Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 11




Dịch giả: argetlam7420

"Ngươi tìm thấy chỗ phân dơi này ở đâu?" Tò mò, Mạc Vấn hỏi gã người Miêu kia.

"Phía bắc." Gã giơ tay chỉ hướng bắc.

Mạc Vấn nghe vậy, biết hắn không muốn tiết lộ chỗ Dạ Minh Sa nên không hỏi thêm nữa, lại cúi đầu xem xét đống phân dơi.

Gã kia thấy Mạc Vấn không cho hắn đi vào, liền lại gần nói nhỏ, "Ăn nó đi, ban đêm có thể nhìn thấy vật đó."

"Lén lén lút lút nói chuyện gì thế?" Long Hàm Tu thấy gã đàn ông không nói cho nàng nghe, nhất thời trợn mắt phát uy.

"Ngươi không nên trách hắn, hắn chỉ nói là ăn loại Dạ Minh Sa này vào có thể trông thấy vật vào ban đêm thôi." Mạc Vấn lên tiếng.

"Hắn nói thật chứ?" Long Hàm Tu cũng thấy hiếu kỳ.

Gã người Miêu gật đầu liên tục. Long Hàm Tu quay sang Mạc Vấn, Mạc Vấn cũng gật đầu. Dạ Minh Sa vốn đã có tác dụng chữa quáng gà, chỗ Dạ Minh Sa này không phải loại tầm thường, chắc hẳn có thể thấy vật vào ban đêm.

"Số lượng không ít, nếu ngươi muốn ta có thể chia cho ngươi một chút." Mạc Vấn chỉ đống Dạ Minh Sa.

"Ngươi cứ cầm cả đi." Long Hàm Tu hừ lạnh rồi ném cho gã kia một cái túi thơm. Thứ này mặc dù có công dụng lớn, tên thuốc nghe cũng hay ho, nhưng cuối cùng vẫn là cứt dơi, nàng là con gái đương nhiên sẽ không ăn thứ dơ bẩn này.

Mạc Vấn cười vui vẻ rồi giúp mấy cô gái thu dọn đống Dạ Minh Sa. Long Hàm Tu biết lai lịch dĩ nhiên sẽ không ăn cái này, nhưng hắn vẫn có thể mang về một ít cho lão Ngũ, giúp gã ban đêm có thể thấy vật, hành sự thuận tiện hơn.

Đàn ông người Miêu năm nào cũng phải vào núi săn bắn kiếm sống, ai cũng biết chỗ có dược liệu thần kỳ. Bọn họ không biết kiếm tiền, chỉ có thể đổi dược liệu lấy tiền bạc, những dược liệu này không khác nào tiền để dành của bọn họ. Mà nay vì để được gặp phụ nữ mà không ngại đem ra vốn quý của mình, Mạc Vấn thật không nhẫn tâm chặn họ ngoài cửa, người nào mang dược liệu đến toàn bộ cho vào trại. Người Miêu ở đây nhân số khoảng hai ngàn, đàn ông chỉ có mấy trăm, thịt thì nhiều mà miệng ăn thì ít, cho họ vào cũng không xảy ra xung đột tranh chấp.

"Đã đủ dược liệu Ngũ Hành, ngươi mau chuẩn bị củi giúp ta, dài ba tấc, to cỡ nửa tấc, đem đến sơn động đêm qua ta ở, chọn lựa xong dược liệu ta sẽ ngay lập tức mở lò luyện đan." Công việc tiến hành được một nửa thì Mạc Vấn quay ra bảo Long Hàm Tu. Linh vật dược liệu sau khi rời khỏi nơi sinh trưởng thì linh khí ẩn chứa bên trong sẽ từ từ tiêu tán mất, phải đem luyện đan càng sớm càng tốt.

"Tại sao phải chọn củi như vậy?" Long Hàm Tu nghi ngờ hỏi.

"Chỉ một mình ta luyện đan, không cần người khác giúp, không dễ điều chỉnh nhiệt độ." Mạc Vấn nói.

"Được rồi, ngươi còn cần gì nữa không?" Long Hàm Tu thấy mình đã giúp được Mạc Vấn, trong lòng cũng thấy vui mừng.

"Nước uống với lương khô, không cần đem đồ ăn mặn." Mạc Vấn suy nghĩ một chút rồi nói, luyện đan chẳng những liên quan đến thiên thời địa lợi, còn phải phụ thuộc vào cơ duyên của chính mình. Lúc nào có thể thành đan cũng không có thời gian cụ thể, nhanh thì vài giờ, lâu thì trăm ngày cũng mới xong.

