Bạn Gái Tai Tiếng

Chương 48




Dịch giả: xoxASAxox

***

【Phía tây Aslan • Tháp thành Josephine • Lòng đất rừng rậm ven sông】

Tiếng vang long trời lở đất dần dần biến mất trong bóng tối, bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ để lại tiếng cát đất rì rào rơi xuống. Nơi đây mấy giây trước vẫn là bãi cỏ bằng phẳng ven sông, đột nhiên liền hiện ra một hang động khổng lồ sâu như rãnh trời, giống như thiên thần dùng mũi thương khổng lồ, khoét ra một cái hang trên mặt đất, con người nhỏ bé giống như giun dế dưới đáy giếng cổ, chỉ có thể bất lực ngước nhìn bầu trên ngoài miệng giếng trên đỉnh đầu. Thế nhưng, ngay cả bầu trời cũng biến mất. Khi cát vàng bốn phía sụp xuống, mọi người đồng thời rơi xuống vực sâu, Gilgamesh đã dùng bùn đất hoàn toàn đóng kính lối ra trên đỉnh đầu, giờ phút này, không gian bọn họ đang ngây ngốc bên trong là dưới lòng đất một cái giếng bị bịt kín lối ra. Người của Phong Nguyên, trời sinh chính cường giả khống chế gió, bọn họ giống như chim, có thể tự do bay lượn phía chân trời, thế nhưng, ở trong lòng đất chật hẹp, giá rét này, bọn họ chỉ có một lựa chọn —— ẩn nấp vào bóng tối vô tận này.

Đặc Lôi Á nín thở, cẩn thận cảm nhận hồn lực trong bóng tối, thế nhưng, phản hồi cho nàng, lại là một mảnh trống không —— giống như nước đọng trong một cái giếng cổ xưa vậy, không có bất cứ rung động gì. Mỗi người đều sẽ đèn nén hồn lực của mình tới cực điểm, ai cũng không muốn bại lộ chính mình. Dưới tình huống hồn lực mỗi người phát tán ra đều mong manh như hơi thở, ngay cả người có thiên phú ưu việt như Đặc Lôi Á, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bắt lấy vị trí từng người trong bóng tối, thế nhưng lại hoàn toàn không có cách nào phân biệt rõ ràng vị trí đó đến cùng là ai —— từ hồn lực cảm nhận được mà nói, đều giống nhau như đúc.

Ở trong bóng tối tuyệt đối như vậy, không ai dám manh động.

Hoàn toàn tinh khiết, hoàn toàn tối đen.

Đặc Lôi Á mở to đôi mắt của chính mình, lông mi nàng bởi vì hoảng sợ mà run rẩy, thế nhưng, trong tầm mắt lại không nắm bắt được bất cứ thứ gì, ngay cả bóng mờ cũng không có, chỉ có màu đen đều đặn, dày đặc không lọt sáng che chắn trên mắt của chính mình. Ở trong điều kiện ánh sáng như vậy, nhắm mắt lại và mở mắt ra, không có bất kỳ khác biệt gì. Hai tay Đặc Lôi Á từ từ bắt đầu run rẩy, nàng rất muốn gọi U Minh một tiếng, thế nhưng nàng nhịn lại, bởi nàng biết, ở trong bóng tối như vậy, ai bại lộ vị trí của chính mình trước, chẳng khác nào biến chính mình thành mục tiêu sống, mỗi một giây đều có thể bị xé nát.

Trong bóng tối khổng lồ gần như không có giới hạn này, giờ phút này đang có mấy vị Vương tướng tối cao của Aslan đứng yên không cử động, ngoài ra trong đó còn bao gồm Gilgamesh từng vượt trên mọi người, bị mấy vị Vương Tước bên trong của mình liên kết đuổi giết, cùng ngang hàng với đế vương Ngải Âu Tư.

Ngoài ra, trong bóng tối này còn ẩn nấp nữ vương chí cao vô thượng của Nhân Đức Đế Quốc Phong Nguyên, Phong Hậu Tây Lỗ Phù, Phong tước cấp hai Tác Nhĩ, Sứ đồ Địa của Phong Nguyên Y Hách Lạc Tư, cùng với 45 thợ săn Phong tân không biết là người hay quái vật, khiến người khác sởn cả tóc gáy.Nếu như nhân gian có địa ngục, thì chính là ở đây, trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, xung quanh đều là ác linh cắn người, chờ đợi hành động.

"Oong ——"

Tiếng ong ong do kim loại va chạm phát ra đột nhiên vang lên, theo đó, một đoàn ánh sáng màu xanh biếc đột nhiên tỏa ra từ trên cao, Tử Linh Kính khổng lồ vừa hiện ra trong không khí, hàng ngàn, hàng vạn tiếng đao kiếm cắt kim loại liền phát ra trên mặt kính —— vô số luồng không khí dây dưa mà thành lưỡi dao sắc bén, giống như bầy cá phát điên nơi biển bao bọc lại, Tử Linh Kính chịu không được va chạm, vang rền bắn đi rất xa, nặng nề đập vào vách đá do trận sụp đổ tạo thành.

"U Minh!" Đặc Lôi Á thất thanh hô to.

"Ta ở đây." Giọng của U Minh nhẹ nhàng từ phía sau Đặc Lôi Á truyền tới.

Đặc Lôi Á đột nhiên xoay người, nhìn thấy chỗ u ám được ánh sáng màu lục bao phủ xuống, U Minh một thân áo bào đen, giống như một u linh, đứng lặng ở phía sau mình, xem ra, vừa rồi y phóng ra Tử Linh Kính là dùng để thăm dò một phen. Sắc mặt U Minh mờ mịt, y cũng đang thầm nghĩ, nếu như vừa rồi mình cầm thuẫn hiện ra, ở trong công kích dày đặc này, mình có thể toàn thân trở ra sao.

Trong mắt Đặc Lôi Á là vui sướng, thở phào nhẹ nhõm, nàng đi tới phía U Minh, đứng ở trước mặt y, "Ta còn tưởng rằng ngươi vừa rồi..." Nàng nói tới đây, đột nhiên nhanh như chớp, không có bất kỳ dấu hiệu nào, đưa tay về phía bóng tối bên cạnh bên phải nàng, cả bàn tay nàng biến mất trong bóng tối, giống như cổ tay bị cắt đứt rời đi. Qua mấy giây, mấy tiếng rên nhẹ nặng nề phát ra từ trong bóng tối, sau đó, theo cổ tay nàng, máu huyết chảy xuống ào ạt, một bóng thợ săn Phong Tân hiện ra trong không khí, tay của Đặc Lôi Á, giờ phút này toàn bộ đâm vào trong cổ họng gã, thứ nàng nắm chặt trong nấm đấm chính là cổ họng của gã.

