Bạn Gái Tôi Là Mỹ Nhân Ngư

Chương 270: Ghế dựa duy nhất




Đường Gia Nhạc cũng không phải chủ ý tới làm thuyết khách, mà là Trương Kính nói, ta là lo lắng cho hắn, sau đó Gia Nhạc liền tiếp nhận công tác của Thanh Minh, chạy đến một địa phương xa lạ. Mà hai người cũng đều không có động đũa.Lão bản còn nghĩ là bọn họ chê đồ ăn không sạch sẽ, tự mình lại đây hỏi thăm, khiến cho Ninh Hòa cùng Đường Gia Nhạc đều cảm thấy xấu hổ mà đứng lên.

Lúc thời điểm chia tay, Đường Gia Nhạc còn nói: “Ngươi vì thấy An Lạc cùng Chùy Tử mà cảm thấy khổ sở, vậy có hay không nghĩ tới Trương Kính cũng là không có dễ chịu.”

Mùa đông năm nay thực lạnh, Ninh Hòa thở ra một hơi, sau đó nhìn lớp sương trắng từ miệng toát ra, sau đó tản dần, có điểm giống như đang hút thuốc, liền sờ sờ túi, cũng không có tìm thấy hộp thuốc lá.

Cũng là Bán Thanh Minh nói, không có việc gì đừng hút thuốc, ngươi lại không phải đi xã giao.

Sau đó hắn liền thật sự ngoan ngoãn bỏ thuốc.

Ngươi nói, vì cái gì lời nói của hắn lại có ảnh hưởng lớn đến như vậy.

Trên đường về nhà, Ninh Hòa vẫn tự hỏi, Đường Gia Nhạc rốt cuộc là có ý tứ gì. Rất nhiều chuyện hôm nay hắn công bố hắn đều không có nhìn ra, có lẽ đối với hắn Gia Nhạc chỉ là bằng hữu của Bán Thanh Minh và là đồ đệ trong trò chơi. Nhưng ngược lại, Gia Nhạc lại có vẻ biết được nhiều chuyện của hắn.

Hắn không nghĩ tới Gia Nhạc sẽ thích Thanh Minh, có lẽ trong tiềm thức hắn vẫn thấy Bán Thanh Minh là thẳng nam, thích cô nương xinh đẹp, nếu như không gặp phải hắn có lẽ sẽ cưới vợ sinh con như bao người. Cho nên thời điểm Bán Thanh Minh biến mất, hắn vẫn tự cấp cho mình một cái cớ: Thanh Minh chỉ là một người bình thường, cho nên hắn sớm hay muộn cũng sẽ trở lại cuộc sống bình thường.

Vừa rồi nghe đối phương giảng thuật, Ninh Hòa cảm thấy là lạ, cũng nhờ một cơn gió lạnh mới tỉnh táo lại, cảm thấy đoạn kia nghe thế nào cũng giống như lão muội hắn có nhắc tới, giống như mấy chuyện tiểu thuyết xưa.

Ninh Hòa mới giật mình nhận thấy: Mẹ đản, đây là hắn bị Đường Gia Nhạc đùa giỡn a.

Làm sao có người lại chạy đến khuyên bảo tình địch cùng người mình thích trăm năm hảo hợp, này……này rất là nổi cả da gà.

Nói đơn giản, dụng ý của hắn bất quá chính là sử dụng phép khích tướng khiến cho hắn cảm thấy nguy cơ.

Cho nên Ninh Hòa ngẩng đầu, nhìn hướng Đường Gia Nhạc ly khai, cuối cùng vẫn là gọi một cuộc điện thoại: “Ta nói, ngươi đi ngược rồi.”

“Sát! Ta nói ta đi nửa ngày như thế nào càng đi càng thấy kỳ quái, lúc kêu taxi, lái xe còn nhìn ta bằng ánh mắt quái dị! Bất quá ngươi……suy nghĩ cẩn thận?”

“Ân.” Ninh Hòa lên tiếng trả lời,“Suy nghĩ cẩn thận là bị ngươi đùa giỡn, vừa thông suốt.”

