Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 3




Cuộc nói chuyện mau chấm dứt, Thượng Quan Ngưng đi khỏi, trên đường mua cá trở về cô gặp em họ Thượng Quan Minh Hạo.

“chị!”

Thượng Quan Ngưng nhìn người em họ đã trưởng thành, gật đầu một cái: "Minh Hạo, chị đi trước."

“Chị!” Thượng Quan Minh Hạo lại gọi cô một tiếng, đi đến bên người cô, đem cá salmon trong tay đưa cho cô, tươi cười nói: “đây là cá salmon tươi, chị cầm lấy ăn đi, việc ở công ty... Chị đừng động vào, nếu có người lạ mời đi ăn cơm, đừng đi, hắn ta chắc chắn không có ý tốt!"

Thượng Quan Ngưng trong lòng có một tia nước ấm, trong cái nhà này, chỉ sợ chỉ còn có người em họ hai mươi tuổi này mới quan tâm cô thật lòng.

Nàng đem cá salmon trả lại cho cậu, hơi hơi mỉm cười, nói: “Chị hiểu rõ rồi, em vào đi, chị phải đi rồi.”

Thượng Quan Minh Hạo nhìn cô chui vào trong xe, biến mất trong bóng đêm mênh mông, trong lòng có chút hụt hẫng.

Mặc dù cha mẹ muốn cậu tiếp quản Lập Ngữ Khoa Học Kĩ Thuật, nhưng cậu lại không muốn.

Cái công ty này phải thuộc về chị họ, không phải của cậu, hiện giờ thế nhưng lại còn cần chị họ đi tiếp một tên nam nhân ăn cơm, nói chuyện phiếm, có khi người nam nhân kia còn đưa ra yêu cầu quá phận, cậu không muốn chút nào.

Cậu mới hai mươi tuổi, tương lai có thể tự lập sự nghiệp cho chính mình đánh mà khồn phải dựa vào chị họ.

Chị họ mười tuổi đã mất mẹ, mười chín tuổi đã bị cưỡng chế đính hôn với người thực vật, sau khi vị hôn phu tỉnh lại thì lại cùng em gái lên giường.

Cô trải qua cuộc sống quá thảm, làm sao có thể làm chị ấy tổn thương thêm nữa.

Cậu vẫn luôn không thích Thượng Quan Nhu Tuyết nhìn đơn thuần thiện lương kia, từ khi biết cô ta lên giường với Tạ Trác Quân thì cậu đã không còn gọi cô ta là chị hai nữa.

Vì cái gì mà mọi người đều thấy cô ta thiện lương, rốt cuộc mắt để đâu?

Cướp đoạn vị hôn phu của chị mình thì lương thiện vứt đi đâu???

Thượng Quan Ngưng về đến nhà, ngồi ở thư phòng an tĩnh, lại một lần nữa cảm thấy trong nhà rất trống rỗng.

Cái thân ảnh cáo lớn anh tuấn lại lần nữa xuất hiện trong đầu cô. Mà người kia tựa hồ cũng có suy nghĩ giống nhau, cô vừa định gọi cho anh, thì anh liền gọi điện thoại tới.

Cô nhìn màn hình di động hiện lên chữ "Chồng", khóe môi cô không khỏi lộ ra ý cười.

Cái chữ này là do Cảnh Dật Thần đặt cho, cô toàn lưu anh là "Tổng giám đốc", kết quả là khi anh thấy thì liền sửa lại là "chồng", anh nói như thế mới tôn trọng anh.

Cô nghe điện thoại, đầu dây bên kia phát ra một âm thanh trầm thấp gợi cảm.

“Phu nhân, đang ăn cơm chiều sao?”

Không biết sao lại thế này, Thượng Quan Ngưng nghe được giọng anh hì trong lòng lập tức yên tâm.

"em còn chưa ăn, còn anh?”

Cảnh Dật Thần mấy ngày gần đây rất bận rộn, bởi vì lệch múi giờ nên gọi điện thoại cho Thượng Quan Ngưng không tiện.

Hôm nay anh rảnh, liền lập tức gọi điện cho vợ.

Thượng Quan Ngưng không ở bên cạnh anh, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ bất an, nhưng bây giờ lại cứ sợ cô sảy ra chuyện. hắc Phong chưa bị bắt, anh không thể yên lòng. Anh luôn muốn mang cô theo bên người để bảo vệ cô. 

Giờ phút này nghe được giọng nói của cô có chút mỏi mệt, anh vừa yên lòng nhưng đồng thời lại cảm thấy rất đau lòng.

“Tại sao lại chưa ăn cơm? Bây giờ ở Bắc Kinh là 8 giờ, nghe lời anh, đi ăn cơm đi, không thì anh sẽ đánh em." 

Thượng Quan Ngưng nghe được giọng anh có chút bá đạo, trong lòng lại một mảng ấm áp, thân thể đang có chút mệt mỏi bởi vì anh quan tâm mà lại lần nữa tràn ngập năng lượn. 

Cô lúc này cũng không có cảm giác đói, nhưng vẫn nghe lời Cảnh Dật Thần, đi ăn cơm."

