Bạn Gái Của Hoàng Tử

Chương 32




Hải vực mênh mông, lại phi hành một đoạn thời gian xâm nhập vào một khu vực yêu khí càng thêm dày đặc.

Yêu khí khủng bố này gần như áp lực khoảng không nửa bầu trời, gần như không thấy bóng dáng thành lũy trên biển của nhân loại nào.

Trong mắt Dương Phàm lộ ra mỉm cười, hẳn là mình đã tiến vào đại bản doanh của yêu tộc.

Gần như mỗi một đoạn thời gian, hải vực phía trước đều trồi lên chiến sĩ yêu tộc mặc giáp cầm xoa hùng hổ mà tới.

Tuy nhiên khi bọn họ thấy rõ Khổng Tước tiểu yêu cùng Bì thúc, mắt lộ vẻ kính sợ lập tức khom người cáo lui, chìm xuống Thâm Hải.

Không bao lâu, hải vực phía trước hiện lên một hòn đảo nhỏ hào quang bảy màu nhàn nhạt vờn quanh.

Hòn đảo không lớn không nhỏ, phạm vi vạn dặm, nhưng lại ở trong một hoàn cảnh linh khí cực kỳ tốt đẹp.

Mật độ linh khí nơi này gấp mấy lần ngoại giới.

Dương Phàm nhìn lần đầu tiên liền biết trên Thất Vũ Đảo này có linh mạch cực kỳ hiếm thấy.

Có một nơi sơn thủy bảo địa như vậy, không sợ đời sau của Khổng Tước Vương không có cường giả quật khởi.

Bay đến Thất Vũ Đảo, có Khổng Tước tiểu yêu đi theo nên một đường thông suốt.

Càng nhiều yêu thú ngầm quan sát Dương Phàm, trong mắt lộ ngạc nhiên, ngầm bàn luận với nhau.

- Nhân loại tu sĩ này là người phương nào, không ngờ làm phiền tiểu điện hạ cùng tả hộ pháp đại nhân tự mình tiếp đãi?

- Cho dù là Nguyên Anh đại tu sĩ nhân loại cũng rất khó hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

Không ít yêu thú tò mò về thân phận Dương Phàm, suy đoán bàn luận.

Sau khi bay đến Thất Vũ Đảo, Bì thúc khom người thối lui, cười nói:

- Tiểu điện hạ, kế tiếp liền từ người dẫn đường.

Khổng Tước tiểu yêu không kiên nhẫn nói:

- Đều tới địa bàn nhà mình còn sợ cái gì. Ngươi đi đi.

Cứ như vậy, hai người bay tới một tòa cung điện bảy màu hoa mỹ tráng lệ ở trung tâm đảo.

Cung điện bảy màu này đẹp đẽ sang trọng mà không mất khí thế hùng vĩ, trên đỉnh cung điện bảy cái lông Khổng Tước bảy màu khác nhau lấp lánh, mỗi một cái đều dài đến hơn trăm trượng, to lớn hoành tráng.

Dương Phàm chăm chú nhìn chăm chú tòa cung điện này, đột nhiên nghĩ tới Khổng Tước Thánh điện của Tây Nhạc Man di.

Cấu tạo của Khổng Tước Thánh điện kia cực kỳ tương tự tòa cung điện bảy màu trên Thất Vũ Đảo này, quy mô tương xứng.

- Dương đại ca, đây là Thánh địa của Thất Vũ Đảo ta - Thất Vũ Thánh điện.

- Khổng Tước Vương chúng ta sở dĩ có thể đời đời truyền thừa tiếp nối cùng tòa cung điện này có quan hệ rất lớn.

Trong con ngươi sáng ngời của Khổng Tước tiểu yêu hàm chứa ý cười, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.

Dương Phàm gật gật đầu, lúc đối mặt với Thất Vũ Thánh điện, hắn cảm nhận được một cỗ áp lực tinh thần không hiểu.

Cỗ áp lực này không phải đến từ người nào mà là đến từ tòa cung điện khổng lồ hoành tráng này.

Càng chống lại cỗ lực lượng tinh thần này, áp lực lại càng khủng bố.

Đi vào tòa cung điện hoa lệ hùng vĩ này, cỗ lực lượng tinh thần áp lực lại mạnh gấp mấy lần.