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chuẩn bị xong," Long Hàm Tu nói rồi giơ tay chỉ bên ngoài trại, "Dược liệu còn thừa ngươi có muốn không?"

" Dược liệu Ngũ Hành phải càng nhiều càng tốt, dĩ nhiên là cần." Mạc Vấn nói.

"Đừng nói là ngươi muốn cho tất cả đàn ông vào trại đấy chứ?" Long Hàm Tu cau mày.

"Bọn họ lâu lắm rồi mới được gặp nhau, ta không nỡ chia cắt, vả lại dược liệu bọn họ đem tới quả thực ta rất cần." Mạc Vấn nói. Đan dược dựa theo công dụng đại khái có thể chia làm ba loại, một dùng để tăng cường linh khí, hai là để kéo dài tuổi thọ, ba mới là chữa bệnh chữa thương, hiếm thấy có dược liệu nào đầy đủ hết cả ba công dụng. Nhân cơ hội này hắn phải mau chóng dung luyện toàn bộ, về sau còn muốn tìm đầy đủ dược liệu thế này đã khó lại càng khó hơn. Ngoài ra cái đỉnh để luyện đan không rõ lai lịch cũng không thể cứ cầm theo mãi, luyện đan xong hắn phải trả lại nữ đạo sĩ kia.

"Được rồi, cho bọn họ vào hết vậy." Long Hàm Tu cười khổ gật đầu.

"Các ngươi ở Man hoang có nhiều hủ tục quá, phụ nữ nắm quyền thì thôi, còn phân trai gái ở riêng hai nơi, hàng năm chỉ cho bọn họ gặp nhau vài lần, cái này phải bỏ đi." Mạc Vấn thấy Long Hàm Tu miễn cưỡng đáp ứng như vậy, không kiềm chế được lên tiếng phê bình.

"Chúng ta xưa nay đều là nữ tử đứng đầu, ở riêng hai nơi cũng là quy củ của tổ tiên, " Long Hàm Tu nói rồi giơ tay lên chỉ, "Chúng ta ở nơi này gần sát biên giới, không có ruộng đất trồng trọt, chỉ dựa vào đi săn bắt cá chẳng được bao nhiêu thức ăn. Nếu như trai gái ở cùng một nơi thì mỗi năm sẽ sinh ra rất nhiều trẻ con, chúng ta không thể nuôi sống nhiều người như vậy. Như hiện tại chúng ta cũng còn không đủ ăn, nếu đủ ăn thì sẽ chẳng có chuyện phải đi cướp lương thực của người Hán."

Mạc Vấn nghe vậy vô cùng kinh ngạc, trước đó hắn vẫn cho đây là một hủ tục lạc hậu của người Miêu, không ngờ đó cũng chỉ là một phương pháp bất đắc dĩ để sinh tồn. So sánh với việc người Hán không biết tiết chế, sinh nở bừa bãi để rồi phải đem con mình đi bán, cách làm này của người Miêu ngược lại có nhân tính hơn rất nhiều. Ngoài ra con người mới sinh ai cũng đi theo mẹ đầu tiên, người Miêu chẳng qua là muốn duy trì tập quán lâu đời này thôi.

"Hôm nay tạm thời cho bọn họ đoàn tụ, ta còn có một chút vàng, có thể mua được rất nhiều ngũ cốc, trước khi ta đi sẽ để lại cho các ngươi." Mạc Vấn gật đầu rồi lại ngoắc tay bảo ngươi tiếp theo lên.

"Không cần, không cần, sinh kế chúng ta tự lo được. Nếu như có ngày quân đội nước Tấn đánh tới, ngươi có thể bảo vệ chúng ta an toàn là được rồi." Long Hàm Tu khoát tay nói.

"Ba năm sau ta sẽ trở lại nước Tấn, nếu trong ba năm này người Tấn đến xâm phạm, ta nhất định sẽ toàn lực tương trợ các ngươi." Thu được rất nhiều dược liệu thần kỳ hiếm thấy giúp cho niềm tin của Mạc Vấn vững vàng hơn, nếu chỉ bằng vào sức một mình hắn, dù tìm tới ba năm cũng khó mà được nhiều linh vật như vậy.

"Trong ba năm nếu bọn chúng không tới, chắc hẳn sau này cũng sẽ không tới nữa đâu." Long Hàm Tu gật đầu nói.