Cùng lúc xác của thợ săn Phong Tân kia ngã xuống đất, vô số bóng người trong suốt vặn vẹo trong không khí, chuyển động loạn xung quanh, mang theo vô số luồng không khí cuồn cuộn, hiển nhiên là vô số thợ săn Phong Tân trong trạng thái ẩn thân đang nhanh chóng lướt qua. Bọn họ đang di động với trạng thái tốc độ cao, khó thể duy trì hoàn mỹ trạng thái ẩn thân, vì vậy các loại bóng người nửa trong suốt tung bay trong không khí.

Đặc Lôi Á lập tức thả ra "Tà Váy Nữ Thần", tơ lụa màu trắng khổng lồ cuồn cuộn không ngừng, bao bọc nàng và U Minh bên trong, thế nhưng, những thợ săn Phong Tân nửa ẩn nấp kia cũng không tấn công bọn họ, mà là không ngừng bay về góc đông bắc của hang động. Bóng người dày đặc, chằng chịt tụ lại, chiếm cứ một góc hang động. Rất rõ ràng, bọn họ lựa chọn một góc chết, để tránh cho chính mình bốn phía gặp địch. Khi tất cả thợ săn Phong Tân tụ lại góc kia của hang động, bọn họ lần lượt hiện ra, trường bào màu trắng phản chiếu ánh sáng xanh lục từ tấm khiên phát ra, như ác linh trong bóng tối. Cùng hiện ra còn có Tác Nhĩ và Y Hách Lạc Tư, hai người bọn họ đứng phía trước thợ săn Phong Tân. Trên đầu vai Y Hách Lạc Tư thân hình cao lớn vác "Ngân Trần" đã ngất đi, sắc mặt nghiêm túc nhìn Đặc Lôi Á, mà trên mặt Tác Nhĩ vẫn duy trì vẻ mỉm cười bất cần đời của hắn, giống như đứa trẻ ngang bướng, khóe miệng cắn một cọng rơm.Dưới tia sáng xanh thăm thẳm, Đặc Lôi Á phát hiện, Gilgamesh và Ngân Trần đã từ lâu lui tới mép hang động phía tây, dựa lưng vào vách đá, ánh mắt đề phòng chờ đợi.

Giờ phút này, đứng chính giữa hang động , ngoại trừ nàng và U Minh, còn có Tất Lạp cùng Ngải Âu Tư.

"Chỉ còn thiếu Tây Lỗ Phù, không biết nàng ta ở đâu." U Minh nhỏ giọng nói bên tai Đặc Lôi Á.

"Không, ta biết nàng ta ở đâu." Hai mắt Đặc Lôi Á một mảnh gió lốc trắng xóa, "Nàng ở trong chỗ trung tâm đám thợ săn Phong Tân."

"Không sai, ta đã áp chế hồn lực của chính mình đến cực hạn thấp nhất, không ngờ tới, vẫn bị ngươi cảm ứng ra được..." Trong trung tâm thợ săn Phong Tân tầng tầng vây quanh, âm thanh quyến rũ động lòng người của Tây Lỗ Phù truyền đến, "Có thể từ giữa hồn lực trùng trùng điệp điệp của thợ săn Phong Tân tìm ra ta, bản lĩnh nắm bắt hồn lực chính xác này hẳn cũng không phải năng lực cảm nhận đơn giản bình thường đại đa số Vương tước đều có chứ? Nếu ta đoán không sai, thiên phú của ngươi hẳn là nhận biết chính xác hồn lực, vậy ngươi chính là Vương tước cấp bốn của Aslan, nắm giữ 'Tà Váy Nữ Thần', phụ trách hệ thống tình báo 'Thiên Cách' của Aslan, Đặc Lôi Á đúng chứ? Mà người nắm giữ 'Tử Linh Kính' bên cạnh ngươi kia, hẳn là Vương tước cấp hai của Aslan, U Minh rồi. Thiên phú của hắn, hẳn là dựa vào phá hủy hồn ấn của đối thủ, hấp thu mạch hồn của đối thủ, từ đó liên tục đột phá giới hạn hồn lực của chính mình phải không?"

"Làm sao ngươi biết?" Sắc mặt Đặc Lôi Á một mảnh trắng xám.

"Tại sao ta không thể biết chứ, lẽ nào chỉ cho phép bản thân ngươi có mạng lưới tình báo, lẽ nào ta không thể có sao?" Tây Lỗ Phù từ giữa nhóm thợ săn Phong Tân chậm rãi đi ra, vương miện hoa cỏ vàng chóe phản xạ ánh sáng màu xanh lục, "Có điều xem ra, thuộc hạ của ngươi sao không có năng lực như vậy, bằng không, ngươi sẽ không thể ngay cả thiên phú và hồn khí của một trong ba người bọn ta cũng không nói ra được, càng khỏi nói đến hồn thú của bọn ta rồi... Mấy món bảo bối tinh quái của bọn ta, các ngươi không biết còn tốt hơn." Gương mặt Tây Lỗ Phù lãnh ngạo như sương tuyết, tràn đầy uy nghiêm của đế vương, nhưng khóe miệng nàng lại quyến rũ mang theo một vẻ mỉm cười khiêu khích.

"Nàng ta không biết, không có nghĩa là người khác cũng không biết." Gilgamesh vẫn luôn im lặng trong góc, đột nhiên kẽ cười, tiếp lấy câu chuyện.

"Gilgamesh, ngươi khẳng định ngươi muốn nói ra sao? Ta vốn cũng định hôm nay sẽ bỏ qua mấy người bọn họ, chỉ cần bọn họ để 'người này' lại, ta sẽ bảo Y Hách Lạc Tư mở phong ấn thiên phú của Tất Lạp ra, để hắn mang theo bọn họ rời đi. Nếu ngươi thật sự muốn nói ra, ta đây lại không thể không giữ bọn họ lại, cùng mấy người các ngươi mai táng ở chỗ này. Thật ra ta đây không thích giết người" Tây Lỗ Phù một lần nữa ngồi xuống ghế tựa do mấy thợ săn Phong Tân dùng tay tạo thành, "Nhưng ta càng không thích bị người khác biết chuyện của ta."

"Ngươi nói ngươi đồng ý để bọn ta rời đi?" Đặc Lôi Á thu lại màu trắng đục trong mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tây Lỗ Phù, nhưng nàng vẫn chưa thu hồi "Tà Váy Nữ Thần", tơ lụa màu trắng không gió tung bay vẫn như cũ từng giờ từng phút bảo vệ nàng và U Minh, mà Ngải Âu Tư cả người bao bọc bên dưới "Long Lân Tất" cũng có ý thức đứng cách nửa bước phía trước Tất Lạp, đề phòng người của Phong Nguyên tập kích bất cứ lúc nào."Ta chỉ muốn mang 'hắn' đi mà thôi" Tây Lỗ Phù chỉ chỉ "Ngân Trần" trên vai Y Hách Lạc Tư, cười khanh khách nói, "Ta thật sự không thích giết người, các ngươi vì sao vẫn không tin ta chứ." Tây Lỗ Phù thở dài, trên mặt tỏ ra nghiêm túc, giống như người vừa rồi trong miệng còn nói "Hôm nay phải đem mấy người các ngươi cùng mai táng ở đây" kia không phải là nàng vậy.