Cơm nước xong, cô lại gọi cho anh. Hai người hàn huyên một lát rồi mới cúp điện thoại.

Thượng Quan Ngưng không nói cho anh biết việc lập ngữ khoa học kỹ thuật, đây là việc của cô, cô muốn tự mình giải quyết, nếu cô không thể cầm lại được công ty, đến lúc đó nói với anh cũng không muộn.

Cảnh Dật Thần ngắt điện thoại, lại càng thêm phần không yên tâm với vợ mình. Anh tư duy nhanh nhẹn, cực kỳ nhạy bén thấy rõ, chỉ một chút thay đổi của Thượng Quan Ngưng anh đều có thể cảm giác được, trạng thái hôm nay của cô rõ ràng là không tốt.

Anh yêu cầu mau chóng về nước. 

Cũng may, mọi việc đã xử lý song không sai biệt lắm.

Chỉ là, anh còn cần đi một chuyến tới nước Mỹ, đem Đường Vận tìm về. Chỉ có đem cô tìm về, anh mới có thể yên tâm.

Cùng ngày, Cảnh Dật Thần liền khởi hành đi nước Mỹ, mà Thượng Quan Ngưng lại gọi điện thoại cho Thượng Quan Hành, nói muốn gọi điện thoại cho người kia.

Giữa trưa ngày hôm sau, cô liền cùng với người kia gặp mặt.

Đối phương ở nhà hàng "vương miện hoàng gia" xa hoa nhất thành phố A. Vương miện hoàng gia sử dụng phong cách thuần Âu để trang hoàng, ám kim và màu sắc cách điệu, xa hoa đại khí, tràn ngập hơi thở cổ điển và tôn quý, chỉ một bữa cơm ở đây mà có thể tiêu tốn kinh người, đây cũng là nơi tụ tập của mấy nhóm người nổi tiếng có tiền.

Thượng Quan Ngưng đã từng đi theo Tạ Trác Quân ăn cơm ở vương miện hoàng gia, khi đó hắn ta vừa mới hồi phục, vì muốn cảm ơn mà mời cô đến đây ăn cơm.

Chỉ là, lúc ấy Tạ Trác Quân còn chưa kịp bắt đầu ăn, liền bị một cuộc điện thoại kêu đi rồi.

Sau này cô mới biết được, người gọi cho hắn chính là Thượng Quan Nhu Tuyết.

Có lẽ bởi vì việc này, nên cô cũng không thích cái nơi này.

Có đi vào vương miện hoàng gia, liền có phục vụ lễ phép chu đáo đưa cô vào.

Vừa mở cửa ra, cô lập tức đi vào.

Nam nhân ở bên cửa sổ quay đầu nhìn cô cười một cách điên đảo chúng sinh: “Thượng Quan tiểu thư, mời ngồi.”

Hắn thân hình cao lớn, dáng người cực đẹp, mà khiến người khác kinh ngạc cảm thán nhất chính là ngũ quan của hắn, tinh xảo xinh đẹp giống như búp bê Barbie hoàn mỹ nhất, tuấn mỹ cơ hồ không thể phân biệt được giới tính, hơn nữa hắn một thân tây trang tơ vàng, tròng mắt mầu xanh ngọc, khiến cho người ta khó có thể nói lên mỹ cảm.

Thượng Quan Ngưng không nghĩ tới người này nhìn thế nhưng tuổi trẻ, hơn nữa lại anh tuấn như thế, không khỏi hơi hơi sửng sốt.

Nghi ngờ trong lòng không giảm mà chỉ tăng, một công tử nhà giàu như vậy, chắc chắn không thiếu tiền cũng không thiếu phụ nữ bên người, vậy vì cái gì mà lại động tâm với lập ngữ khoa học kĩ thuật? Vì cái gì mà muốn ăn cơm cùng cô.

Cảnh Dật Nhiên đối với Thượng Quan Ngưng rất vừa lòng, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo không ngừng tươi cười.

Hắn chân dài mại động, đi qua chỗ Thượng Quan Ngưng.

Trên người hắn tản ra mùi thơm của nước hoa ngào ngạt, làm Thượng Quan Ngưng không khỏi nhíu mày.

Nam nhân trước mắt này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, tuy rằng đều rất đẹp, nhưng vẫn có một loại cảm giác ngả ngớn làm cô có chút không thoải mái.

Thượng Quan Ngưng bất động lui về phía sau hai bước, kéo khoảng cách với hắn, con ngươi kinh ngạc hầu như không còn, thay vào đó chính là một mảnh bình tĩnh.

Cảnh Dật Nhiên không có đi lại phía cô, chỉ là đứng ở tại chỗ đánh giá cô.

Dáng người cao gầy, khí chất thanh nhã, trên mặt không tí phấn trang, lộ rõ da thịt không tí phấn son nõn nà, một đôi mặt sạch sẽ trong suốt, không có chút tạp chất và dục cầu nào.

Cô thoạt nhìn rất bình thường, nhưng lại không bình thường tí nào.

Hắn sờ sờ khóe môi chính mình: anh trai coi trọng nữ nhân, hắn phải chơi đùa một tí mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.