"Các ngươi đã gây hoạ lớn gì mà khiến cho nước Tấn dẫn quân đến tiễu trừ?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi, đến giờ hắn vẫn không biết rõ nguồn cơn là gì.

"Chúng ta ở nơi sơn cùng thủy tận này, đi được đâu mà gây họa, nước Tấn muốn người ở Man hoang cúi đầu xưng thần, chúng ta cũng nghe theo. Nhưng bọn hắn còn muốn chúng ta cống nạp, ngươi nói bản thân chúng ta ăn uống còn không đủ, lấy gì cống nạp cho bọn hắn? " Long Hàm Tu chỉ vào thôn trại cũ nát nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu than thở, chuyện này nói trắng ra là nước Tấn cậy mình nước lớn muốn mở rộng lãnh thổ, Man nhân cũng chẳng làm gì gây hoạ. Sau khi xuống núi nghe được nhiều tiếng xấu vốn đã làm hắn có rất nhiều bất mãn với nước Tấn, sau chuyện này nỗi bất mãn càng nặng hơn. Nếu thật sự muốn mở rộng lãnh thổ cần gì phải xuôi Nam quấy nhiễu vùng Man hoang nghèo khổ, có hùng tâm tráng chí sao không lên phía Bắc đánh đuổi người Hồ, hết lần này tới lần khác chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.

(Dịch: Ông tác giả đang tự vả vào mặt mình đó sao:) thế người TQ làm gì người Việt Nam vậy:))

Than thở xong Mạc Vấn thu hồi suy nghĩ nhận hết tất cả dược liệu, mấy gã người Miêu mang tới đồ vật đủ các thể loại, có cái cũng chẳng phải dược liệu, bọn hắn chỉ tự cho đó là vật đáng tiền, bán lấy tiền còn được chứ để luyện đan thì vô dụng.

Khoảng giỡ Mão bắt đầu thu gom dược liệu, tới gần giữa trưa mới xong, dược liệu đủ các chủng loại tổng cộng là hơn ba trăm món, có thể luyện đan là hơn hai trăm, xếp đầy vào hai mươi mấy giỏ.

Long Hàm Tu thúc giục các cô gái không có đàn ông vận chuyển các giỏ dược liệu tới sơn động trên núi, sau đó nàng dọn dẹp hết đồ không cần thiết trong động đi.

"Còn thiếu gì nữa à?" Long Hàm Tu thấy Mạc Vấn cứ đi qua đi lại trong động, đoán rằng nguyên liệu vẫn còn chưa đủ.

"Trại các ngươi có thợ khắc đá không?" Mạc Vấn hỏi, việc luyện đan chính thức có rất nhiều quy củ, không phải cứ xếp chồng gạch đá thành cái lò sưởi là xong, cần phải giữ cho đan đỉnh thật ổn định, khi luyện đan không được phép xê dịch dù chỉ một phân.

"Có thì có, chẳng qua tay nghề không so được với người Hán các ngươi." Long Hàm Tu gật đầu.

"Không vấn đề gì, mau gọi hắn tới, ta muốn khắc một cái thạch đài." Mạc Vấn nói.

Long Hàm Tu nghe vậy vội vàng sai người xuống tìm, không lâu sau đã có mấy tên tráng hán chạy tới, tuy cả người mồ hôi nhễ nhại nhưng mặt ai cũng đầy vẻ xuân phong (Đại khái là cái mặt lúc vừa làm chuyện ấy xong đó)

Mạc Vấn vẽ ra kích thước cùng hình dáng đại khái cái thạch đài, ba người nhanh chóng nắm rõ, vội vàng xuống núi.

"Chuẩn bị nhiều củi hơn một chút, tìm mấy cô gái khéo tay tới đây, phải còn là xử nữ đó." Mạc Vấn dặn dò Long Hàm Tu.

"Được, để ta đi chuẩn bị, " Long Hàm Tu gật đầu, lại giơ ngón tay chỉ chính mình, cười nói, "Nếu vẫn không đủ, có thể tính luôn cả ta nữa."

Mạc Vấn thấy nàng lại giở trò trêu chọc, vội vàng nói rõ dụng ý, "Những dược liệu này đều đã bị đàn ông chạm vào, khó tránh khỏi dơ bẩn, các ngươi hãy đem nước sạch tới rửa thật cẩn thận, tẩy sạch trọc khí."

"Luyện đan lắm quy củ thế sao?" Long Hàm Tu hơi cảm thấy ngoài ý muốn.

"Lắm quy củ như vậy cũng còn không chắc có thể thành đan đâu." Mạc Vấn lắc đầu.