Đặc Lôi Á quay đầu nhìn U Minh một cái, sau đó nâng mắt lên nhìn về phía Tất Lạp, hiển nhiên, nàng đang do dự, có chấp nhận đề nghị của Tây Lỗ Phù hay không, bởi vì cuộc chiến trước mắt này, thắng thua thật sự quá khó dự đoán, hơn nữa giờ phút này cơ bản không làm rõ được lập trường của Gilgamesh và Ngân Trần vừa sống lại, đến cùng là địch hay bạn, vẫn chưa nói rõ, thay vì mạo hiểm lấy cái chết liều mạng, không bằng...

"Ngươi thật sự cho rằng, nàng sẽ tốt bụng tha các ngươi đi như vậy sao?" Giọng Gilgamesh từ rìa hang động sâu trong bóng tối truyền đến. Ngân Trần vừa sống lại, mặt không đổi sắc đứng sau lưng hắn, gương mặt biến mất trong bóng tối.

Đặc Lôi Á chuyển ánh mắt về phía hắn, vẻ ngoài cao quý khôi ngô như thiên thần kia của Gilgamesh, qua đi nhiều năm, lại một lần nữa phản chiếu vào con ngươi của nàng, từ sâu trong đáy lòng nàng, một luồng khí lạnh bay lên.

"Ngươi không cần sợ hãi ta, ta sẽ không tìm các ngươi báo thù, chí ít bây giờ sẽ không tìm các ngươi báo thù." Gilgamesh nhìn Đặc Lôi Á, môi tràn ra một độ cong duyên dáng, giống như hắn hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của Đặc Lôi Á, "Hiện giờ ta cùng các ngươi đứng chung một chiến tuyến, bất kể nói thế nào, Phong Nguyên cũng là người ngoài, dù các ngươi cùng ta có cừu sâu hận lớn đếm không kể hết, chúng ta cũng coi như là người trong nhà, nợ nần người trong nhà, đều có thể từ từ tính toán, không phải sao?"

Sau lưng Đặc Lôi Á một mảnh mồ hôi mịn lạnh lẽo. Trước đây, lúc U Minh từng bị nàng đoán ra suy nghĩ của chính mình, từng hỏi nàng một câu hỏi, "Đặc Lôi Á, năng lực thăm dò hồn lực của ngươi, đến cùng đã đến trình độ gì rồi hả?". Vào lúc đó, Đặc Lôi Á đã biết, thật ra U Minh muốn hỏi chính là, năng lực thăm dò hồn lực của nàng, có thể đạt đến trình độ thăm dò tâm tình và tư tưởng của người khác hay không, U Minh lúc đó chính là hoảng sợ mà lo lắng. Mà hôm nay, Đặc Lôi Á phát hiện bản thân mình vào giờ phút này, đối mặt với Gilgamesh, đã biến thành U Minh hoảng sợ, lo lắng khi đó.

"Gilgamesh, ngươi đến cùng muốn nói cái gì?" U Minh đi về phía trước hai bước, cùng Đặc Lôi Á sóng vai đứng chung một chỗ.

"Ta là nói, sở dĩ Tây Lỗ Phù đồng ý thả các ngươi đi, cũng không phải nàng lòng dạ lương thiện không muốn giết người, mà là, giờ phút này, thực lực giao đấu đã thay đổi rồi, hơn nữa ở trong không gian lòng đất bịt kín này, nguyên tố gió có thể sử dụng cực kỳ có hạn, nàng không nắm chắc có thể thắng nổi đội hình bên này của chúng ta hợp sức ra trận, vì vậy, nàng mới muốn để các ngươi rời đi trước. Mấy người các ngươi, dù giờ phút này đi rồi, sau này nàng ta muốn giết các ngươi, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Mục tiêu của nàng ta hôm nay là ta." Gilgamesh ngẩng đầu lên, nhìn Tây Lỗ Phù một cái, một mặt hờ hững mà ưu nhã tươi cười, "Ta nói không sai chứ, Tây Lỗ Phù?""Chẳng trách, bọn họ nói ngươi là đối thủ khó dây dưa nhất trong toàn Aslan, cái gì cũng không thoát con mắt của ngươi, ta đây thật sự đối với chiến cuộc hiện giờ có một chút lo lắng, vốn trước khi hắn chưa tham gia vào, ta lại vô cùng nắm chắc, đáng tiếc gặp phải một kẻ phá rồi như thế, vẫn vướng tay vướng chân như vậy... Thật sự là phiền phức." Tây Lỗ Phù dùng một tay đỡ huyệt thái dương, không nhanh không chậm nói, ánh mắt mềm mại lưu chuyển trên người mọi người, biểu hiện giống như cười mà không cười, quyến rũ động lòng người.

"Ngươi là chỉ ai?" U Minh hỏi.

"Dĩ nhiên không phải ngươi, ngươi đáng là gì." Y Hách Lạc Tư hừ lạnh một tiếng, khóe miệng vung lên một châm biếm khinh thường. Ánh mắt của hắn tràn đầy thù địch rơi lên người Ngân Trần sau lưng Gilgamesh.

"Ta nói, là tên sau lưng Gilgamesh kia." Tây Lỗ Phù thở dài, ngẩng đầu nhìn Ngân Trần, nói tiếp, "Cái này, ta nói, ngươi đến cùng là ai vậy, sao lại lấy được 'Yên Diệt' chứ?"

【Phía tây Aslan • Tháp thành Josephine • Vách núi rừng rậm bờ sông】

Thiên Thúc U Hoa nhìn thảm cỏ ven sông dưới vách núi, cái hố khổng lồ trước mắt vừa rồi đã không biết lặng yên khép lại khi nào, giống như thảm trạng trời long đất lở trước đó chỉ là tưởng tượng trong đầu mình, thế nhưng, mảnh đất khổng lồ màu đên ở trung tâm thảm cỏ xanh mượt nhìn như là từng bị cày bừa qua, rõ ràng chứng minh mọi thứ vừa rồi đều không phải ảo giác.

"Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì?" Giọng Thiên Thúc U Hoa như lá cây bị nước mưa vỗ lên, không ngừng run rẩy.

"Xem ra Gilgamesh muốn ra sát chiêu rồi. Tây Lỗ Phù gặp phải phiền phức lớn rồi." Trên gương mặt thon gầy của A Khắc Lưu Khắc bao phủ một tầng âm u.

"Vừa rồi không phải Tây Lỗ Phù còn nói, một người cũng đừng mong rời đi sao, nàng ta hẳn là rất có tự tin đối phó với Gilgamesh mới có thể nói như vậy chứ?" Thiên Thúc U Hoa đứng lên, phát hiện bức tường không khí trong suốt bao bọc mình đã biến mất rồi, hai con sâu gọi là "Đạo Thanh" và "Tá Ảnh" kia đã bị A Khắc Lưu Khắc thu vào trong hộp sắt, bỏ vào trong túi bên hông.

