Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc

Chương 33: Cứ đánh nhau đi An Ninh ta được lợi




“Gia chủ, các vị trưởng lão” Trên mặt Mộ Chỉ Ly mang theo nụ cười nhợt nhạt: “Sao mọi người lại đi ra đây?”

Từ khi Mộ Chỉ Ly xuất hiện thì nụ cười trên mặt Mộ Kình Lệ một khắc cũng chưa hề biến mất: “Niềm tự hào của Mộ gia chúng ta trở về, chúng ta tất nhiên là phải ra đón tiếp chứ.”

Vỗ vỗ bả vai Mộ Chỉ Ly, Mộ Kình Lệ lộ ra vẻ rất chi là kích động, Mộ Chỉ Ly chú ý tới khóe mắt Mộ Kình Lệ có chút sáng sủa, nàng biết một màn hôm nay đối với lão nhân mà nói có ý vị như thế nào.

Chư vị trưởng lão bất luận là lúc trước coi trọng Mộ Chỉ Ly hay là không thích nhìn thấy nàng, lúc này trên mặt cũng mang theo ý mừng, những chuyện không vui lúc trước lúc này đã sớm tan thành mây khói.

“Chúng ta mau vào nhà đi thôi!” Mộ Kình Lệ mở miệng nói, xung quanh đã có không ít người đứng vây xem, tiếp tục đứng như vậy có chút không thích hợp.

Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão không còn cảm giác chán ghét như trước, ngược lại từ đáy lòng bọn họ cảm thấy vui vẻ, thậm chí đối với cách làm trước kia của mình bọn họ còn cảm thấy áy náy, chỉ là bọn họ đứng yên lặng phía sau chư vị trưởng lão, đối với những chuyện trước kia, bọn họ thật sự không có tư cách tiến lên.

Mộ Chỉ Ly chú ý tới điểm này, đi đến bên cạnh hai vị trưởng lão không khỏi lên tiếng nói: “Hai vị trưởng lão tại sao lại đứng phía sau?”

Nghe vậy, hai vị trưởng lão cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, lại phát hiện trong mắt của nàng cũng không có chút oán hận hay trách cứ nào, nếu có chỉ là thoải mái không chấp nhất, rất hiển nhiên Mộ Chỉ Ly nói những lời này là có ý muốn bọn họ đi lên phía trước, nói cách khác nàng căn bản không để ý những chuyện bọn họ làm trước đây.

Nếu Mộ Chỉ Ly giễu cợt hay nói lời khó nghe với bọn họ, có lẽ trong lòng bọn họ còn thoải mái một chút, nhưng Mộ Chỉ Ly lại như vậy càng khiến cho bọn họ cảm thấy áy náy, đồng thời trong lòng cũng có một tia cảm động. . . . . . Trải qua chuyện lần này, tương lai dù có bất cứ chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ xấu gì về nàng.

Mộ Kình Lệ đi bên cạnh Mộ Chỉ Ly trên mặt cũng có thêm phần thưởng thức, ở trên đời này người nhớ thù rất nhiều, nhưng có thể buông ra giống như Mộ Chỉ Ly là rất ít, cũng chính là nhân tài mới có thể có nhân cách như vậy, lúc nào nên độc ác thì độc ác, lúc nào nên tha thứ thì tha thứ, muốn làm được điểm này có biết bao nhiêu khó khăn, mà cháu gái của hắn lại làm được.

Hàn Như Liệt cùng Cao Chính Thanh trước tiên đi đến phòng khách, mà Mộ Chỉ Ly cùng Mộ Vũ Hoài cùng mọi người đi đến nghị sự đường của Mộ gia, Mộ Vũ Hoài mặc dù lần này không đạt được thứ hạng, nhưng có thể tiến vào trận tỷ thí thứ hai liền chứng minh năng lực của hắn, lần này trở về Mộ gia địa vị của hắn sẽ tăng lên không ít.Nghe mọi người chung quanh tán thưởng và khen tặng, Mộ Chỉ Ly cũng chỉ cười đáp lại, chẳng qua là trong lòng không có cảm giác quá lớn, dù sao đối với nàng mà nói những thứ trước mắt này đều không tính là gì, cho nên nàng sẽ không vì vậy mà sinh ra bất kỳ cảm xúc nào.

Sau đó Mộ Chỉ Ly đi theo Mộ Kình Lệ đến viện của hắn, ngay từ lúc đến nghị sự đường, nàng đã nhìn ra Mộ Vũ Hoài có mấy lời muốn nói.

Trong phòng, Mộ Kình Lệ bảo tất cả hạ nhân ra ngoài, lúc này mới nhìn đến Mộ Chỉ Ly ở trước mặt.“Ta thật sự không thể nghĩ tới cháu cũng có thể giống như phụ thân cháu, đạt được thứ hạng trong cuộc thi cả nước.” Mộ Kình Lệ cảm khái nói, trong thời gian ba năm Mộ Chỉ Ly đã biến hóa quá lớn, hồi tưởng lại hắn chỉ cảm thấy nàng ngày càng khác đi.

