Bạn Gái Tôi Là Mỹ Nhân Ngư

Chương 46: Một lớp hành tây




CHƯƠNG 15

By Kì

Giữa lúc xô đẩy thì Khai Dương đã phục hồi lại tinh thần, chẳng qua trước mắt có chút mơ hồ, y lắc lắc đầu, sau một lúc lâu mới nhìn rõ tình hình, hơi hơi nhíu mi, song vẫn cười nói như cũ: “Say rồi sao? Mau đứng lên! Đường đường là thượng tiên, một chút thế gian tửu nhưỡng đã thành ra bộ dáng này, phải bị người giễu cợt mất.”

Nghe Khai Dương mở miệng, trong lòng Thiên Hoàng đã có chút rối loạn, y kích động định đứng lên, nhưng vạt áo hai người quấn vào nhau, vừa kéo một cái, cư nhiên thành nút thắt, Thiên Hoàng đứng không vững, lảo đảo ngã xuống đất.



“Cẩn thận!” Khai Dương thét lên một tiếng kinh hãi, đưa tay kéo Thiên Hoàng lại, không nhìn đến tư thế của hai người hiện tại ám muội như thế nào, mãi đến khi Thiên Hoàng nặng nề đè lại lên người y, y vẫn kinh hồn trừng lớn mắt.

Thiên Hoàng bất động, chỉ kinh ngạc nhìn người trước mắt.

Chẳng phải là dung nhan xuất chúng gì, lại luôn có thể làm cho người ta hỉ nộ theo, cặp mắt kia vẫn ôn nhuận, lại mang theo một tia kinh hoảng nhiều năm qua chưa bao giờ nhìn thấy, dưới mạt kinh hoảng yếu ớt đó, càng mang theo mị hoặc nhiếp nhân.

Tâm Thiên Hoàng chợt ngang tàng, kẹp chặt vai Khai Dương, cúi đầu dừng trên môi y.

Tập kích bất ngờ làm cho y tiến quân thần tốc, khoảnh khắc môi răng tương giao, cảm giác rốt cuộc giống như trái tim treo giữa không trung đã lâu chợt rơi xuống, Thiên Hoàng lại càng không chịu buông.

Nhưng chỉ chốc lát, Khai Dương đã phản ứng trở lại, hai mắt mở càng lớn, nhìn thẳng gương mặt gần ngay trước mắt, cắn một cái theo bản năng, tay chân cũng bắt đầu vùng vẫy.

Thiên Hoàng mặc dù lưỡi bị đau, lại vẫn không chịu buông tha, một mặt tiếp tục dây dưa, mặt khác đưa tay muốn bắt giữ tay Khai Dương đang liều mạng đẩy ra, hai bên đối kháng một lúc lâu, Khai Dương uốn gối thúc một cái vào bụng Thiên Hoàng, Thiên Hoàng kêu lên một tiếng, cuối cùng buông y ra.

“Ngươi làm cái gì!” Khai Dương gầm lên một tiếng, “Cho dù nơi này là Cánh Hoàng cung của ngươi, cũng không được làm càn như thế!”

Thiên Hoàng hốt hoảng nhìn y: “Khai Dương, ta…”

Khai Dương thấy y giống như lại muốn đến gần, vội vàng đưa tay đẩy ra rồi né tránh, sửa sang lại quần áo có phần chật vật, mới quay đầu nhìn Thiên Hoàng, thấy y kinh ngạc đứng yên đó, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói: “Coi như hôm nay ngươi say, chuyện vừa rồi phát sinh không được nhắc tới nữa! Nếu ngươi còn…”

Khai Dương còn chưa nói xong, Thiên Hoàng đã hất tay lên, dây thừng đỏ tươi xuyên ra từ lòng bàn tay, nhanh chóng quấn vài vòng quanh Khai Dương, cấp tốc buộc chặt, nhưng vừa kề sát vào người Khai Dương liền biến mất không thấy đâu.

“Thiên Hoàng, ngươi!” Khai Dương vừa sợ vừa giận, vùng vẫy vài cái lại không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Hoàng giống như ma quỷ đè mình trên bàn, trút bỏ sạch quần áo mình từng chút một.

.