"Phiền toái lớn của Tây Lỗ Phù cũng không phải Gilgamesh. Lấy hồn lực mà nói, Tây Lỗ Phù và Gilgamesh, hẳn là cùng một cấp bậc, đạt đến đẳng cấp hồn lực đó của bọn họ, ai thắng ai thua, thật sự phải xem tình hình chiến đấu ngay lúc đó cùng với chiến thuật mưu lược lẫn nhau, thắng bại khó thể dự đoán. Ta nói phiền toái lớn..." A Khắc Lưu Khắc dừng một chút, lại nói, "Ta là chỉ người mới vừa rồi mang theo 'Yên Diệt' giáng xuống kia."

"Tên của người đó là Ngân Trần, là Vương tước cấp bảy của Aslan bọn ta... Thế nhưng, hắn hẳn là đã chết rồi, bằng không Kỳ Linh không thể từ Sứ đồ lột xác thành Vương tước." Thiên Thúc U Hoa nhíu nhíu mày, đột nhiên nhớ tới cái gì, nâng mắt lên nhìn A Khắc Lưu Khắc, trên mặt là vẻ mặt không thể nào chấp nhận, "Dù hắn sống lại, thế nhưng, hắn cũng chỉ là một Vương tước cấp bảy, nếu như ngươi nói Tây Lỗ Phù ngay cả Gilgamesh cũng không sợ, vậy tại sao phải sợ Ngân Trần chứ? Còn có, ngươi mới vừa nói 'Yên Diệt' gì đó, là thứ gì?""Ngươi vừa rồi nhìn thấy bảy cây chiến thương màu vàng kim Ngân Trần mang tới không? Chúng nó theo thứ tự là bảy thanh thương thần đỉnh cấp trong truyền thuyết, từng tồn tại trên thế giới này, thế nhưng nếu bảy cây thương này hợp lại với nhau, lại sẽ biến thành một thanh kiếm, có tên là 'Yên Diệt' kiếm."

"Thanh kiếm này lợi hại như vậy?"

"Thần kiếm tên 'Yên Diệt' này là một trong mười hai thanh bội kiếm năm đó của mười hai Bạch Ngân Tư Tế, hơn nữa là đại biểu cho sức mạnh chư thần của tư tế, cũng chính là bội kiếm của một trong ba vị Tư Tế của Aslan các ngươi, bởi vậy, thanh kiếm này nắm giữ sức mạnh không gì địch nổi, vì vậy nó mới nắm giữ một cái tên như vậy." A Khắc Lưu Khắc đứng lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn đất đai màu đen bên dưới vách núi, một đất khô cằn giống như sau khi bị lửa mạnh đốt cháy để lại, "Sở dĩ 'Yên Diệt' vượt lên tất cả, không gì địch nổi, là vì mỗi một cây thương tạo thành nó đều đã từng là thần khí tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, đã từng nắm giữ bọn chúng đều là những kỵ sĩ rung trời chuyển đất khi đó, có vài người thậm chí là thần linh trong truyền thuyết... Sau khi 'Yên Diệt' tách ra làm bảy cây thương, giữa chúng nó có thể cộng hưởng hồn lực lẫn nhau, hình thành một cái thương trận tên là 'Hoàng Kim Kỵ Thừa Thương Trận'. Ở trong trận pháp này, có hai cây thương vô cùng quan trọng, một cái trong đó, chính là cây thương to lớn Ngân Trần đạp lên, cắm ở trung tâm sau năm cánh ngươi vừa nhìn thấy, nó là 【Thánh thương • Longinus】trong truyền thuyết, nó chiếm vị trí trung tâm trận pháp, cung cấp tăng cường bảo vệ vĩnh hằng. Mà một cái khác, chính là cây vừa rồi được Ngân Trần nắm trong tay 【Thương vĩnh hằng • Gungnir】, nó phụ trách giết chóc và phá hủy, phụ trách phụ trách nghiền nát mọi thứ. Mà năm cây thương khác lại vây quanh hạt nhân 'Thánh thương • Longinus', phụ trách cung cấp hồn lực cộng hưởng, hiệu quả của bọn chúng chồng chất lên nhau, vì vậy cách thức xác định tổn thương tạo ra không còn đơn giản là sức mạnh tổng hợp, mà là tăng theo cấp số nhân, sau khi sức mạnh chồng chất sức mạnh, giống như lấy cấp số nhân tăng trưởng phạm vi cuồng bạo, đồng dạng, sức mạnh bảo vệ nó sinh ra cũng giống như vậy, đây cũng là hàm nghĩa của cái tên 'Hoàng Kim Kỵ Thừa' này..."

"Vì vậy... Vừa rồi Ngân Trần bảo tất cả mọi người bọn họ nắm chặt cán thương bên cạnh..." Thiên Thúc U Hoa chấn động đến tột độ.

"Đúng vậy, người được bảo vệ dưới trận pháp này, giống như phủ thêm một tầng chiến giáp bảo vệ mạnh nhất thế giới." A Khắc Lưu Khắc thở dài, hắn dường như muốn nói gì đó, mở miệng, lại không lên tiếng.

"Ngươi muốn nói cái gì..." Thiên Thúc U Hoa thấy được vẻ mặt âu sầu của hắn, kiên nhẫn truy hỏi.

"Ta xưa nay không ngờ tới, có một ngày thanh kiếm này có thể xuất hiện trên thế giới này, bởi vì không ai cảm thấy có thể thu thập đủ bảy thanh chiến thương này, phải biết, tùy ý một cái trong những chiến thương này cũng đủ để xếp hạng nhất trong đội hình hồn khí, hơn nữa bọn chúng đều đã sớm thất lạc trên thế giới này, chỉ có thể từ trong truyền thuyết hoặc là ghi chép trong sách cổ tìm ra tung tích của bọn chúng thôi... Giống như thánh kiếm 'Phong Tân' trong truyền thuyết của Nhân Đức Đế Quốc bọn ta, nó là bội kiếm của một trong ba vị tư tế của Nhân Đức Đế Quốc bọn ta, tư tế 【Thiên Không Chi Thần】. Chúng ta từ nhỏ đến lớn đều có thể từ trên điêu khắc ở cung điện, ghi chép trên sách hồn thuật các nơi đều có thể nhìn thấy hình dáng và kiểu dáng của nó, thế nhưng, xưa nay đều chưa có ai từng nhìn thấy nó, bọn ta cũng nghi ngờ nó có thật sự tồn tại hay không. Thật ra ở trên toàn bộ đại lục, mười hai thanh thần kiếm, cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, mà hôm nay 'Yên Diệt' giáng xuống, vậy nhất định biểu thị gì đó..." Trong con ngươi A Khắc Lưu Khắc không có chút ánh sáng, trầm trầm một mảnh mờ đục."Chờ chút, chờ chút..." Thiên Thúc U Hoa nhìn gương mặt âm u của A Khắc Lưu Khắc, nhẹ nhàng lui về sau một bước, nàng dừng một chút, sau đó hỏi, "Nếu như ngươi chỉ là một Sứ đồ cấp bảy, tại sao biết nhiều như vậy? Hơn nữa, Tây Lỗ Phù là nữ vương của các ngươi, lẽ nào ngươi không nên đi bảo vệ nàng sao? Tại sao ngươi lại cùng ta ở đây ẩn nấp theo dõi bọn họ, cũng không hiện thân?"