“Ha ha ha ha.” Đường Gia Nhạc cười đến vui vẻ, sau một lúc lâu mới dừng lại nói, “Vừa rồi ở trên xe rất nhàm chán, vừa vặn nhìn bản tiểu thuyết, tu sửa một chút có thể dùng được. Ta còn nghĩ đến ngươi đã sớm phát hiện, không nghĩ tới a…thật là không nghĩ tới, đúng như Trương Kính nói, ngươi phản ứng là có điểm trì độn.”

……Ta phi! Nguyên lai Bán Thanh Minh hình dung hắn như vậy!Ninh Hòa nghĩ muốn bóp chết Bán Thanh Minh, nhưng mà ngẩng đầu nhìn ban công nhà mình, vẫn là có điểm mất mát. Bán Thanh Minh hiện tại cũng không ở trong này a.

“Kỳ thật ta cũng nhìn ra, ngươi cũng không phải không thích hắn. Thích một người, sao có thể dễ dàng thành không thích, nếu thực như vậy, thì cái thích kia cũng quá rẻ mạt rồi. Trương Kính nói, ngươi chính là suy nghĩ quá nhiều, các ngươi hai cái đều là như vậy. Kỳ thật có một số việc không cần nghĩ nhiều, không cần lo nhiều, vốn chuyện cũng không quá nghiêm trọng, các người lại cứ lo lắng cái này cái kia, kết quả, ngươi chắc hiểu?”

……Hiểu cái muội ngươi a. Tuy rằng Đường Gia Nhạcngười này nói chuyện không quá đáng tin…… Nga không, là rất không đáng tin, bất quá coi như Ninh Hòa đã lĩnh hội, nói một tiếng: “Cám ơn.”

“A, đừng khách sáo, thật khiến ta nổi da gà. Trương Kính là bằng hữu của ta, chuyện của hắn chính là chuyện của ta, lão bà của hắn cùng chính là lão bà của ta, giúp đỡ một chút cũng không phải vấn đề.”(ăn nói hợp lý ghê ~)

“……Ai là lão bà của ngươi!” Không đúng không đúng, trọng điểm không đúng, mấu chốt không phải ai lão bà, mà là hắn một nam nhân, như thế nào có thể là lão bà!Ninh Hòa đối với không khí giơ ngón giữa, đem Đường Gia Nhạc từ đầu tới đuôi khinh bỉ một phen, quyết định đợi thượng du viễn tìm hắn một mình đấu, không luân tử được đối phương, hắn thề không bỏ qua.

Đường Gia Nhạc cuối cùng đứng đắn một chút, đối Ninh Hòa nói: “Trương Kính nhượng ta truyền đạt một câu.”

“Cái gì?”

“Mộc dục tịnh nhi phong bất đình!Tử dục dưỡng nhi thân bất tại(*), lời này là nói như vậy phải không?”

(*)Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! Con nuôi dưỡng báo hiếu mà cha mẹ chẳng còn sống.

Bán Thanh Minh vẫn là muốn hắn có thể tha thứ cho mẫu thân. Lúc trước hắn nghe được, vẫn là cảm thấy Bán Thanh Minh không hiểu gì hết, cả hai không giống nhau, sao có thể dễ dàng nói lời tha thứ. Bán Thanh Minh có đầy đủ một gia đình, là cùng cha mẹ lớn lên, chưa từng thiếu thứ gọi là tình thương của cha mẹ, cho nên hoàn toàn không thể hiểu được cảm giác của hắn.

Gió lạnh tận xương, Ninh Hòa sợ run cả người, nói: “Để ta cân nhắc đã.” Sau đó, liền ngắt cuộc gọi.

Đường Gia Nhạc nhìn di động một hồi, sau quay đầu nhìn bên ngoài, nhìn ngắm phong cảnh ven đường, gió thổi lạnh thấu xương. Lái xe hỏi: “Tiểu tử, coi chừng trúng gió, mà ngươi không có lạnh sao?”