Khung Quang im lặng đứng đó, nhìn gương mặt Vong Xuyên càng lúc càng tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi khẽ run cùng giữa mi nhíu chặt lộ ra là y đang kích động.

Cho dù không tận mắt chứng kiến, hắn cũng có thể đoán được Vong Xuyên nhìn thấy cái gì.

Ngày hôm đó, trong Cánh Hoàng cung, Khai Dương đã trải qua cơn ác mộng suốt đời bất diệt.

Giữa mi Vong Xuyên càng sít chặt, cuối cùng từ từ hé miệng như muốn kêu to ra tiếng, nhưng không có thanh âm gì phát ra, yên lặng như chết.

Sắc mặt Khung Quang thay đổi. Hắn nhìn khóe mắt Vong Xuyên, có một giọt lệ trong suốt đang ven theo mặt chậm rãi rơi xuống.

Hắn cơ hồ triệt tay theo phản xạ, nhìn Vong Xuyên hồi lâu mà không thốt ra lời.

Thật lâu sau, Vong Xuyên mới từ từ mở mắt, khi ngẩng đầu nhìn về phía Khung Quang, trong mắt lại có một mạt ưu thương mờ mờ, làm Khung Quang chấn động trong lòng.

“Tại sao… lại như vậy?” Vong Xuyên nhìn Khung Quang, “Rõ ràng hai người đều khó chịu như thế, tại sao còn có thể phát sinh?”

Khung Quang cắn răng nói: “Bởi vì Thiên Hoàng là cầm thú!”

Vong Xuyên lắc đầu: “Y cũng rất khổ sở mà.”

“Ngươi…” Khung Quang mở to mắt, phải rất lâu mới tỉnh táo lại, quay mắt đi, “Ngươi hà tất phải nói thay hắn.”

“Ta không có.” Vong Xuyên lại lắc đầu, “Y cũng rất khổ sở… Khai Dương Tinh Quân cũng biết.”

Khung Quang cả kinh: “Ngươi nhìn thấy gì rồi!”

Vong Xuyên ngây ngẩn cả người: “Không phải ngươi cho ta xem sao?”

Khung Quang giật mình, nở nụ cười giấu diếm: “Cũng, cũng đúng…”

Nhưng Vong Xuyên không để ý, qua một hồi, mới hơi mân môi, hỏi: “Vậy, sau đó thì sao?”

Khung Quang hơi ngẩng đầu, giống như nhớ tới cái gì, trong vẻ tươi cười có thêm một mạt thê lương: “Từ sau đó, thiên đình đều biết Khai Dương Tinh Quân tị Thiên Hoàng Đế Quân như rắn rết, lại không biết bên trong rốt cuộc phát sinh qua chuyện gì. Chỉ có Dao Quang Tinh Quân, chính mắt nhìn Khai Dương chật vật, từ nay về sau vì mình đã đưa hai vò rượu đó cho Khai Dương mà tự trách không thôi.”

“Chuyện này thì liên quan gì tới Dao Quang Tinh Quân?” Vong Xuyên không hiểu, “Đây chỉ là chuyện giữa Thiên Hoàng với Khai Dương Tinh Quân, Dao Quang Tinh Quân nghĩ như vậy, thật sự quá ngu ngốc.”

Khung Quang khẽ run rẩy, cúi mắt cười nói: “Nếu không phải vì hai vò rượu đó của hắn, chuyện ngày hôm ấy cùng đủ loại sau đó cũng sẽ không phát sinh, không phải sao?”

Vong Xuyên lắc đầu lia lịa: “Sao có thể nghĩ như vậy chứ? Đó là tâm ma, cho dù không phải là ngày hôm đó, cuối cùng cũng sẽ có ngày phát sinh, đây là chú định.”

Khung Quang không nói nữa, lặng yên rất lâu mới đưa mắt nhìn về phía Vong Xuyên, thấy nước mắt trên mặt y giống như còn chưa khô hết, nhịn không được đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi, cười khúc khích nói: “Được rồi, ta về trước đây, bộ dáng hiện tại của ngươi nói ra những lời huyền diệu thế này, thật sự buồn cười lắm.”

Vong Xuyên ngạc nhiên: “Bộ dáng gì nữa?” Khung Quang nhíu mày nhưng không chịu nói, quay người đi, lại nghe Vong Xuyên giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, ngươi cũng là tiên gia trên trời chăng?”

