Bạn Gái Tai Tiếng

Chương 37




Dường như tâm tình của Tống Khinh Dương hôm nay cũng không tệ lắm, lúc ăn cơm trưa, Trác Thiên trò chuyện với anh chuyện hạng mục mới.

“Tớ nghe nói ý của cấp trên là muốn cậu hoặc Sở Mặc cuối năm đi thành phố B theo hạng mục này.” Trác Thiên suy tư.

Tống Khinh Dương suy tính chỉ chốc lát, “Tớ có việc không đi được.”

Trác Thiên nhướn mi, “Cậu biết đi thành phố B lần này là có nghĩa gì sao?”

Tống Khinh Dương không để tâm lắm, “Tớ có một số việc phải xử lý.”

“Vậy tiện nghi cho tiểu tử Sở Mặc kia.”

“Không có gì đáng kể.”

Trác Thiên lén lút hỏi, “Cậu có chuyện gì.”

Tống Khinh Dương chậm rãi mà trả lời, “Chung thân đại sự.”

Khóe mắt Trác Thiên quất thẳng tới, “Cậu xác định?”

Tống Khinh Dương không đáp lại anh ta, chỉ là cười khẽ.

“Tống Khinh Duông, cậu cười đến khiến cho tớ nổi da gà lên rồi.”

Lúc họp buổi chiều, đại boss nhắc tới một hạng mục sáu tháng cuối năm. “Tuyên truyền văn hóa thành phố B, thị ủy bên đó rất coi trọng, cũng sẽ hết sức phối hợp chúng ta. Khinh Dương, Sở Mặc, các cậu suy nghĩ một chút nên biểu diễn như thế nào.”

Sở Mặc mở miệng, “Thành phố D là thành cổ lịch sử, tuyên truyền văn hóa, cổ kim đều phải hòa hợp.”

(Cổ kim: xưa và nay.)

Đại boss gật đầu, “Cuối năm, sẽ có hơn hai mươi phái đoàn các quốc gia đến giao lưu, cho nên lần này hai người cũng phải coi trọng.”

Tống Khinh Dương và Sở Mặc ánh mắt nhìn nhau.

Sở Mặc và Tống Khinh Dương tương đương, cũng là chàng trai có phong độ nhanh nhẹn. Hai người này vừa vào công ty đã bị người khác so sánh, vô hình trung chia làm hai phái, cạnh tranh với nhau. Đương nhiên đương sự chưa từng cảm thấy.

Chử Duy Nhất cũng không biết phải an ủi Khưu Thiên như thế nào, nói cho cùng là một đứa bé, trên đường trở về cậu không nói được một lời. Chử Duy Nhất công tác chuẩn bị hồi lâu, cũng không biết nên nói cái gì.

“Khưu Thiên, không sao cả, kỹ thuật em tốt, chúng ta chỉ là lấy đến đối chiếu thôi, cũng không thể chết ngay tức khắc được.”

Khưu Thiên nhìn cô,”Em vốn tưởng rằng chị sẽ không qua, kết quả là em không qua.”

Chử Duy Nhất xấu hổ, tiểu tử thúi cũng nhìn cô như vậy. “Chị mời em ăn cơm nhé.”

“Chờ em thi qua đã.”Khưu Thiên ủ rũ.

Buổi tối, Chử Duy Nhất nhận được cuộc gọi của Lý hiệu trưởng.

“Duy Nhất à, gần đây thế nào?”

Chử Duy Nhất trong lòng hơi lộp bộp, “Tốt lắm ạ, chú có gì dặn dò sao ạ?”

“Cháu đứa trẻ này, chú là chú của cháu, có thể có dặn dò gì.” Lý hiệu trưởng cười.

Lúc này Chử Duy Nhất giật mình nheo mắt.

Cuối cùng Lý hiệu trưởng mở miệng, “Con trai bạn học cũ bác Lý Mạo, lớn hơn con một tuổi, thân cao hơn một mét tám, làm ở công ty XX, tốt nghiệp Q đại, cuối tuần này cháu có thời gian chứ?”

Chử Duy Nhất nhắm mắt lại, “Chú à, gần đây cháu đang thi bằng lái, hình tượng không tốt lắm, vừa đen vừa gầy, dinh dưỡng không đầy đủ, ảnh hưởng thẩm mỹ nghiêm trọng.”