"Những tin tình báo này đều là Tây Lỗ Phù khống chế 【Phong Âm】bên dưới thu thập được, có thể ngươi cũng không biết Tây Lỗ Phù ở Nhân Đức Đế Quốc là địa vị gì, thế lực của nàng ta đến cùng mạnh mẽ đến mức nào. Nói vậy, ngoại trừ Vương tước và Sứ đồ cấp một đến ba, từ cấp đến cho đến cấp bảy, Vương tước và Sứ đồ vị trí thấp đều đã từng là một phần thuộc về 'Phong Âm'. Quyền hạn khống chế của nàng đối với bọn ta gần như ngang ngửa khống chế của Bạch Ngân Tư Tế đối với bọn ta, có lúc, mệnh lệnh của nàng thậm chí còn cao hơn mệnh lệnh của Bạch Ngân Tư Tế..."

"Đã từng thuộc về?" Thiên Thúc U Hoa bắt được thông tin ẩn trong lời nói của hắn.

"Đúng, đã từng." A Khắc Lưu Khắc nói, "Vì vậy, ngươi biết tại sao chúng ta lại ở đây quan sát bọn họ rồi chứ."

----------------------------

Ngân Trần nhìn Tây Lỗ Phù, không hề trả lời nàng. Y chỉ yên tĩnh mà ngoan ngoãn đứng phía sau Gilgamesh, trên mặt y là vẻ mặt trung thành vô hạn mà bình tĩnh, chỉ là dưới màu đen ma mị quẩn quanh y không thể dời đi, hiện ra một tia cảm giác quái dị. Có điều, những kia bóng đen như oán linh màu đen đang từ từ nhạt đi, gương mặt trắng nõn của y từ từ hiện ra.

Gilgamesh cũng không nói tiếp, hắn và Ngân Trần đều trầm mặc nhìn Tây Lỗ Phù.

"Tây Lỗ Phù, bọn ta đồng ý đề nghị của ngươi, bây giờ ngươi bảo Y Hách Lạc Tư mở ra 'Thần Phong Dệt Lưới', Tất Lạp sẽ làm quân cờ, bọn ta lập tức rời khỏi nơi này, dù ngươi và Gilgamesh có ân oán gì, tự các ngươi giải quyết, hắn vốn đã không còn là Vương tước cấp một của Aslan, nói cho đúng, hắn nên tính là tù nhân vừa vượt ngục, vì vậy, nếu các ngươi muốn giết hắn, bọn ta là Vương tước Thủy Nguyên, sẽ không nhúng tay, cũng sẽ không coi là xâm lấn hoặc là tuyên chiến đối với Thủy Nguyên." Đặc Lôi Á nhìn bọn họ sóng đôi, đã không còn muốn lại nhảy vào bãi nước đục này, vốn mệnh lệnh của Bạch Ngân Tư Tế chính là cứu viện Tất Lạp, chỉ cần có thể mang theo Tất Lạp rời khỏi, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Còn Gilgamesh thế nào, Tây Lỗ Phù ra sao, đám thợ săn Phong Tân làm người ta sởn cả tóc gáy này làm sao, hoàn toàn không cần cân nhắc, cũng không phải việc nàng và U Minh có thể suy tính được. Nàng quay đầu, hướng về phía Tất Lạp nói: "Tất Lạp, làm một quân cờ, chúng ta rời khỏi chỗ này..."

"Xem ra ngươi vẫn không nghe hiểu lời của ta, ngươi đã muốn chết như vậy, vậy ngươi cứ đi đi, ta cũng không cản ngươi, chỉ là, khuyên các ngươi, lần sau gặp phải Tây Lỗ Phù, đừng thả ra hồn thú của các ngươi quá sớm..." Gilgamesh thở dài, lấy tay ôm ở trước ngực, trên mặt toát ra nụ cười bất đắc dĩ.

"Gilgamesh!" Tây Lỗ Phù quát to một tiếng, trong nháy mắt, trên mặt bao phủ một tầng khí lạnh.

"Có ý gì?" U Minh xoay đầu lại, y đối với sỉ nhục với hồn thú của mình trong lời nói vừa rồi của Gilgamesh vẫn không cách nào tiêu tan."Bởi vì, thiên phú của Tây Lỗ Phù chính là 【Phụ Linh】, nếu ngươi thả hồn thú ra, chẳng khác nào cho linh hồn của nàng ta tìm một cái xác để ký sinh." Gilgamesh qua loa sơ sài, ném ra mấy câu như vậy.

Ánh sáng trong con ngươi Tây Lỗ Phù trong nháy mắt tắt đi.

"'Phụ Linh'? Ý của ngươi là nói nàng ta có thể khống chế hồn thú?" U Minh híp mắt, suy nghĩ một chút, không nhịn được giễu cợt hé ra khóe miệng, "Lúc đó ta có thể bắt giữ 'Chư Thần Hoàng Hôn', hiện giờ dù nàng ta có thể khống chế, ta cũng có thể như cũ xử lý nó, có gì đáng sợ. 'Phụ Linh' của nàng ta lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể đem linh hồn bám thân lên một hồn thú? Khống chế một con hồn thú có gì đặc biệt, năm đó ở Hải Vực Lôi Ân, anh em Quỷ Sơn Liên Tuyền thôi miên hồn thú trong cả vùng biển cùng bọn ta chém giết, dựa vào bọn ta sống đến bây giờ. Gilgamesh, ngươi cũng quá lo xa rồi, hay là nói, ngươi nhiều năm không ra ngoài, đã không biết thế giới bên ngoài của bọn ta, thực lực hồn thuật đã phát triển đến cấp bậc gì sao?"