Từ củi mục của Mộ gia biến thành thiên tài của Mộ gia, một chuyện thần kỳ dường như không thể nào phát sinh lại đang xảy ra trên người nàng, nhưng lại có thể làm cho người ta bình tĩnh mà đón nhận, có điều trong lòng hắn càng thêm hưng phấn, cháu gái của mình cũng giống nhi tử của mình, đều rất có tiền đồ.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng không nói lời nào, ngay cả chính nàng trong lòng cũng có chút cảm khái, thời gian ba năm đã làm cho nàng hoàn toàn đón nhận cuộc sống của Mộ Chỉ Ly, có đôi khi chính nàng cũng sẽ có chút hoảng hốt, chuyện trước kia có phải là nằm mơ hay không, có điều những lúc hoảng hốt này đều rất ngắn.

Mộ Kình Lệ dừng lại một hồi lâu, thở một hơi thật sâu nói: “Ban đầu ta từng nói qua, khi cháu có thực lực, ta sẽ nói hết cho cháu biết về chuyện gia tộc mẫu thân cháu. Mặc dù hiện tại thực lực của cháu còn xa mới đạt được tầng thứ như vậy, nhưng ta tin là cháu có thể tiến đến mức đó.”

Từ biểu hiện ba năm nay của Mộ Chỉ Ly hắn liền biết nàng không phải là một người lỗ mãng, ngược lại là một người tâm tư cực kỳ tình tế, là một người biết tiến lui thích hợp.Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng tụ, trong mắt không che dấu khát vọng muốn biết sự thật, Hàn Như Liệt đã giúp nàng tra được rất nhiều điều, nếu như Mộ Kình Lệ cũng nói, như vậy đã có thể khẳng định.

“Có điều, nhất định cháu phải đáp ứng ta một việc.”

“Chuyện gì?”

“Hiện tại ta có thể nói cho cháu biết về gia tộc mẫu thân cháu, nhưng cháu phải đáp ứng ta, thời điểm cháu có đầy đủ thực lực cũng không thể nói ra thân phận của cháu, trừ phi cháu có năng lực kia.” Dừng một chút, Mộ Kình Lệ lại lên tiếng nói: “Cháu là hy vọng duy nhất của Mộ gia chúng ta, cũng là hy vọng sống lại của phụ thân cháu, cho nên trước đó nhất định cháu phải bảo toàn chính mình, ta không muốn một lần nữa nếm trải tư vị người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Mộ Chỉ Ly phát hiện lúc nói ra những lời này trong mắt Mộ Kình Lệ có giọt nước, trong lòng chợt căng thẳng, nghĩ đến cái chết của phụ thân đã mang lại quá nhiều thương tổn cho ông nội, con trai mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại chết trước mặt mình, loại cảm giác bi thống này chính là bất kỳ phụ mẫu nào đều không thể chịu được.

Lúc này Mộ Kình lệ không còn là gia chủ Mộ gia, mà chỉ là phụ thân của Mộ Thiên Tĩnh, là ông nội của nàng.

Mộ Chỉ Ly nặng nề gật đầu: “Ông nội, ông yên tâm, trước khi thực lực đạt tới mức đó, nhất định cháu sẽ không để bị bại lộ.” Những thứ này cho dù Mộ Kình Lệ không đề cập đến nàng cũng sẽ không làm, đã nhẫn nại được lâu như vậy, nhẫn thêm một thời gian ngắn thì có làm sao. Huống chi đối mặt với nàng là gia tộc Lôi gia, nếu không có thực lực, thì nàng chính là tự tìm đường chết.

Thấy thế, Mộ Kình Lệ cũng thỏa mãn cười, chợt trầm ngâm lên tiếng: “Mẫu thân cháu ở trong gia tộc Bạch gia, thực lực của Bạch gia rất cường hãn, loại cấp bậc này chúng ta không thể chạm đến, lúc trước Mộ gia chúng ta cũng là một gia tộc cực kỳ không kém, song trước mặt họ lại không có một chút năng lực phản kích nào, chỉ có thể để mặc cho người ta chém giết.

Ta nghĩ sau khi cháu chạm đến loại tầng thứ này mới có thể chân chính cảm giác được sự cường đại của bọn họ, ban đầu, lúc mẫu thân cháu rời đi, từng để lại một khối ngọc bội, là vật để hai người nhận nhau, nhiều năm rồi, ta vẫn bảo quản giúp cháu.”

Trong mắt Mộ Chỉ Ly lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ tới là còn có ngọc bôi, chẳng nhẽ ban đầu mẫu thân cũng đã lường trước được sẽ nhận thức nàng sao?

Mộ Kình Lệ xoay người, cạnh ghế bên cạnh cũng xoay tròn một phen: “Răng rắc, răng rắc.” Âm thanh cơ quan vang lên, Mộ Chỉ Ly lúc này mới phát hiện ra thì ra bức tranh phía sau Mộ Kình Lệ lại là một cơ quan. Ở trong hốc tối, có một cái hộp nhỏ.

