Tiếng nói ồn ào càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nghe được nữa.
Ngược lại, ở trong sân huấn luyện, Bạch Thắng tay cầm tay dạy Quý Nghiên
cầm súng, bắn, Quý Nghiên đối với mấy cái tư thế và động tác này đã sớm
rõ ràng ở trong lòng nhưng vẫn chăm chú lắng nghe.
Hai bóng người đè lên nhau, giống như một giai điệu hài hòa đang chảy
xuôi. Theo viên đạn thứ nhất được bắn ra, ánh mắt Quý Nghiên gắt gao
đuổi theo quỹ tích bay của viên đạn, cho đến khi nó đến gần sát tấm bia,
rơi xuống đất.
Phụt, bắn trật.
"Không sao." Bạch Thắng an ủi cô. "Lần đầu tiên đều như vậy, cứ từ từ."
Quý Nghiên nghiêng đầu, giương mắt nhìn anh."Lần đầu tiên anh cũng là như vậy sao?"
"Ưm, anh chưa hề nói như vậy."
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Thật là muốn cắn anh một cái quá.
Đây coi như là an ủi sao? Rõ ràng là đả kích trá hình.
"Trở lại."
Bạch Thắng ra lệnh một tiếng, cũng không tự mình dạy, đứng ở một bên,
hai tay ôm ngực, tư thái tự nhiên. Thỉnh thoảng chỉ điểm mấy câu." Nâng
tay cao một chút, mắt nhắm ngay hồng tâm, không nên nhìn họng súng."
Quý Nghiên: "Em vẫn luôn ngắm chính xác hồng tâm mà —_—. . . . ."
Thời gian trong nháy mắt đã đến buổi tối, Bạch Thắng lái xe đưa cô về
nhà, Quý Nghiên cả ngày cũng không bắn trúng được hồng tâm lấy một lần,
thành tích tốt nhất và cũng là duy nhất chính là bắn trúng vòng ngoài
cùng của tấm bia, còn là cái loại sát biên. BLX bị đả kích nghiêm trọng,
tại sao Bạch Thắng lại có thể nhẹ nhàng ngắm cũng không hề ngắm một cái
liền bắn trúng hồng tâm như vậy? Cô còn tưởng rằng không khó lắm, được
rồi, mặc dù lý trí cũng tự nói với mình loại kỹ thuật bắn súng này nếu
không có độ khó là không khoa học, nhưng thật sự khi nhìn người khác bắn
có cảm giác chính là rất đơn giản a. Quý Nghiên hết sức oán niệm!
Bạch Thắng mỉm cười sờ sờ đầu cô."Trở về ngủ một giấc cho đã đi."
"Anh cảm thấy em rất tệ có đúng không?" Quý Nghiên yếu ớt hỏi.
Bạch Thắng nói: "Là anh dạy chưa đủ tốt."
Quý Nghiên: "Bạch thiếu gia anh không cần phải phối hợp như vậy, em là nói nghiêm túc."
"Lời anh nói chẳng lẽ giống như nói dối sao?" Bạch Thắng nhíu mày, thong
thả ung dung nói: "Trò không dạy được là lỗi của thầy. Đừng suy nghĩ
quá nhiều, về nhà thôi."
Bạch thiếu gia săn sóc như thế, trong nháy mắt Quý Nghiên có một loại
cảm giác ngày hôm qua từ chối anh chính là đầu mình bị cửa kẹp sinh ra
ảo giác. Nếu như bị những phụ nữ khác biết, đoán chừng cũng hận không
thể đập chết cô cho rồi?
Trong lòng Quý Nghiên bỗng dâng lên một chút áy náy, ấm giọng nói: "Ừ, vậy anh đi đường cẩn thận một chút."
Quý Nghiên đưa mắt nhìn xe của anh rời đi, đang chuẩn bị lên lầu thì
trên đỉnh đầu đột nhiên có một bóng đen chụp xuống, cô hơi kinh ngạc.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Dương Hàm Mặc với sắc mặt đen như mực.
"Tối hôm qua em đi cùng với tên đó sao?" Giọng của Dương Hàm Mặc cũng âm trầm như sắc mặt của anh.
Quý Nghiên tức cười, cô thế nào cũng không nghĩ tới Dương Hàm Mặc lại ở đây. Là ở đợi cô sao?
"Trả lời."
Quý Nghiên: "Không phải như anh nghĩ đâu."
"Em thích tên đó sao?" Dương Hàm Mặc lạnh lẽo hỏi."Quý Nghiên, nhiều năm
như vậy, từ Mạnh Thiếu Tuyền đến Bạch Thắng, em vĩnh viễn đều chỉ có
thể nhìn người khác, còn anh ở trong mắt em rốt cuộc là gì hả?"