"Nếu ngươi cho rằng 'Phụ Linh' chỉ đơn giản như vậy, vậy ngươi đã sai mười phần rồi. Thiên phú của nàng ta có thể để cho nàng đem linh hồn của chính mình bám vào bất kỳ hồn thú nào, mạnh mẽ chiếm cứ thân thể hồn thú, thiên phú như vậy, sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, trên lý thuyết, nàng có thể xâm nhiễm bất kỳ thân thể hồn thú nào, từng bước xâm chiếm linh hồn của bọn chúng, thực hiện ký sinh, dù là cấp bậc tứ đại hồn thú thượng cổ này cũng không ngoại lệ. Linh hồn của nàng có thể tùy ý đi khắp bên trong mấy hồn thú, tốc độ nhanh chóng, hoàn toàn không ngừng nghỉ, vì vậy, ngươi cũng hoàn toàn không có cách nào, đến cùng, hồn thú đó sẽ bị Tây Lỗ Phù 'Phụ Linh'. Các ngươi cũng biết, hồn thú trời sinh đã có hồn lực hung mãnh hơn người bình thường chúng ta rất nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều, chiến đấu cùng hồn thú vốn không dễ, huống chi, trong thân thể hồn thú này ký sinh linh hồn một con người, nói cách khác, nó có đủ mưu trí và chiến thuật của con người, cùng với linh hoạt khó lường, âm mưu quỷ kế của con người, Tây Lỗ Phù có thể dùng ý thức của con người, hình thể hồn thú để chiến đấu, thiên phú như vậy, không đáng sợ sao?" Gilgamesh nhìn U Minh, thở dài nói tiếp, nhưng kỳ quái chính là, Tây Lỗ Phù lại không ngăn cản, nàng trái lại rũ xuống mi mắt, không cử động ngồi ở chỗ cũ. Mà Y Hách Lạc Tư, Tác Nhĩ, không biết từ lúc nào, đã yên lặng mà lùi tới hai bên phía sau nàng, im lặng khoanh tay đứng thẳng.

U Minh không nói gì nữa, y cúi đầu suy nghĩ lời nói của Gilgamesh. Mà Đặc Lôi Á bên cạnh y, nhìn như yên tĩnh đứng thẳng, nhưng trên thực tế, hai tay dấu ở phía sau của nàng đã bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy, bởi vì nàng đã nắm bắt được hết sức rõ ràng suy nghĩ tự đắc và sóng hồn lực như hàn băng đến từ Tây Lỗ Phù bên kia.

"Hơn nữa, ngươi có biết, bí mật lớn nhất của 'Phụ Linh' cũng không chỉ đơn giản như vậy, tác dụng cao nhất của 'Phụ Linh' chính là thả hồn thú của chính mình ra ngoài, sau đó phụ linh thần thức của bản thân lên trên, như vậy, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Tây Lỗ Phù có thể mô phỏng ra một loại hình thái chiến đấu tối cao vô hạn gần như 【trạng thái hắc ám】, kẻ địch như vậy, ngươi sau này gặp, nên cẩn thận rồi... Huống chi, ngươi có biết, hồn thú của Tây Lỗ Phù chính là..." Gilgamesh nói đến một nửa, đột nhiên biến sắc mặt."Keng ——" một bóng mờ u ám đột nhiên mang theo một luồng sáng lạnh, như tia chớp quét về phía Gilgamesh, lúc ánh đao sắp chém tới bả vai hắn, đụng phải một tầng ánh sáng cầu vồng bảy màu, bóng mờ u ám kia nhanh chóng lui về phía sau, trở lại phía sau Tây Lỗ Phù. Trường đao cong cong trong tay Y Hách Lạc Tư vẫn còn ông ông run rẩy.

"Không thể không nói, người Phong Nguyên các ngươi phát minh ra thứ gọi là 'lá chắn khí' này, thật sự dùng tốt vô cùng nha." Gilgamesh thản nhiên cười, trên mặt không có chút rung động nào, một mảnh tự nhiên. Trong hang động trống trải, chậm rãi cuốn lên luồng không khí nặng nề.

Tây Lỗ Phù đứng lên, biểu tình quyến rũ, biểu tình hài hước, biểu tình trang nghiêm, biểu tình giận dữ... vừa rồi trên mặt nàng, tất cả biểu tình đều biến mất rồi, mặt nàng giống như một hồ nước sáng như gương, nàng nâng lên đôi mắt ngần ngận nước, trong hang động trống trải, giọng nói sắc bén như dây thép của nàng vang vọng lên, nghe vào giống như dao găm lạnh lẽo đặt lên huyệt thái dương: "Các ngươi, nói đủ rồi chứ? Gilgamesh, ta đã nói, ta không thích người khác biết chuyện của ta, ngươi đã nhất định phải như vậy, vậy hôm nay, ta thật sự không cho bất kỳ ai rời khỏi. Các ngươi đã lấy được Yên Diệt, vậy ta sẽ để cho các ngươi cũng cùng yên diệt theo."

Hoa văn màu vàng khắp người Y Hách Lạc Tư tăng vọt, trong hang động tối mờ tỏa sáng hào quang, vô số vầng sáng màu trắng chói mắt như tơ lụa, xoay chuyển rung động nhanh như chớp, trong vòng xoáy ánh sáng màu trắng, một con sói tuyết khổng lồ ngạo nghễ xuất hiện bên cạnh Tây Lỗ Phù, trên cổ và lưng mọc đầy lông bờm màu bạc trắng, nó so với Tây Lỗ Phù còn cao hơn một cái đầu, ánh mắt của nó cúi thấp xuống, dịu ngoan đứng bên cạnh Tây Lỗ Phù, Tây Lỗ Phù nhẹ nhàng đi tới, kề sát mặt lên cổ nó, thân mật dùng gò má nhẹ nhàng ma sát cổ nó, sau đó, nàng quay mặt lại, ánh sáng trong con ngươi ôn hòa đột nhiên biến thành tia sáng lạnh như băng.

"Ta và Farriel, sẽ cùng các ngươi chơi một lúc đi."

【Phía tây Aslan • Tháp thành Josephine • Vách núi rừng rậm bờ sông】

Thiên Thúc U Hoa vừa muốn tiếp tục truy hỏi A Khắc Lưu Khắc, lại đột nhiên bị chấn động dưới chân truyền tới cắt ngang lời nói. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị một trận chấn động to lớn đánh ngã trên đất, nàng đỏ mặt nhanh chóng vươn mình đứng lên, nàng không dám nhấc mắt lên nhìn A Khắc Lưu Khắc, thế nhưng, giờ phút này, A Khắc Lưu Khắc lại hoàn toàn không để ý tới nhìn nàng, hắn đã nằm nhoài trên vách núi, không hề cử động mà nhìn chằm chằm đồng cỏ bên dưới vách núi.

Thiên Thúc U Hoa nhìn xuống theo ánh mắt của hắn, lập tức bị cảnh tượng trước mắt chấn động đến há hốc miệng, cả thảm cỏ bờ sông rộng lớn, giống như một mặt hồ dập dềnh, vặn vẹo lên xuống chập chùng, bãi cỏ xanh mượt chậm rãi dập dềnh, giống như mặt biển nổi lên bão táp, sau mấy lần dập dềnh, cả mặt đất ầm ầm sụp xuống, mặt đất nhanh chóng chìm xuống, theo đó, nước sông Josephine cũng cuồn cuộn rít gào, mặt nước theo mặt đất vặn vẹo kịch liệt bên dưới, nhanh chóng hạ xuống, U Hoa* cũng không thể tự chủ quỵ người xuống, bởi vì vách núi chỗ bọn họ này, đang chậm rãi di động về hướng bờ sông! Khu vực giữa vách núi và bờ sông đang nhanh chóng thu nhỏ, giống như có một bàn tay vô hình khổng lồ, đem khối đất bờ sông này, giống như một khối bùn mà nhào nặn đùa bỡn...(*Không biết có nhầm không, trong bản gốc của mình lại ghi là Thần Âm)

"Cái này! Cái này đến cùng xảy ra chuyện gì?"