Nhớ ngày trước Âm Hồn thượng nhân cùng Cù Việt hai vị Nguyên Anh đích thân tới đây, hít thở không thông, cất bước gian nan, dường như sống ở trong bóng ma,

Dương Phàm tu đạo sinh mệnh tự nhiên, thân hình phảng phất như dung hợp nửa hư không, không bị ảnh hưởng của áp lực tinh thần này.

Hắn nhàn nhã cất bước, đi vào tòa Thất Vũ Thánh điện lai lịch bất phàm này.

Thấy cảnh này, Khổng Tước tiểu yêu lộ vẻ vui mừng tự hào, cười hì hì nói:

- Dương đại ca không hổ là Nguyên Tôn nhân loại.

Dương Phàm hơi lộ kinh ngạc, Khổng Tước tiểu yêu giải thích:

- Trong Thất Vũ Thánh điện này có một cỗ lực lượng thần bí, không phải Nội Hải chí cường giả không thể dễ dàng chống cự.

Đi vào nơi sâu trong đại điện, trong tầm nhìn xuất hiện bậc thang xanh vàng rực rỡ, ước chừng lên trên mười mấy trượng, có thể thấy một ngôi cao bảy màu.

Trên đỉnh bậc thang dần dần lộ ra một bóng người cao quý thon dài tao nhã, thần bí vô hạn.

Tại vô hạn mị lực cùng hào quang chiếu rọi, Khổng Tước Vương - Nội Hải chí cường giả xinh đẹp nhất rốt cục vạch trần cái khăn che mặt thần bí của nàng.

Nữ tử xinh đẹp hoa mỹ cao quý, tao nhã xuất trần, sau lưng lấy vũ y bảy màu phụ trợ kia trên mặt không mừng không lo, trong đôi mắt sáng chỉ có bình tĩnh trang nghiêm, nhìn xuống tân Nguyên Tôn Nội Hải từ ngoài đại điện đi vào.

- Đây chính là Khổng Tước Vương

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn chăm chú nữ tử xinh đẹp vô hạn hào quang sáng chói kia, chưa từng nghĩ tới thế gian lại có người xinh đẹp như thế.

Loại xinh đẹp này dưới sự phụ trợ của hào quang diễm lệ có thể mị hoặc chúng sinh lại cao quý không thể với tới, hoàn toàn tương phản với xinh đẹp điềm tĩnh tự nhiên của Vân Vũ Tịch.

- Tân chí cường giả quật khởi Nội Hải quả nhiên không tầm thường. Tuy nhiên so với Thiên Thu Vô Ngân tông sư, vẫn như trước có một đoạn chênh lệch.

Hào quang trên vũ y bảy màu của Khổng Tước Vương hơi ảm đạm lại khiến dung nhan của nàng càng thêm nổi bật, khóe miệng hơi mỉm cười, đẹp đến hít thở không thông, kinh tâm động phách.

Dương Phàm chưa từng gặp nữ tử xinh đẹp như thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ bởi vậy mà chịu ảnh hưởng, thân hình hắn bỗng nhiên cất cao, bay đến vị trí ngang bằng với Khổng Tước Vương, bình thản nói:

- Dương mỗ không thích dùng ánh mắt nhìn lên đối thoại với người.

- Thân là Nguyên Tôn nhân loại, các hạ đích xác có tư cách này.

Khổng Tước Vương không chút nào lấy làm kỳ, nhẹ nhấc tay mời Dương Phàm, Khổng Tiểu Tước đi vào ngôi cao bảy màu của nàng.

Quan sát cự ly gần Dương Phàm càng rõ ràng nhìn đến dung nhan của Khổng Tước Vương, mặt ngọc đoan trang cao quý, trắng nõn như ngọc không hề chút tỳ vết, dáng người thon thả mềm mại lại càng không thể chê.

Luận bề ngoài, luận xinh đẹp đích xác có thể nói khuynh quốc khuynh thành, ngạo thị Nội Hải.

- Hì hì, mẫu thân. Ta đem hắn dẫn lại đây, người phải cảm tạ ta như thế nào.

Khổng Tiểu Tước tiến vào trong lòng Khổng Tước Vương làm nũng, trong mắt phượng của Khổng Tước Vương lộ ra một tia cưng chiều.