Đem cái hộp cầm lên, Mộ Kình Lệ giơ cái hộp lên trước mặt Mộ Chỉ Ly, lấy chìa khóa ra mở, sau khi mở nắp hộp ra, một miếng ngọc bội sáng bóng đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa nằm ở trong hộp.Mộ Chỉ Ly đem ngọc bội cầm trong tay, cảm giác ôn nhuận, trong lòng thầm nghĩ đây là vật tùy thân của mẫu thân sao?

“Ban đầu mẫu thân của cháu hy vọng cháu có thể làm một người bình thường, bình bình thường thường mà sống, dù sao tỷ lệ cháu đạt tới trình độ này quá nhỏ, nhưng trong lòng nàng vẫn có chờ mong, cho nên mới lưu lại khối ngọc bội này.” Mộ Kình Lệ giải thích: “Hiện tại, ta cũng có thể đem nó giao cho cháu, cháu là hy vọng của mẫu thân cháu, cũng là hy vọng của ta.”

Ý tứ trong những lời này của hắn vô cùng rõ ràng, hắn cũng hy vọng nàng có thể làm cho Mộ Thiên Tĩnh tỉnh lại. Trời mới biết mỗi lần nhìn thấy bộ dạng ngủ say của con trai mình, tim của hắn đau tới cỡ nào.

“Ông nội, nhất định cháu sẽ làm được.” Mộ Chỉ Ly sắc mặt ngưng trọng đáp lại, trong mắt tràn đầy quyết tâm cùng kiên trì khó nói thành lời.

“Tốt, tốt!” Mộ Kình Lệ cực kỳ vui mừng, lão thiên đối với hắn không tệ, sau khi mất đi một nhi tử lại cho hắn một cháu gái giỏi như vậy, đời này hắn đã thỏa mãn.

“Ông nội, trước kia có hôn ước với mẫu thân ta là Lôi gia? Sau khi biết chính xác mẫu thân là người Bạch gia, Mộ Chỉ Ly cũng đa xác định những tin tức Hàn Như Liệt điều tra được là vô cùng chính xác.

Song, Mộ Kình Lệ nghe được lời này xong, ánh mắt đột nhiên trợn lên: “Cháu. . . . . . Làm sao cháu lại biết?” Đây quả thật là so với chuyện Mộ Chỉ Ly trải qua mười hai canh giờ tẩy kinh phạt tủy còn kinh ngạc hơn.

Mộ Chỉ Ly cười lắc đầu: “Liệt nói cho cháu biết.” Ngay lúc này, nàng thật sự không cần giấu diếm Mộ Kình Lệ cái gì.

“Hàn Như Liệt chẳng lẽ cũng thuộc về tầng thứ đấy?”

“Vâng. . . . . . .”

Mộ Kình Lệ không khỏi cảm khái, nụ cười trên mặt càng bất đắc dĩ: “Xem ra cháu nhất định sẽ đi tới một bước kia.” Hắn vẫn biết Hàn Như Liệt không đơn giản, ở nơi này ít tuổi mà đã đạt được tu vi như vậy, lần này không có tham gia cuộc thi cả nước, trừ gia tộc ở tầng thứ đấy còn có thể là gia tộc nào chứ?

“Ta nên sớm đoán được, ta nên sớm đoán được a. . . . . . . .”

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly vẫn như thường, bởi vì đây tất cả đều nhất định sẽ như thế, bất luận là vì phụ mẫu hay vì Hàn Như Liệt nàng nhất định phải đạt tới tầng thứ đấy.

Mộ Kình Lệ vỗ vỗ bả vai Mộ Chỉ Ly: “Chỉ Ly, ông không có bản lĩnh, không giúp được cháu cái gì, tất cả chỉ có thể dựa vào cố gắng của cháu, Hàn Như Liệt kia thì làm thế nào?” Vốn là hắn cũng không biết thân phận của Hàn Như Liệt, cho nên chỉ đối xử như người bình thường, đối với hai người bọn họ vẫn tán thành, chỉ là hiện tại chuyện tình đã dần dần thoát khỏi khống chế của hắn.Mộ Chỉ Ly biết Mộ Kình Lệ lo lắng điều gì, lập tức cũng giải thích: “Ông nội, Liệt đối với cháu rất tốt, hắn là thật lòng, ông không cần phải lo lắng.” Nàng đối với Hàn Như Liệt rất là có lòng tin, nếu nói hắn đối với mình không thật tâm, ngay cả chính nàng cũng không tin.

Thấy Mộ Chỉ Ly khẳng định như vậy, Mộ Kình Lệ cũng không tiện nói thêm gì nữa: “Như vậy là tốt rồi, ta chỉ hy vọng cháu gái bảo bối của ta có thể đạt được hạnh phúc.” Chẳng qua là phần hạnh phúc này nhất định không thể đơn giản mà có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.