"Thật là khiến người ta khó thể tin... Gilgamesh lại có thể... lại có thể..." Trên gương mặt thon gầy trước sau u ám kia của A Khắc Lưu Khắc cũng không nhịn được lộ ra biểu tình rung động, "Hắn hẳn là đang thu hẹp lại toàn bộ không gian dưới lòng đất, hắn lại có thể thay đổi toàn bộ kết cấu địa chất trong phạm vi lớn như vậy, am hiểu của hắn đối với hồn thuật nguyên tố đất lại có thể thuần thục như vậy."

"Ngươi là nói... Động đất cả khu vực của chúng ta giờ phút này, đều là Gilgamesh gây ra?" Sắc mặt Thiên Thúc U Hoa trắng xám, nàng cũng không thể nào tin nổi, phải biết, thuật địa chấn diện tích lớn như vậy, ở trong hồ thuật Thủy Nguyên, độ khó không kém gì nhấc lên nước trong cả vùng biển.

"Hắn hẳn là muốn thu hẹp lại không gian dưới lòng đất, gây xao động hồn lực và sụp đổ lý trí của Tây Lỗ Phù bọn họ, đối với hồn thuật sư Phong Nguyên mà nói, không gian nhỏ hẹp bịt kín, đối với bọn ta có một loại cảm giác sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời, nghiêm trọng người còn có thể vì vậy mà tinh thần thất thường, thậm chí hồn lực sẽ hỗn loạn chảy ngược. Hơn nữa, nếu ta đoán không sai, hắn đang cải tạo mạch nước ngầm dưới lòng đất, hắn đang muốn dẫn nước sông Josephine vào hang động chỗ bọn họ dưới lòng đất, một khi toàn bộ không gian dưới lòng đất biến thành một vực nước nhỏ hẹp bịt kín, vậy, Tây Lỗ Phù bọn họ..."

Hoàn toàn coi như là con người, thế nhưng, ở trong mắt Thiên Thúc U Hoa, bọn họ chỉ là người, chỉ là một đám người đang bị giết chóc...

Đột nhiên, một đôi bàn tay lạnh lẽo bịt kín miệng Thiên Thúc U Hoa, Thiên Thúc U Hoa nhếch mắt lên, đối diện chính là cặp mắt hẹp dài như chim ưng kia của A Khắc Lưu Khắc, hắn đặt ngón trỏ ở bên mép, làm một động tác đừng nói, sau đó hắn quay đầu lại, quay mắt về phía bờ bên kia sông Josephine, cách vách núi chỗ Thiên Thúc U Hoa bọn họ vô cùng xa xôi là một vách núi khác, ở giữa cách một bãi cỏ rộng lớn tương tự, Thiên Thúc U Hoa tập trung một hồi, mơ hồ nhìn thấy trên vách núi xa xôi ở bờ bên kia, đứng thẳng hai bóng người nho nhỏ.

A Khắc Lưu Khắc móc ra "Tá Ảnh" từ trong hộp sắt, lúc con sâu màu trắng kia dán lên bức tường không khí, hai bóng người cao gầy mạnh mẽ gần như giống nhau như đúc đồng thời chiếu ra trước mặt bọn họ.

Xa xa trên vách núi, hai người đàn ông trẻ tuổi cả người bó chặt trong áo giáp màu đen đứng đón gió.

Hai người bọn họ mới nhìn qua, dường như giống như đúc, cẩn thận phân biệt, áo giáp màu đen của một người trong đó mơ hồ lộ ra màu đỏ sậm, áo giáp một người khác lại có một chút màu vàng u ám. Người mặc áo giáp đỏ sậm có một kiểu tóc trong vô cùng quái dị, tóc ở thái dương và hai bên cạo vô cùng ngắn, gần như sắp lộ ra da đầu, mà giữa đỉnh đầu lại dựng thẳng một loạt tóc rối như một lưỡi kiếm sắc bén. Mà người còn lại kia, thì lại mang theo một cái mũ kim loại.

Nhưng đây không phải khác biệt rõ ràng nhất của hai người.

Từ vũ khí hai người bọn họ cầm trên tay, rất hiển nhiên, bọn họ đều là cao thủ dùng cung. Điểm này, Thiên Thúc U Hoa cảm thấy vô cùng thân cận, bởi vì chính nàng cũng dùng cung, cho nên đối với hai người này, theo bản năng liền sinh ra hảo cảm. Hơn nữa gương mặt hai người gần như giống nhau như đúc, đều có thể coi là khí khái hiên ngang, anh tuấn chính khí, so với Kỳ Linh thì kém vẽ tuấn mỹ của Kỳ Linh một chút, nhưng lại có vẻ lạnh lừng và khí phách mà thiếu niên tuấn mỹ như Kỳ Linh không có.Nhưng nghiêm khắc mà nói, vũ khí bọn họ nắm giữ, hẳn là một cung, một nỏ. Trên tay người mặc áo giáp màu đỏ sậm, vừa nhìn chính là một cây cung tinh chế cực kỳ cao cấp, trên thân cung đúc bằng huyền thiết đen đục, điêu khắc hoa văn hình gió màu ám bạc, thân cung to lớn mà nặng nề, cao gần như bằng người kia.

Mà người mặc áo giáp màu vàng sậm kia, trên tay lại trang bị một bộ nỏ, hai bên nón đầu của hắn trang trí da động vật trắng nõn trơn bóng, trông tràn đầy hơi thở quý tộc hoàng thất.

"Không ngờ tới, Tây Lỗ Phù cũng đưa bọn họ tới..." A Khắc Lưu Khắc hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói, "Xem ra, chiến cuộc sắp xảy ra biến đổi..."

"Bọn họ là ai? Tại sao giống nhau như đúc?"

"Bọn họ là anh em Cổ Nhĩ Khắc, người anh là Cổ Nhĩ Khắc, người em gọi là Tiểu Cổ Nhĩ Khắc. Bọn họ là Vương tước và Sứ đồ cấp ba của Phong Nguyên."

"Vương tước cấo hai và cấp ba của Phong Nguyên các ngươi đều tới... Đến cùng là muốn làm gì?" Thiên Thúc U Hoa mơ hồ cảm thấy toàn bộ tình thế đã không chỉ đơn giản như vậy.

"Ta cũng không nói ra được, ta không ngờ tới Tây Lỗ Phù sẽ triệu tập nhiều người như vậy, hơn nữa ngay cả anh em Cổ Nhĩ Khắc cũng điều động rồi, vậy toàn bộ Phong Tân Đạo chẳng phải là cái hang rỗng sao?" Sắc mặt A Khắc Lưu Khắc ở dưới ánh trăng có vẻ hoàn toàn trắng bệch.