Trong nói chuyện tiếp đó, bởi vì có Khổng Tiểu Tước nên cơ bản rất hòa hợp.

- Nghe trận pháp tông sư Cát Phong cùng với Thiên Dực Vương thuật lại, Dương đạo hữu tự thôi diễn công pháp cảnh giới mới, không biết việc này có thật không?

Khổng Tước Vương nói, trên dung nhan tuyệt mỹ cũng không tự chủ lộ vẻ tò mò.

- Việc này không giả, nhưng cũng không khoa trương như lời hai vị kia nói.

Dương Phàm mỉm cười không phủ nhận, nhưng lại uyển chuyển nói.

Theo sau, Dương Phàm lại chủ động hỏi:

- Không biết Khổng Tước Vương mời Dương mỗ đến làm khách, là có chuyện gì?

- Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chủ yếu là ba phương diện. Một là xuất phát từ tò mò, muốn tận mắt thấy tông sư mới quật khởi của Nội Hải, vừa hay tiểu nữ quen biết cùng các hạ. Hai là: gần trăm năm trước bôn vương không biết tình hình từng trợ giúp Âm Hồn thượng nhân cùng sư điệt hắn đuổi giết các hạ, đối với việc này, bổn vương tỏ vẻ xin lỗi

Nói tới đây, Khổng Tước Vương hơi ngừng lại một chút.

Dương Phàm thản nhiên cười:

- Năm đó Khổng Tước Vương bệ hạ cũng không biết, làm sao Dương Phàm trách cứ.

Hắn ngược lại hiểu rõ nguyên nhân lần này Khổng Tước Vương mời mình qua.

Dù sao lúc trước Khổng Tước Vương từng trợ trụ vi nghiệt, hiện giờ Dương Phàm kỳ tích quật khởi trở thành Nội Hải chí cường giả, thậm chí sánh ngang tông sư Thiên Thu Vô Ngân. Lại thêm quan hệ giữa Dương Phàm cùng Khổng Tiểu Tước, Khổng Tước Vương mời hắn tới tự nhiên là vì xóa bỏ lỗi lầm trước đó, tu bổ quan hệ lẫn nhau.

Khổng Tước Vương cho dù cao ngạo tới đâu cũng không muốn mơ hồ đắc tội một Nội Hải chí cường giả tiềm lực vô hạn.

Lại thêm quan hệ với Khổng Tiểu Tước, Khổng Tước Vương càng hy vọng có thể kết giao cùng Dương Phàm.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nàng mời Dương Phàm tới.

Nghe Dương Phàm tỏ thái độ, Khổng Tước Vương cười tươi như hoa, diễm lệ vô hạn, xinh đẹp làm người ta hít thở không thông.

Tuy nhiên Dương Phàm chỉ hơi thưởng thức cũng không động tâm. Khẩu vị của hắn còn chưa đạt tới mức độ đó.

- Về phần phương diện thứ ba là có liên quan Nội Hải chí cường giả, cũng có liên quan với Lôi Linh Châu.

Lúm đồng tiền của Khổng Tước Vương biến mất, thần sắc trở nên trịnh trọng.

- Bệ hạ thỉnh giảng.

Dương Phàm đoán trước được chuyện tiếp theo đối phương muốn nói có thể sẽ rất trọng yếu.

- Nghe nói một vị bằng hữu của Dương đạo hữu được đến truyền thừa Lôi Linh Châu. Nếu là như vậy, vài năm sau tốt nhất có thể cũng Dương đạo hữu đi Vĩnh Hằng Đảo một chuyến.

Khổng Tước Vương chính sắc nói.

- Vĩnh Hằng Đảo?

Dương Phàm nao nao, điều này có quan hệ gì với Vĩnh Hằng Đảo.

- Bởi vì mỗi lần Đại hải nạn trăm năm, Vĩnh Hằng Đảo đều mời Nội Hải chí cường giả nhất là người có truyền thừa linh châu cùng chung ứng phó nguy cơ Địa Mạch Chi Tích

Khổng Tước Vương từ từ nói ra một đoạn bí tân.

Dương Phàm lẳng lặng nghe, từ nơi Khổng Tước Vương biết được bảy viên thất thải linh châu từ Thượng Giới Tiên Khí bong ra mỗi lần Đại hải nạn trăm năm, Thiên Cầm Nội Hải sẽ gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có.