"Em nói rồi không phải như anh nghĩ mà, Hàm Mặc, anh nhất định phải ép
em như vậy sao?" Quý Nghiên cũng vô lực rồi."Chúng ta vẫn là bạn, Bạch
Thắng cũng là bạn của em, em và bạn bè ở chung một chỗ, chút sinh hoạt
tự do này em cũng không được phép có sao?"
Dương Hàm Mặc cười lạnh: "Hay cho một tiếng bạn bè, giỏi một cái tự do,
sự tự do của em chính là cùng một tên đàn ông mới quen biết không tới
mấy tháng đi ra ngoài, sau đó cả đêm không về? Em có biết hôm qua anh
vừa nhận được tin em ở nhà họ Quý xảy ra chuyện thì có bao nhiêu lo lắng
không? Gọi cho em thì điện thoại di động tắt máy, chờ em, em lại cả
đêm cũng không về, tim phổi anh cũng sắp bị nổ tung. Hận không thể trực
tiếp đến nhà họ Quý bạo cúc hoa hết mấy tên khốn kiếp kia, nhưng lại lo
lắng sẽ bỏ lỡ tin tức của em, cho nên mới đợi đến tận bây giờ. Em thì
sao? Em có từng nghĩ tới anh dù chỉ là một giây không?"
Nếu có, cũng sẽ không là tình trạng như bây giờ.
Quý Nghiên nhìn ra anh là giận thật, trong lòng càng thêm rối rắm, đối
với người thân thiết, Quý Nghiên luôn lấy cả tấm lòng ra để lắng nghe và
thấu hiểu. Cũng tận lực để không chọc giận bọn họ, bởi vì quan tâm nên
một khi có cãi vả và chiến tranh lạnh thì cô lại không biết làm thế nào
để kết thúc việc đó, cũng không biết nên dỗ ai, chỉ luôn là tay chân
luống cuống.
Và bây giờ đối với Dương Hàm Mặc tức giận cũng là như thế.
Tính cách của anh quá mức bá đạo, lại có có chút gia trưởng, bây giờ Quý
Nghiên có nói cái gì đi nữa thì anh cũng sẽ đều không hài lòng, cô chỉ
biết mình càng nói càng hỏng bét.
Dù sao cô cũng không cho được thứ anh muốn.
Tim Dương Hàm Mặc đau đớn như xoắn lại, mắt thấy Quý Nghiên im lặng thì
càng thêm đau lòng, thất vọng, liên tiếp bị đả kích. Cuối cùng anh nhìn
Quý Nghiên một cái thật sâu, vượt qua cô mà bước đi, không quay đầu
lại.
Quý Nghiên bắt đầu lo lắng, nhìn bóng lưng anh rời đi, lại không biết
nên thế nào cho phải. Quan hệ với Dương Hàm Mặc vẫn luôn là chuyện cô để
ý nhất và cũng là khổ nhất não trong lòng.
Cô muốn làm bạn bè với anh, nhưng anh lại không muốn. Quý Nghiên cũng
không thể miễn cưỡng, lại thủy chung không thể để cho anh ôm lấy bất cứ
hy vọng nào, cô không muốn níu kéo anh. Dương Hàm Mặc tốt với cô, vài
chục năm cũng như một ngày quan tâm, cô không phải không thấy được, đều
ghi ở trong lòng, chỉ là không làm được cách anh muốn để trả ơn.
Dương Hàm Mặc cũng hiểu rõ điều đó, chính là bởi vì hiểu rõ mới càng
thêm khó chịu. Một đoạn truy tình (theo đuổi tình yêu) không có kết quả,
rõ ràng yêu, nhưng không chiếm được, hết lần này đến lần khác lại vẫn
không thể buông tay, là không nỡ bỏ mà cũng không bỏ được. Trong lòng
anh khổ, sợ là chỉ có mình anh mới có thể hiểu rõ.
Quý Nghiên ôm tâm tình nặng nề đi lên lầu, trở về phòng, vừa mới mở đèn liền nhìn thấy một đống túi đồ ăn vặt bày trên bàn.
Tất cả đều là đồ cay.
Còn có một số đồ ăn vặt được cẩn thận bỏ trong hộp nữa.
"Tất cả những thứ khốn khiếp gì đó đều xem như những thức ăn này hung
hăng cắn vài cái, sau đó tiêu hóa hết. Chờ đến khi phục hồi sức lực đầy
đủ, chúng ta lại cùng nhau trở về nhà họ Quý, cùng lắm thì anh rút mấy
ống dây điện, trực tiếp nhét vào cúc hoa (hậu môn) của bọn họ, anh không
tin điện sẽ không giật chết được bọn họ, hừ. Tuyệt đối làm cho em hả
giận."
Một dòng chữ to ngay ngắn, rắn rỏi, mạnh mẽ nhìn một cái liền biết là
người nào viết, Quý Nghiên không nhịn được "Phụt" một tiếng, khóe miệng
nhẹ nhàng giật giật cong lên.
Hàm Mặc, Hàm Mặc, em nên bảo anh làm sao bây giờ?