"Hai anh em Cổ Nhĩ Khắc này rất lợi hại sao?" Thiên Thúc U Hoa nhìn tư thế kiên cường cầm cung đón gió mà đứng của bọn họ, trong lòng âm thầm có chút ước ao.

"Bọn họ có thể chiếm giữ địa vị cao trong hàng ngũ Vương tước, đương nhiên là có chỗ lợi hại của bọn họ. Hai người bọn họ anh em, nhưng thật ra là Vương tước và Sứ đồ lộ diện nhiều nhất, nhiều người nhận biết nhất trên lãnh thổ Phong Nguyên bọn ta rồi. Bọn họ vô cùng chính nghĩa, hơn nữa vẫn ngao du tứ phương, săn giết sức mạnh tà ác, hoặc là hồn thú có tính phá hoại, hủy diệt, dân chúng và các hồn thuật sư đều vô cùng yêu thích hai anh em bọn họ. Hơn nữa, tuy rằng hồn thuật của bọn họ đã đạt tới đỉnh cao, làm người lại vô cùng ôn hòa, thái độ khiêm tốn, tuổi còn trẻ, tướng mạo lại anh tuấn, rất nhiều cô gái ở Phong Nguyên đều coi hai người bọn họ là vị hôn phu lý tưởng. Thiên phú của bọn họ cũng vô cùng công khai, dân chúng đều biết, mọi người cũng vì thiên phú của bọn họ đặt ra một cái tên rất dễ nghe, gọi là 【Dây Cung Nguyệt Thần】."

"'Dây Cung Nguyệt Thần'?"

"Đúng vậy, đây chính là thiên phú của bọn họ, bọn họ có thể ngưng tụ ánh trăng và gió thành dây cung, đồng thời hỗn hợp thành một mũi tên không hình không dáng, nhưng cực kỳ sắc bén, có độ cứng của kim cương, có thể đâm thủng tất cả phòng ngự gió. Đồng thời người anh Cổ Nhĩ Khắc, cũng chính là Phong tước cấp ba, có thể tiến hành ngắm bắn khoảng cách cực xa, vô cùng chính xác. Dưới loại bắn tỉa âm thầm có lực công kích và tỉ lệ trúng này, trong toàn bộ Vương tước của Phong Nguyên, ngoại trừ Bạc Y Tư tối cao. Một đòn tất sát của Cổ Nhĩ Khắc, trong truyền thuyết, không có ai có thể tránh né, chính xác trăm phần trăm."

"Ta cũng có thể bắn trúng trăm phần trăm, vậy có gì khó chứ." Thiên Thúc U Hoa không phục lắm.

"Ngươi nói là khoảng cách bao xa chứ?" A Khắc Lưu Khắc lạnh lùng hỏi.

"Ta có thể từ chỗ này, bắn trúng một tảng đá trong sông Josephine." Thiên Thúc U Hoa dương dương tự đắc nói.

"Cổ Nhĩ Khắc có thể từ khoảng cách này của ngươi, lui ra thêm một ngàn mét, sau đó nhắm mắt lại, bắn trúng một con cá đang bơi lội nhanh chóng trong sông Josephine." A Khắc Lưu Khắc nói một cách lạnh lùng, dừng một chút, lại bổ sung, "Không đúng, hẳn là chính xác bắn trúng mắt cá, chỉ cần hắn thích."

Sắc mặt Thiên Thúc U Hoa trắng bệch, không nói gì nữa.

"Người em giống như anh, thiên phú cũng là có thể hỗn hợp ánh trắng và gió thành mũi tên và dây cung. Bọn họ khác nhau ở chỗ, vũ khí của người em là nỏ trang bị trên tay trái. Ngươi biết nỏ khác với trường cung chỗ nào không?"

"Nỏ có sức mạnh lớn, lực công kích cao, sức mạnh so với cung hơn xa ra rất nhiều, thế nhưng tốc độ nỏ chậm, khoảng cách mỗi mũi tên phóng ra tương đối dài, đây là nhược điểm của nỏ."

"Đúng vậy, cung và nỏ thông thường là như vậy. Thế nhưng trên người anh em Cổ Nhĩ Khắc lại ngược lại. Nỏ trang bị trên tay Tiểu Cổ Nhĩ Khắc có tốc độ công kích cực kỳ cao, hắn có thể trong nháy mắt bắn ra vô số mũi tên, dày đặc như mưa, thế nhưng dù sao, lực sát thương cũng yếu hơn so với đơn tiễn tụ lực của người anh Cổ Nhĩ Khắc, hơn nữa tỉ lệ chính xác sẽ hơi chút ảnh hưởng."

"Tốc độ công kích của hắn có thể nhanh cỡ nào? Ta một giây gần như có thể đạt đến hai, ba mũi tên, nhanh nhất có thể kéo đến năm mũi tên." Thiên Thúc U Hoa sau khi bị thiên phú của Cổ Nhĩ Khắc rung động một hồi, hiện tại có chút chột dạ.

"Tiểu Cổ Nhĩ Khắc từng trong một lần lễ mừng của cả nương, vung tay một lần, mọi người dùng mắt thường chỉ nhìn thấy một lần dây cung cùng lẫy nỏ kéo động, nhưng sáu mươi bốn quả bóng màu treo trên tường thành đồng thời bị bắn trúng, vô số giấy màu bay múa đầy trời, thế nhưng, tuy rằng thiên phú của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng bọn họ cũng có nhược điểm..."

Thiên Thúc U Hoa đột nhiên nhìn thấy trong con ngươi đen kịt của A Khắc Lưu Khắc, trong tích tắc loé lên mười mấy điểm sáng nhỏ li ti, điểm sáng như mũi kim dày đặc nhanh chóng mở rộng, nàng quay đầu, ánh mắt vẫn chưa tập trung liền nghe thấy vô số tiếng kính vỡ, "Đạo Thanh" và "Tá Ảnh" rơi xuống đất, ảo ảnh của anh em Cổ Nhĩ Khắc biến mất trong nháy mắt.

Thế nhưng theo đó, chính là dày đặc mũi tên sáng loáng bay tới trước mặt.

Thiên Thúc U Hoa vừa đứng lên, những điểm sáng vốn xa tận chân trời kia, lại giống như trong chớp mắt liền áp sát trước mắt.

Trong không khí vô số mảnh vỡ hào quang cầu vồng bảy màu, tiếng kính vỡ leng keng không dứt, đó là tiếng lá chắn không khí của A Khắc Lưu Khắc không ngừng vỡ vụn.

Sau đó chính là từng tiếng máu thịt rách toát nặng nề.

"Phụt ——"

Từng mũi, từng mũi tên chớp lóe như ánh trăng trong sáng, liên tiếp không ngừng, xuyên thủng thân thể A Khắc Lưu Khắc và Thiên Thúc U Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.