“Vậy không phải là đúng lúc, thử thách đối phương chút đỉnh. Nhìn chàng trai có phải trông mặt mà bắt hình dong hay không. Nói tập lái xe, thì hẹn gặp mặt ở gần trường. Chú liên lạc chút.” Phong cách của Lý hiệu trưởng chính là như vậy, cứ vui vẻ mà quyết định thế đấy

Chử Duy Nhất: ...

Tâm tình Chử Duy Nhất không tốt lắm. Cô chơi trò chơi trên điện thoại di động tiêu hao thời gian. Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên, hẳn là cuộc gọi của Tống Khinh Dương.

Cô lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế salon, đi chân trần đứng trên mặt đất, nhấn nút kết nối.

“A lô - “

“Là tôi.” Tống Khinh Dương nói, anh đứng ở trên ban công, nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ. “Chuyện Khưu Thiên cô không cần lo lắng, em ấy không sao đâu, đã liên lạc với huấn luyện viên rồi, cuối tuần đi thi lại.”

Chử Duy Nhất một tay níu túi của quần ngủ, “Vậy là tốt rồi.”

“Còn cô? Chuẩn bị lúc nào đi thi môn ba?”

Chử Duy Nhất thở ra một hơi, “Tôi dự định nghỉ ngơi nửa tháng.”

Tống Khinh Dương lắc đầu, “Không rèn sắt lúc còn nóng sao? Đến lúc đó ngượng tay, lại phiền toái.”

Kỳ thật là Chử Duy Nhất có chút do dự, gần đây cô lại vội vàng bắt đầu chuyện sách mới, cho nên thời gian rất gấp gáp. “Tôi suy nghĩ lại một chút.” Cô dừng một lát, “Lần này tôi có thể qua đã làm phiền anh, hôm nào tôi mời anh ăn cơm có được không?”

“Cô có thể giúp tôi bận cái khác không?”

“Bận cái gì?”

“Trong tay tôi có một hạng mục, về văn hóa thành phố D, tôi cần tìm một ít tài liệu, cô có thời gian theo tôi đi mua sách hay không?” Giọng điệu của Tống Khinh Dương rất nghiêm túc.

“Nếu cuối tuần, buổi chiều có được không?” Nếu buổi sáng cô phải đi gặp mặt.

“Có thể, đến lúc đó tôi đến đón cô.”

“Không, không cần, chúng ta trực tiếp gặp ở nhà sách.”

“Được rồi.” Tống Khinh Dương nói, “Cô nghỉ ngơi sớm đi.”

“Tạm biệt.”

Khi nào, cô và anh giống như bạn già.

Tống Khinh Dương dựa ở trên cửa rời, sau khi mẹ Tống đi vào liền thấy bóng lưng của con trai tuấn tú, trong tay còn cầm điện thoại.

“Dương Dương, gọi điện thoại cho ai thế?”

Tống Khinh Dương quay đầu lại, “Một người bạn.”

Mẹ Tống nói, “Nhìn đèn phòng con sáng, mẹ vào xem. Gần đây thân thể ông nội con không tốt, ngày hôm qua sau khi bác sĩ kiểm ta, đề nghị nằm viện.”

Người đã già, đủ loại bệnh tật đều tới.

Tống Khinh Dương nhíu mi, “Ừm, ngày đó con cùng đến với mọi người.” Anh đột nhiên nghĩ tới Chử Duy Nhất và bà nội cô. Khi đó cô nhất định rất khó chịu.

Chủ nhật Chử Duy Nhất vẫn đi gặp mặt. Sáng sớm cô đặc biệt mặc vào chiếc váy liền áo mới mua, đang nhìn thử trước kính một chút, cũng không tệ lắm.

Trước khi ra cửa, Lý hiệu trưởng gọi điện thoại đến.”Duy Nhất, không cần khẩn trương, thuận theo tự nhiên. Mặc xinh đẹp chút.”

Chử Duy Nhất chắt lưỡi, cô ăn mặc xinh đẹp như vậy không phải là vì gặp mặt.

Đến quán cà phê, cô tìm một chỗ ngồi xuống. Mười lăm phút sau, đối phương gọi điện thoại tới, “Cô Chử à? Tôi là Sở Mặc.”

“Ồ, chào anh.”

“Tôi vừa đến quán cà phê, cô đã đến chưa?”

Chử Duy Nhất lén nhìn, “Tôi ở bên cửa sổ thứ sáu.”

Một bóng dáng đi tới, anh cầm điện thoại di động trong tay, đi tới trước mặt cô, “Chào cô.”

