Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc

Chương 42




“Nếu vậy thì bọn em cũng không miễn cưỡng anh nữa, để hôm khác vậy.” Hàn Cảnh Hiên cũng đứng lên, ôm lấy thắt lưng Đới Tư Dĩnh.

Đi đến cửa quán cafe, Long Ngạo Phỉ đột nhiên nhìn Hàn Cảnh Hiên nói: “Tôi có thể nói chuyện với Tư Dĩnh một chút được không?”

Hàn Cảnh Hiên nhìn Tư Dĩnh, mỉm cười, “Đương nhiên, để tôi đi lấy xe.”

Thấy Hàn Cảnh Hiên đã đi xa , Long Ngạo Phỉ mới nhìn cô nói : “Tư Dĩnh, ngày em kết hôn anh cũng đã đến .”

Đới Tư Dĩnh ngạc nhiên nhìn anh, hôm ấy, anh cũng đến?

“Em rất đẹp, thật sự rất đẹp,….” Long Ngạo Phỉ thật lòng nói, nhưng cái chính là cô xinh đẹp không phải vì anh.

“Cám ơn.” Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng cảm ơn, nhưng trong câu nói có chứa bao nhiêu chua xót, bao nhiêu đau lòng thì chỉ có mình cô mới biết.

“Anh đi đây, Tư Dĩnh, hẹn gặp lại.” Long Ngạo Phỉ nói xong, không quay đầu lại mà bước đi.

Đới Tư Dĩnh xót xa nhìn theo bóng anh.

Két, Hàn Cảnh Hiên đã dừng xe ngay cạnh chỗ cô đứng, “Tư Dĩnh, lên xe đi.”

Đới Tư Dĩnh ngồi vào trong xe, nhìn Hàn Cảnh Hiên đang tập trung lái xe, nhẹ giọng hỏi :“Anh không muốn hỏi em đã nói chuyện gì với anh ấy sao?”

“Nói xấu anh à? Vậy thì em đừng nói, chỉ sợ anh nghe xong không nhịn được lại tìm anh ta tính sổ thì khổ… ” Hàn Cảnh Hiên hài hước.

Đới Tư Dĩnh khẽ cười, cô không nghĩ anh lại hài hước như vậy , sau đó mở miệng nói: “Anh ấy nói, trong hôn lễ của chúng ta, anh ấy cũng đến.”

Hàn Cảnh Hiên quay đầu nhìn cô, cười dịu dàng, “Tư Dĩnh, em không cần nói với anh. Anh không phải là người nhỏ mọn như vậy.”

“Em biết, nhưng em vẫn muốn nói với anh. Em không muốn giấu anh chuyện gì.” Đới Tư Dĩnh cảm động nhìn anh.

Hàn Cảnh Hiên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, thâm tình nói : “Tư Dĩnh, anh yêu em, cho nên anh sẽ tin tưởng em, anh sẽ không hiểu lầm bất cứ chuyện gì vì anh biết em không như vậy”

“Cảnh Hiên, anh đừng tốt với em thế ? Em sợ em không thể báo đáp nổi.” Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh.

“Ngốc à, anh sẽ đỗi xử với em tốt, em là vợ yêu của anh mà.” Hàn cảnh hiên cố ý muốn điều chỉnh bầu không khí ngột ngạt.

Vợ yêu, Đới Tư Dĩnh cứng đờ người, cô là vợ anh, nhưng lại không phải là người vợ chân chính, cô không muốn thế, nhưng cô chưa sẵn sàng để phá bỏ trở ngại tâm lý trong lòng.

“Tư Dĩnh, hôm nay chúng mình ăn cơm bên ngoài, anh đưa em đi ăn đồ Nhật nha, em thấy sao ?” Hàn Cảnh Hiên thấy người cô đột nhiên cứng đờ, anh biết lời nói của anh đã khiến cô xúc động, vội chuyển đề tài.

“Được, mọi chuyện đều theo ý anh.” Đới Tư Dĩnh không ngờ lại xấu hổ như vậy, gật gật đầu.



Theo dõi

Hạ Thần tức giận ném tài liệu trong tay xuống, cô cho người đi điều tra Tư Dĩnh, thế nhưng kết quả chỉ là biết cô ta có một người chị gái song sinh, ngoài ra không thu hoạch được gì thêm, xem ra cô chỉ có thể tự mình theo dõi cô ta, tục ngữ có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô rất tâm đắc với câu nói này, quyết tâm đoạt lại Hàn Cảnh Hiên.