Long Hàm Tu không hỏi thêm nữa, dẫn các cô gái xuống núi bưng nước lên. Mạc Vấn đứng ngoài động kiểm tra tỉ mỉ từng dược liệu một, cái gọi là luyện đan thực chất chính là rút ra linh khí Ngũ hành ẩn chứa trong dược liệu rồi đem dung hợp lại, đan dược Ngũ hành đầy đủ thì mới có thể ăn, nếu không sẽ dẫn tới hậu quả khó lường.

Phân loại các dược thảo theo thuộc tính Ngũ hành thì rất dễ dàng, nhưng kết hợp chúng lại hết sức phức tạp. Tỷ lệ các loại dược liệu bao nhiêu đều tuỳ vào từng đạo sĩ, luyện đan số lượng càng nhiều càng hao tổn tâm trí. Lúc đang cân nhắc Mạc Vấn chợt nảy ra một ý tưởng, bất kể loại dược thảo nào đều có thể chia làm Âm Dương hai loại, có nên cân nhắc chỉ điều chế theo Âm Dương mà không điều chế theo Ngũ hành không? Có điều ý nghĩ này nhanh chóng bị hắn bác bỏ, phương pháp luyện Ngoại Đan từ xưa đến nay chỉ đi theo đạo Ngũ Hành, dung hợp theo Âm Dương chưa ai từng thử qua, cũng có thể có người đã thử nhưng đã phải trả giá bằng tính mạng.

Ngoại Đan chỉ có thể đi theo con đường Ngũ Hành, nhưng sau khi luyện thành thì lại đem khí ngũ hành một lần nữa chuyển hóa thành Âm Dương nhị khí đi vào cơ thể, nói cách khác thuật luyện Ngoại Đan đã đi theo một đường vòng rất lớn, chẳng những tốn công sức mà vẫn còn rủi ro rất cao.

Việc rửa sạch dược liệu do Mạc Vấn tự mình chỉ huy, có vài dược liệu là không thể bị dính nước, nếu không linh khí trong đó sẽ bị tiêu giảm.

Dưới sự trợ giúp toàn lực của người Miêu, công tác chuẩn bị nhanh chóng hoàn tất. Dược liệu cũng được phân loại xong, lương khô nước uống đã có đầy đủ, que củi lớn nhỏ đủ các kích cỡ được chất cao như núi, chỉ đợi thạch đài được mang đến là sẽ ngay lập tức đốt lửa luyện đan.

Màn đêm buông xuống, trong trại bùng lên đống lửa, mọi người vây quanh đống lửa nướng lợn rừng sơn dương mà múa hát tưng bừng, ăn mừng dịp đoàn tụ hiếm có này. Long Hàm Tu tha thiết mời Mạc Vấn tham gia, Mạc Vấn lắc đầu xin miễn.

"Các ngươi làm gì tùy ý, không cần để ý đến ta, sáng mai ta sẽ phải thức suốt ngày đêm trông coi đan đỉnh, tối nay phải đi ngủ sớm chút." Mạc Vấn nói với Long Hàm Tu.

"Ngày mai để ta tới giúp ngươi châm củi nhóm lửa." Long Hàm Tu nói.

"Không phải là ta không muốn nhờ, nhưng chu sa gặp lửa sẽ toả ra sương mù chứa chất kịch độc, các ngươi không chịu được độc này." Mạc Vấn khoát tay tỏ ý bảo Long Hàm Tu xuống núi.

Long Hàm Tu thấy hắn kiên quyết như vậy, cũng không nài nỉ thêm nữa, xoay người đi.

Sáng hôm sau Mạc Vấn dậy rất sớm, thấy trời hãy còn tối nên không vội dậy ngay, nhắm mắt ngủ tiếp, tới tầm giờ Thìn mới đứng dậy, chờ Long Hàm Tu dẫn mọi người mang thạch đài được chạm khắc tỉ mỉ vào sơn động. Thạch đài này yêu cầu phải tuyệt đối bằng phẳng, người Miêu không có dụng cụ đo lường, liền dùng phương pháp tích thuỷ để xác định xem có bằng phẳng hay không. Phương pháp này ý nghĩa cũng như tên, là nhỏ bốn giọt nước vào bốn góc của thạch đài, giọt nước lăn đi tức là chỗ đó không bằng phẳng, giọt nước bất động mới là hoàn toàn phẳng.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Mạc Vấn bảo mọi người đi ra hết, bắt đầu luyện đan...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.