Chử Duy Nhất ăn nói vụng về, “Chào anh.” Ngoại hình quả thật không tệ.

Sở Mặc ngồi xuống, Chử Duy Nhất lúng túng, vẫn lúng túng.

Sở Mặc, Sở trong nước Sở, Mặc trong Mặc Tử.” Sở Mặc giới thiệu.

“Chử Duy Nhất, Chử trong Chử Toại Lương*.”

(Chử Toại Lương: một viên quan thời Đường, làm quan dưới hai triều: Thái tông, Cao tông.)

Sở Mặc nhướn mi, “Tôi nghĩ là tôi cô cùng họ*.”

(Họ Chử và họ Sở trong tiếng Hán âm đọc giống nhau, đều là chǔ. Nhưng cách viết khác nhau.)

“Tôi cũng vậy.”Âm đọc họ hai người giống nhau, đúng là một loại duyên phận.

Hai người trò chuyện đơn giản, đều là do Sở Mặc lôi kéo trọng tâm câu chuyện. Chử Duy Nhất lễ phép đáp lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh,lúc hơn mười một giờ, điện thoại di động của cô đúng giờ vang lên.

“Ngại quá, ta nhận một cuộc điện thoại.” Cô nói.

Khóe miệng Sở Mặc cười khẽ, gật đầu.

Chử Duy Nhất hơi xấu hổ, là cuộc gọi của Tiêu Tiêu. Tối hôm qua cô đã hẹn với Tiêu Tiêu, để cho cô ấy lúc này gọi điện thoại cho cô.

Tiêu Tiêu: Người lần này thế nào?

Duy Nhất: A! Nhưng mà tư liệu ở trong máy tính tớ.

Tiêu Tiêu: Nếu như nói không khó khăn lắm, cho mình một cơ hội đi, thử một lần?

Duy Nhất: Bây giờ cậu có muốn ngay không? Nhưng tớ ở bên ngoài.

Tiêu Tiêu: Cậu cũng chưa nói chuyện tình yêu gì, coi như tích lũy kinh nghiệm đi.

Duy Nhất: Vậy tớ về gửi cho cậu. Rất gấp à? Được rồi, tớ bây giờ về liền.

Cô cúp điện thoại, sau lưng đổ một trận mồ hôi.

Sở Mặc nhìn cô, mâu quang trầm lắng, “Cô có việc?”

Chử Duy Nhất mặt không đỏ không thở mạnh, “Máy tính đồng nghiệp xảy ra vấn đề, văn kiện trong máy tính không tìm được, bản thảo ở chỗ tôi, tôi phải nhanh đưa cho cô ấy.”

Nếu như hành động vụng về như thế Sở Mặc cũng không nhìn ra được, anh cũng đã uổng phí lăn lộn nhiều năm như vậy. Anh rất bình tĩnh, “Công việc quan trọng hơn, tôi đưa cô về.”

Chử Duy Nhất xua tay liên tục, “Không cần phiền đâu, tự tôi về thì được rồi. Sở tiên sinh, thật ngại quá. Tôi đi trước.”

“Có thời gian trò chuyện tiếp.” Sở Mặc mắt chứa ý cười, sắc ngươi thâm trầm.

Chử Duy Nhất trước khi rời đi còn không quên đi tính tiền, Sở Mặc ngồi lại một lát, đứng dậy đi tính tiền.

Người phục vụ trả lời, “Tiên sinh, ngài bàn đó đã tính rồi.”

Sở Mặc nhíu mi, Chử Duy Nhất này thật là một chút mặt mũi cũng không cho anh ta.

Chử Duy Nhất vội vã ăn cơm trưa, buổi chiều chạy tới nhà sách, tụ họp cùng Tống Khinh Dương. Ánh mắt Tống Khinh Dương lướt qua trên người cô, Chử Duy Nhất căn bản không chú ý tới.

“Tầng một phần lớn đều là sách giáo khoa học sinh dùng, sách loại văn sử tầng hai tương đối nhiều, nhưng mà không biết sách anh cần nơi này có không?”

“Đi xem trước đi.” Tống Khinh Dương nhắc.

Bởi vì cuối tuần, nơi tiệm sách có rất nhiều học sinh, cầm một quyển sách ngồi xuống đất.