Tại thời khắc này, Nội Hải chí cường giả đều được mời tới cùng nhau hiệp trợ Thượng Giới Tiên Khí trấn áp Địa Mạch Chi Tích.

Nhất là Nội Hải chí cường giả có được thất thải linh châu, bọn họ thiết yếu có nghĩa vụ này, cũng thiết yếu phải gánh vác nghiệp lực này.

Nếu không nhất định sẽ bị các Nội Hải chí cường giả khác liên thủ vây giết.

Bởi vì một khi Địa Mạch Chi Tích mất khống chế toàn bộ Thiên Cầm Nội Hải sẽ đi hướng hủy diệt. Nội Hải chí cường giả tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn huống chi là những cường giả được đến thất thải linh châu.

Sau khi Dương Phàm nghe xong gật gật đầu:

- Đa tạ Khổng Tước Vương bệ hạ chỉ điểm. Chờ sau khi về Tam Linh Sơn, ta sẽ thương nghị việc này với Hồ Phi.

Sau khi biết được những bí tân này, Dương Phàm cũng đột nhiên hiểu được, đạt được Lôi Linh Châu nhất định phải gánh chịu nghiệp lực này.

Đương nhiên các Nội Hải chí cường giả khác cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Mà chủ đạo hết thảy dĩ nhiên là Vĩnh Hằng Đảo có nhiều truyền kì nhất trong Nội Hải.

Bởi vậy có thể thấy được năng lượng của Vĩnh Hằng Đảo có được.

- Chờ trước khi Đại hải nạn trăm năm, ta sẽ đi Tam Linh Sơn tìm Dương đạo hữu. Đến lúc đó chúng ta cùng đi Vĩnh Hằng Đảo.

Trong mắt Khổng Tước Vương lộ ý cười, lại báo cho Dương Phàm:

- Nếu không phải sự tồn tại của Dương đạo hữu. Nội Hải chí cường giả khác vị tất sẽ không mơ ước Lôi Linh Châu của bằng hữu kia của ngươi.

- Điều này Dương mỗ hiểu được.

Dương Phàm gật gật đầu. Đi Vĩnh Hằng Đảo là cần thiết, đến lúc đó mười hai chí cường giả Nội Hải có thể tề tụ một nơi sẽ là tràng cảnh ra sao?

Ở lại Thất Vũ Đảo mấy ngày, Dương Phàm liền cáo từ.

Khổng Tước Vương mỉm cười tiễn khách, ngược lại Khổng Tiểu Tước vài lần níu giữ chung quy không lưu lại được Dương Phàm.

Dương Phàm cũng không muốn ở đại bản doanh yêu tộc thời gian quá dài.

Sau đó, Dương Phàm một mình trở về Tam Linh Sơn, chỉ dùng một tháng liền đi vào hải vực Thiên Dực Vương, tìm tới ngọn núi xanh ngắt linh khí bốn phía.

Trở lại Tam Linh Sơn Dương Phàm nói cho Hồ Phi nghĩa vụ phải gánh vác của người được truyền thừa Lôi Linh Châu.

Hồ Phi giật mình đánh thót, cảm thấy một cỗ ý thức nguy cơ.

- Đến lúc đó đi Vĩnh Hằng Đảo tụ hội đều là Nội Hải chí cường giả

Dương Phàm như cười như không nói.

Hồ Phi nghe vậy, rốt cục hạ quyết tâm, tĩnh tâm tu luyện.

Dương Phàm cười nói với Vân Vũ Tịch:

- Nếu không có áp lực hắn sẽ không tĩnh tâm tu luyện.

Giờ phút này cách thời điểm Thiên Lan điện mở ra còn có bốn, năm năm.

Dương Phàm bắt đầu củng cố tu vi như trước.

Nhoáng cái thời gian qua hai, ba năm, mắt thấy Đại hải nạn trăm năm tiếp theo càng ngày càng gần.

Một ngày này, lão Nho tu tử bào truyền tin cho Dương Phàm:

- Có nhân vật trọng yếu cầu kiến.

- Là ai?

- Âu Dương Phong,

Lão Nho tu tử bào đáp, chợt lại chần chờ nói:

- Còn có một người lão phu không thể xác định thân phận, rất có thể là đứng đầu Nguyên Tôn Nội HảiThiên Thu Vô Ngân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.