Đường Gia Nhạc vỗ vỗ ngực, nói: “Người trẻ tuổi, thân thể cường tráng.” Sau đó, liền đánh một cái hắt xì lớn, lái xe nhịn không được cười rộ lên, Đường Gia Nhạc cũng có chút ngượng ngùng, tiếp nhận khăn tay của lái xe lau nước mũi, chính là, vừa rồi cái kia hắt xì giống như có điểm dùng sức, thế nhưng ngay cả nước mắt cũng đều cấp đi ra. (đọc đến đây taz cảm thấy chuyện Gia Nhạc nói là thật a ~)

“Ha ha ha ha, không được không được, mùa đông của W thị thật là lạnh.” Đường Gia Nhạc nói.

Ninh Hòa tiến vào tiểu khu là lúc có người đến tìm.

Mẫu thân lại tới nữa.

Trong nháy mắt, Ninh Hòa kỳ thật là muốn chạy. Bởi vì hắn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt chuyện này, mà hắn cũng không biết chính mình nên dùng biểu tình gì để đối mặt mẫu thân. Lại nói tiếp thật đúng là buồn cười, có lẽ những người khác chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, đối mặt song thân hẳn là nên dùng biểu tình gì? Chẳng lẽ không thể là biểu tình bình thường sao?

Nhưng Ninh Hòa không có biết. Hắn không biết như thế nào mới là phương thức bình thường khi ở chung với cha mẹ.

Hai tay cắm ở túi, Ninh Hòa đứng lại dưới lầu trong chốc lát. Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là bước chân lên lầu.

Lúc đến của nhà, Ninh Hòa nhìn đến mẫu thân đứng ở cửa, cũng là cũng không có mở cửa đi vào. Nàng rõ ràng có chìa khóa, lại lựa chọn đứng ở cửa chờ. Ninh Hòa thật không có hiểu.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, vẫn là Chương Linh mở miệng hỏi nói: “Ngươi đi đâu? Ra khỏi cửa sao không mặc thêm áo, không sợ bị cảm lạnh sao?” Nàng tiến tới muốn chỉnh lại thân áocho Ninh Hòa, lại bị Ninh Hòa từng bước tránh thoát, đành xấu hổ thu tay về, nói, “Ta vừa lúc đi ngang qua, liền đi lên nhìn xem ngươi thế nào.”

“Lại là muốn khuyên ta chớ đi sai đường?” Ninh Hòa theo bản năng nói ra, tuy khẩu khí mẫu thân lần này so với trước có dịu đi. Nhưng là Ninh Hòa biết lần trước sau khi hai người chia tay không vui vẻ, mẫu thân đã tìm gặp Bán Thanh Minh, tuy Thanh Minh không nói gì, nhưng hắn cũng có thể đoán được.

“Các ngươi không có tương lai.”

Nghe mẫu thân nói ra lời này khiến Ninh Hòa cảm thấy buồn cười, tương lai của hắn chẳng lẽ không đúng ở trong tay hắn sao, tương lai của hắn rõ ràng đã bị song thân mặc kệ, như thế nào hơn 20 năm sau nàng lại đột nhiên nhớ ra trách nhiệm của một người mẹ mà can thiệp vào chuyện của hắn.

Kỳ thật Ninh Hòa cũng không nghĩ sẽ có tương lai với Bán Thanh Minh, cho nên mặc dù Bán Thanh Minh cố gắng cầu được hắn tha thứ, nhưng là Ninh Hòa không có tự tin Bán Thanh Minhcó thể kiên trì bao lâu. Một khi bị rắn cắn, chỗ đau này, hắn không thể quên được. Nhưng khi ở trước mặt mẫu thân, hắn lại phủ quyết sự do dự, tựa hồ, chỉ là vì chứng minh, mặc dù không có nàng, cuộc sống của mình vẫn rất ổn.

Lần này Chương Linh cũng không có kích động như lần trước, im lặng không nói gì.

Ninh Hòa không phải nhìn không tới nàng phiếm quang ánh mắt (ý nói sắp khóc).

Chính là, hắn thực loạn, hắn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Sờ soạng túi tiền nửa ngày, mới phát hiện mình đã quên mang cái chìa khóa, Ninh Hòa bất đắc dĩ thở dài một hơi, hỏi: “Có mang cái chìa khóa kia không?”

Chương Linh vội vàng lấy ra chìa khóa từ trong túi. Ninh Hòa nhìn đến, cái chìa khóa này được đặt trong cái túi trống rỗng.

Thật giống như hắn…cô đơn một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.