Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 20




Đúng vậy. Lạc Lâm, muội muội nàng đang dần chết đi. Sau khi phong ấn thất bại, huyết dịch đã biến đổi đặc tính và hệ quả là khiến cho quá trính sinh trưởng của Lạc Lâm càng tăng nhanh. Cô bé đang lớn lên với một tốc độ “thiêu đốt sinh mệnh” chính mình. Cứ nhìn vào tình trạng hiện giờ liền biết. Nếu hôm qua vẫn là một đứa trẻ tám tuổi thì lúc này, hình dáng cô bé chẳng khác gì tăng thêm một tuổi nữa cả. Thân mình đã lớn hơn một chút, đôi chân đã cao hơn một chút, mái tóc đã dài hơn một chút...

Hết thảy đều chỉ là một chút. Nhưng chính “một chút” ấy lại nói lên rằng: Lạc Lâm đã lớn thêm, hoặc là nói cô bé đang già đi quá nhanh. Đấy không phải những lời ví von mà là sự thật, theo đúng nghĩa. Hôm qua cho đến hôm nay, thời gian là bao nhiêu? Chỉ mới một ngày. Với một ngày thời gian, cô bé đã từ tám tuổi biến thành chín tuổi có dư, tốc độ sinh trưởng nhanh hơn người bình thường cả mấy trăm lần.

Nếu một ngày tựa như một năm thì mười ngày sẽ là bao nhiêu năm? Một tháng là bao nhiêu? Ba tháng lại là bao nhiêu?

Hiện tại tu vi của Lạc Lâm mới chỉ là Linh tuyền cảnh hậu kỳ, kể cả có là chủng tộc đại ác ma thì tuổi thọ bất quá bốn trăm năm là cùng. Bốn trăm năm, thoạt nghe thì nhiều nhưng tính theo tốc độ hao mòn sinh mệnh của cô bé, nó có thể kéo dài được bao lâu?

Chỉ hơn một năm mà thôi!

Lạc Lâm, cô bé đang già đi, đang dần chết đi...

...

...

“Đại công chúa, việc phong ấn...?”.

Sau tất cả, trong số những người đang có mặt trên đỉnh Phong Thiên Đàn, Độc Cửu là người đầu tiên hướng Lạc Mai Tiên lên tiếng. Căn cứ vào sự việc phát sinh từ nãy giờ, Độc Cửu đương nhiên đã nhìn ra được kết quả. Dẫu vậy, hắn vẫn muốn nghe Lạc Mai Tiên nói rõ hơn.

Chẳng phải chờ đợi quá lâu, câu trả lời rốt cuộc đã có.

Lạc Mai Tiên đáp trong khi mắt vẫn không rời thân ảnh muội muội: “Minh Âm Hàn Tủy... Đã vô dụng rồi”.

Độc Cửu vừa nghe thì khuôn mặt liền khẽ biến. Tuy biết rằng việc phong ấn đã thất bại, cũng đoán được tình hình chẳng tốt đẹp gì, thế nhưng tồi tệ tới mức này thì... Hắn không nghĩ căn nguyên lại đến từ chính bản thân Minh Âm Hàn Tủy. Hoặc có lẽ hắn đã không mong đợi điều đó...

Thật ra chẳng riêng gì Độc Cửu, những người khác, đặc biệt là hiểu biết như Nghinh Tử, Âu Quyền, La Ti, bọn họ cũng đã bị câu nói của Lạc Mai Tiên khiến cho bất ngờ, hoặc ít hoặc nhiều. Đấy thực sự là một tin tức ngoài ý muốn. Vốn dĩ trước đó, trong số những suy đoán hiện lên trong đầu, hầu hết bọn họ còn đang nghiêng về hướng khác. Bọn họ tưởng rằng quá trình phong ấn đã xảy ra sai sót...

“Minh Âm Hàn Tủy... Đã vô dụng rồi”, câu nói này có ý nghĩa gì chứ?

Lẽ nào sai lầm không phải ở quá trình phong ấn mà là tài liệu phong ấn? Minh Âm Hàn Tủy đã chẳng còn hiệu quả nữa?

Thế nhưng chẳng phải lần phong ấn ở trăm năm trước, dùng đến cũng là Minh Âm Hàn Tủy sao?

Bất ngờ qua đi, trong đầu đám người Nghinh Tử, La Ti lại nảy sinh nghi hoặc. Thoáng đưa mắt nhìn nhau, sau cùng thì người đứng ra hỏi vẫn là Độc Cửu.

“Đại công chúa, ý người là Minh Âm Hàn Tủy... Nó không thể trợ giúp phong ấn được nữa?”.

Lần này Lạc Mai Tiên chẳng hồi âm lại. Nàng ngồi đấy, gương mặt thẫn thờ vô định.

Trông thấy bộ dạng nàng như vậy, Độc Cửu cũng không hỏi thêm gì nữa. Hắn tiến sát lại, nói:

“Đại công chúa, xin cho phép ta xem qua tiểu công chúa”.

Sau khi nhận được cái gật đầu khe khẽ của Lạc Mai Tiên, Độc Cửu liền nhanh chóng đặt tay lên người tiểu công chúa Lạc Lâm, linh lực lẫn thần thức cùng được đưa vào...

Tra xét hồi lâu, đến lúc thu tay về thì vẻ nghi hoặc trên mặt Độc Cửu lại càng thêm nồng đậm. Theo những gì vừa tra được, ngoài biết huyết dịch đã mạnh hơn thì hắn chẳng thấy có điều gì khác thường nữa cả.

