nóng bức, Mai Tranh tựa hồ cũng không để ý, vẫn chuyên tâm thả câu.

Tống Thời vẫn giống như binh sĩ trung thành nhất, ở bên cạnh Mai Tranh bảo vệ. Chẳng qua khi nhìn thấy Tô Mộc, trên mặt liền lộ ra nụ cười thỏa mãn.

– Lão thủ trưởng, Tô Mộc đến rồi!

Tống Thời thấp giọng nói.

Sau khi Triệu Vô Cực đưa người tới đây, liền xoay người rời đi, trong ánh mắt nhìn Mai Tranh, toát ra một loại cuồng nhiệt không che giấu.

– Sư phụ!

Tô Mộc cung kính nói.

Mai Tranh lạnh lùng thả cần câu trong tay, nhìn bên cạnh cười nói:

– Tô Mộc, tới đây ngồi xuống cùng ta câu cá!

– Vâng, sư phụ!

Sau khi Tô Mộc ngồi xuống, rất thành thạo ném cần câu ra ngoài, Mai Tranh mỉm cười gật đầu:

– Được, động tác rất chuyên nghiệp, không hổ là người Mai Tranh ta dạy dỗ, thật sự rất lợi hại!

– Đúng thế, tôi là đệ tử của sư phụ, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, vậy làm sao có thể ra ngoài xen lẫn!

Tô Mộc cười nói.

– Ha ha, ta rất thích tinh thần này!

Mai Tranh cười to nói.

Khi cần câu bắt đầu nổi lơ lửng, Mai Tranh nhìn hồ nước phía trước, mỉm cười nói:

– Tô Mộc, bây giờ không phải rất nghi ngờ sao? Rất muốn biết thân phận thật sự của sư phụ sao!

– Sư phụ?

Vẻ mặt Tô Mộc nhất thời kích động.

– Đừng kích động, ta gọi cậu tới đây là muốn nói cho cậu biết thân phận chân thật của ta, thật ra ta là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.