Khung Quang trên mặt cứng lại, sau một lúc lâu mới tự mình lẩm nhẩm: “Bây giờ mới nhớ là phải hỏi…” Nhưng không chịu trả lời, lại giống như dĩ vãng, thân ảnh nhoáng lên một cái rồi tiêu thất vào trong hư không.

Vong Xuyên khó hiểu ngây người một hồi, cuối cùng lắc đầu cười, chèo chiếc thuyền con đi.

Hết thảy tựa hồ không có gì thay đổi, Vong Xuyên chỉ ngồi bên trong chiếc thuyền con, thỉnh thoảng lại nhớ tới một màn khi đó chứng kiến, trong lòng liền bắt đầu đau đớn không thể ngăn chặn, lâu thật lâu mà vẫn không thể tiêu tan.

Giống như thương Khai Dương, rồi lại giống như càng thương Thiên Hoàng hơn.

Rõ ràng là khó chịu như vậy, tại sao còn có thể phát sinh.

Khi Thiên Hoàng xuất hiện lần nữa, y chỉ đứng ở rất xa cầu Nại Hà, thấy Vong Xuyên nhìn qua liền có chút hốt hoảng mà quay đầu đi.

Vong Xuyên có điểm nóng nảy, y đứng lên, chần chừ một chút, cuối cùng kêu một tiếng: “Thiên Hoàng…”

Thiên Hoàng hơi động, nhưng không hề quay đầu lại.

“Thiên Hoàng, ngươi không nhớ ta à?” Vong Xuyên trong lòng càng hoảng sợ hơn, không hiểu Thiên Hoàng tại sao không để ý tới mình, trong lúc tình thế cấp bách, y chỉ có thể dựa theo mình để nghĩ.

Thiên Hoàng dở khóc dở cười quay đầu, thấy Vong Xuyên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lại vẫy vẫy tay, hướng đến mình kêu lên: “Lại đây, lại đây đi!”

Thiên Hoàng do dự rất lâu, cuối cùng mới hít một hơi thật sâu, từ từ đi đến cạnh thuyền.

Vong Xuyên mỉm cười nhàn nhạt, chỉ đến trước mặt: “Ngồi.”

Thiên Hoàng theo lời ngồi xuống, cười khổ nói: “Ta nghĩ ngươi sau khi đã biết chuyện này, nhất định phải xem thường ta.”

Vong Xuyên ngẩn người: “Chuyện gì?”

“Ta… Chuyện ta làm với Khai Dương, ngươi đã biết rồi, không phải sao?” Thiên Hoàng khẽ nói.

Vong Xuyên suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định nói dối: “Ta đã không còn nhớ nữa rồi.”

Thiên Hoàng bỗng ngẩng đầu hướng lên ánh mắt có chút chột dạ của Vong Xuyên, trong lòng thoáng ấm áp, y cười ảm đạm: “Ngươi hà tất phải gạt ta. Ta làm chuyện như vậy, ngươi xem thường cũng phải.”

“Nhưng mà, ngươi cũng rất khó chịu, không phải sao?”

Thiên Hoàng chấn động toàn thân, hồi lâu mới nói nhỏ: “Khi đó mỗi người đều nói Khai Dương tị ta như rắn rết, kỳ thật không phải như vậy. Sau đó ta nhiều lần đi dây dưa y, y mặc dù phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ y ta. Ngoại trừ vài lần rất ngẫu nhiên, y sẽ tức giận động thủ.” Thiên Hoàng nhắm mắt, “Cho nên khi đó ta từng nghĩ, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua vì thanh quy của thiên đình, y mới thủy chung chống cự.”

Vong Xuyên càng nghe càng khó chịu, đến lúc Thiên Hoàng dừng lại không nói nữa, y mới miễn cưỡng mỉm cười một cái, ra vẻ thoải mái mà nói: “Thiên Hoàng, ta nói với ngươi một chuyện.”

Thiên Hoàng ngẩn người, đưa mắt nhìn y.

“Một lần khi ngươi đi, ta không phải đang chở một nữ quỷ qua sông? Cô ấy nói với ta, có lẽ là ta đã yêu ngươi, ngươi nói, có thể sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.