Chử Duy Nhất chuyên chú tìm sách, Tống Khinh Dương theo sát một bên. Cô đã chọn được hai bản, thấy tên người biên soạn hiểu ý cười, quay đầu nói với Tống Khinh Dương, “Anh xem, đây là của thầy (cô) giáo ban hai Ngữ Văn biên.”

Tống Khinh Dương nghiêng người tiến lên nhìn lướt qua cái tên, hình như có chút ấn tượng.

Chử Duy Nhất nói, “Kiến thức của thầy Âu Dương rất rộng rãi, thông kim bác cổ, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn du lịch các nơi trên tổ quốc. Lúc thầy đến D trung đã hơn bốn mươi tuổi, theo dạy chỉ có ba năm, cũng là D trung nhận thầy vào. Năm lớp mười một, thầy đã từng dẫn dắt ban chúng tôi một tuần, từ đó rất nhiều người lớp chúng tôi si mê thầy.”

Tống Khinh Dương nhìn ánh sáng lấp lánh nơi con ngươi cô, “Nhiều năm như thế, cô còn có thể nhớ kỹ thầy giáo ngữ văn lớp bên cạnh.” Cô lại đối với anh một chút ấn tượng cũng không có.

Hai người dạo qua một vòng.

Tống Khinh Dương liếc về giá sách hình như là tiểu thuyết trước mặt, anh liền hướng về phía bên đó đi đến.

Chử Duy Nhất không hiểu, “Bên kia đều là tiểu thuyết tình cảm.”

Tống Khinh Dương hớt mặt qua, nghiêm mặt nói, “Chử Duy Nhất, tôi nhớ kỹ ngày kỷ niệm thành lập trường đó, Lý hiệu trưởng giới thiệu cô là – “

Vẻ mặt Chử Duy Nhất không khỏi cứng lại, ngây ra như phỗng nhìn anh.

Khóe miệng Tống Khinh Dương có ý cười, “Quen biết lâu như vậy, tôi cũng không biết tên cô viết sách gọi là gì? Chỗ này có sách của cô không?”

Trong lòng Chử Duy Nhất đại động, sách của cô đều là thiếu nữ xem, thực sự ngại báo cho người con trai bên người. Cô vẻ mặt khẩn trương, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lúc bất chợt vươn tay, “Ở đây đều là học sinh đang đọc sách, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ.” Một đường lôi kéo anh đến tầng một.

Mâu quang Tống Khinh Dương lướt từ trên tay của cô. Lòng bàn tay cô bao phủ trên cánh tay anh, lành lạnh. Mỗi một móng tay của cô đều sửa sạch gọn, mười ngón tay thon dài, rất đẹp.

Chử Duy Nhất căn bản không phản ứng kịp, cô chính đại không chú ý dắt cánh tay người ta. Cô đang oán niệm, sao Lý hiệu trưởng muốn ở trường hợp ngày thành lập trường đó giới thiệu cô chứ? Cô một đường rầu rĩ nên nói chuyện này thế nào với Tống Khinh Dương.

Người ta bận bịu giúp mình nhiều như vậy, bây giờ hỏi sách của cô, không nói cho anh ta tựa hồ hình như rất không đủ tấm lòng.

Sách cô viết đều là viết truyện ái tình! Bên trong còn dính đến loại tình tiết hôn môi.

Anh ta có thể nghĩ lầm rằng cô kinh nghiệm phong phú hay không đây?

“Chử Duy Nhất, đến chúng ta trả tiền rồi?” Tống Khinh Dương chậm rãi mở miệng.

“Ờ, ờ -” Chử Duy Nhất rõ ràng không yên lòng, nắm cổ tay anh như trước.

“Tay của tôi không cầm ví tiền được.” Tống Khinh Dương nghiêm túc, có chút bất đắc dĩ.

“À!” Nét mặt Chử Duy Nhất thay đổi trong nháy mắt, vội vã buông móng vuốt ra, trong nháy mắt sắc mặt đỏ bừng.

Tống Khinh Dương trả tiền, xách sách xong, đi tới một bên, cúi đầu nhìn cánh tay mình. Chử Duy Nhất cũng nhìn sang,cổ tay anh bị cô nắm đỏ rồi. 

Chử Duy Nhất giải thích, “Gần đây tập lái nhiều quá, cầm tay lái đặc biệt cố sức.”

Tống Khinh Dương lạnh lùng ném ra một câu, “Cô là nói cánh tay tôi như tay lái?”

“Không, không – sao lại thế được? Xúc cảm không giống với – “

Xúc cảm không giống với -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.