Bên cạnh, cũng không rõ do vô tình hay bởi cố ý, đôi mắt Lạc Mai Tiên đã chuyển hướng ngó qua Độc Cửu. Chỉ là rất nhanh sau đó, chúng đã được thu hồi cùng với một chút thất vọng.

Đem cánh tay đang đặt trên mái tóc đã đổi từ kim sắc sang lục nhạt của Lạc Lâm dời đi, Lạc Mai Tiên không thu về mà luồn qua lưng F9hbpq7J muội muội, chầm chậm bế lên.

Xoay đầu lại, nàng thoáng liếc qua mấy người Độc Cửu, La Ti, Âu Quyền, Nghinh Tử,..., cuối cùng thì ánh mắt dừng trên mình Thác Bất Thế.

“Thác tướng quân, tạm thời thay ta quản lý Đại La Thành”.

Nhận được mệnh lệnh bất ngờ này, Thác Bất Thế không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Trong lúc hắn đang định lên tiếng hỏi thì đã có người đi trước. Là Độc Cửu.

“Đại công chúa, người định trở về đế đô sao?”.

Lạc Mai Tiên cúi nhìn muội muội trong lòng, giọng buồn vui vô định: “Ta... Phải đến Thiên Lạc Thiên”.

Đối với câu trả lời của nàng, Độc Cửu cũng chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên. Thật ra thì hắn đã lường được rồi. Việc phong ấn sinh mệnh tiểu công chúa Lạc Lâm hiện đã thất bại, muốn cứu vãn, ngoài Thiên Lạc Thiên ra thì không nơi nào ở Hồng Uy Thiên Quốc này có thể làm được nữa.

“La Ti”. – Giữa lúc Độc Cửu còn đang nghĩ ngợi thì Lạc Mai Tiên đã lại lần nữa lên tiếng, đối tượng hướng đến là La Ti – thủ lĩnh của Ẩn Vệ - “Tên nhân loại kia, hãy giữ cho tốt”.

Dặn dò xong, nàng quay sang bảo Độc Cửu: “Độc Cửu, đi cùng ta”.

...

...

Lát sau.

Sau khi đại công chúa Lạc Mai Tiên, Độc Cửu và Nghinh Tử đi khỏi, trên đỉnh Phong Thiên Đàn lúc này, ngoại trừ La Ti và Âu Quyền vừa mới khuất dạng thì tất cả những người khác đều vẫn đang giữ nguyên vị trí, chưa ai rời đi. Mà thật ra không chỉ trên đỉnh, bên dưới Phong Thiên Đàn tình cảnh cũng là như vậy. Hết thảy còn đang chờ lệnh.

Thế nhưng Thác Bất Thế - người có quyền ra lệnh – lại có vẻ chẳng để ý gì đến sự chờ đợi của mọi người. Từ nãy giờ hắn vẫn đang đứng trầm tư.

Và cũng chính bởi sự “trầm tư” mà chẳng rõ là vô tình hay cố ý ấy, hắn đã khiến mọi người phải đứng chờ đợi. Mặc dù đã hơn chục phút trôi qua nhưng tình cảnh vẫn cứ như cũ, hơn nữa xem dáng vẻ thì dường như nó sẽ còn tiếp diễn xuống...

Thác Bất Thế - vị tướng quân có uy vọng nhất của Đại La Thành, hắn đang nghĩ gì? Hắn đang suy tính điều gì?

Không ai biết được.

Và điều này làm cho không ít kẻ cảm thấy nghi hoặc. Dẫu vậy, tất cả đều chẳng một ai dám lên tiếng dò hỏi.

Cứ thế, sự chờ đợi này kéo dài cho tới khi... Một tin tức truyền tới.

Vừa có mặt trên đỉnh Phong Thiên Đàn là một tên cao đẳng ma tộc, cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt với mọi người ở đây. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều được bao bọc trong khôi giáp đen tuyền, nhìn qua khá là nặng nề nhưng bên cạnh đó cũng không kém phần oai vệ. Chẳng nghi ngờ gì nữa, tên cao đẳng ma tộc mới tới này rõ ràng là một quân nhân, dựa vào hình dáng cùng chất liệu khôi giáp thì xem ra chức vị còn không thấp.

Tướng đi gấp gáp, tên quân nhân nọ nhanh chóng tiến đến trước mặt Thác Bất Thế, ôm quyền nói lớn: “Tướng quân, đã xảy ra chuyện!”.

Trông bộ dáng của hắn như vậy, Thác Bất Thế khỏi cần đoán cũng biết là có vấn đề quan trọng, lập tức hỏi ngay: “Man Đồ, mau nói rõ”.

“Tướng quân, theo thám báo thuộc hạ vừa nhận được thì phía Nhược Lan Đế Quốc đang chuẩn bị một cuộc tấn công lớn vào Đại La chúng ta”.

Nói đoạn, Man Đồ đưa tay lấy một ống kim loại giắt bên hông dâng lên: “Chi tiết cụ thể ở bên trong, mời tướng quân xem qua”.

Chẳng chút chần chừ, Thác Bất Thế liền tiếp nhận. Kế đó, hắn đem ống kim loại mở ra, từ bên trong lấy ra một cuốn ngọn giản rồi nhanh chóng xem xét.

Không tốn quá nhiều thời gian, Thác Bất Thế đã hoàn toàn nắm rõ tình hình. Gương mặt trầm trọng, hắn hạ lệnh cho Man Đồ:

“Man Đồ, lập tức quay về quân doanh thông tri đến Cao Đại, Man Hà, Tất Đạt Lô, kêu bọn họ chỉnh đốn đội ngũ, tập trung bên ngoài chính doanh chờ lệnh!”.

“Tuân lệnh!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.