Đới Tư Dĩnh đang dọn dẹp lại phòng, đột nhiên tiếng di động vang lên , cầm di động lên thì thấy Vũ Văn gọi.

“Alô…. Vũ Văn à, có gì không?”

“Tư Dĩnh, mình hơi mệt, cậu bây giờ đưa mình đến bệnh viện được không?” Đầu bên kia, giọng nói yếu ớt của Trịnh Vũ Văn truyền đến, dường như đang rất mệt.

“Ok, Vũ Văn, chờ mình….Mình sẽ đến ngay.” Đới Tư Dĩnh cúp máy, vội vàng đi ra cửa.

Trước phòng bác sỹ, Tư Dĩnh đang ngồi chờ cùng Vũ Văn .

“Vũ Văn, cậu mệt như thế nào?” Tư Dĩnh lo lắng hỏi.

“Không biết, mấy ngày nay, mình cả người mệt mỏi, không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ, ăn cũng không thấy ngon miệng.” Trịnh Vũ Văn tựa vào người cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Người tiếp theo, cô Trịnh Vũ Văn .” Cô y tá nhìn những người đang ngồi bên ngoài, hô tên.

“Tư Dĩnh, mình vào đây, cậu chờ mình ngoài này nhé.” Trịnh Vũ Văn nói xong liền đi vào.

Đới Tư Dĩnh lẳng lặng ngồi chờ bên ngoài, đột nhiên thấy một người quen thuộc đi ra từ phòng bên cạnh.

“Mị Nhi !!”

“Long phu nhân!” Mị Nhi cũng nhìn thấy Đới Tư Dĩnh .

“Cô lại mang thai sao? Chúc mừng cô.” Đới Tư Dĩnh thấy bụng cô ta hơi to, vui vẻ chúc mừng.

“Phải, sau khi đi Mỹ về, tôi gặp chồng tôi bây giờ, anh ấy rất yêu tôi, cho nên tôi quyết định lấy anh ấy, cha mẹ anh ấy bảo tôi phải về nước dưỡng thai, ở nước ngoài sợ không tốt.” Trên mặt Mị Nhi tràn đầy vui sướng.

“Cô thật hạnh phúc, sắp làm mẹ rồi.” Đới Tư Dĩnh mang vẻ mặt hâm mộ, vui vẻ nói.

“Long phu nhân, cô không cần hâm mộ tôi, lần trước ở bệnh viện tôi đã nói về việc thụ tinh trong ống nghiệm, sao cô không cùng Phỉ thử xem ?” Mị Nhi cười cười hỏi.

Ở bệnh viện? Thụ tinh trong ống nghiệm? Đới Tư Dĩnh nghi hoặc nhìn Mị Nhi, cô gặp cô ta ở bệnh viện khi nào, trong lòng vô cùng kinh ngạc, chẳng nhẽ người cô ta gặp là chị cô sao?

“Long phu nhân, cô sao thế?” Mị Nhi nhìn sắc mặt cô có phần khó coi, quan tâm hỏi.

“Không sao? Mị Nhi, cô nói chuyện đấy với tôi ở cửa bệnh viện khi nào nhỉ?” Đới Tư Dĩnh lo lắng muốn xác nhận.

“Cô sao vậy? Hình như cũng tầm một tháng rồi, cô lạ lắm, cứ như không hề quen biết tôi, nói chuyện rất khách sáo.” Mị Nhi suy nghĩ nói.

Đới Tư Dĩnh lạnh người, hèn gì chị cô nghi ngờ, hóa ra là Mị Nhi vô tình tiết lộ, cô thầm cười khổ, quả thật trên đời này không có gì là bí mật vĩnh viễn, dù giấu kỹ đến đâu cũng có ngày bị vạch trần.

“Mị Nhi, mình về thôi, bác sỹ dặn con phải chú ý, còn kê đơn thuốc nữa này.” Một vị phu nhân trung niên thật quý phái từ trong phòng khám bước ra nói.

“Tư Dĩnh, lần sau gặp lại nha, cô cũng tự chăm sóc mình nhé.” Mị Nhi nói xong, xoay người bám vào cánh tay của vị phu nhân, cùng nhau đi ra ngoài.

“Tư Dĩnh, cậu nhìn gì thế ?” Trịnh Vũ Văn từ trong phòng khám bước ra, thấy Tư Dĩnh đang ngẩn ngơ nhìn về phía trước, hỏi

Đới Tư Dĩnh lập tức phục hồi tinh thần, đỡ lấy Vũ Văn hỏi thăm : “Thế nào? Không sao chứ ?”

Trịnh Vũ Văn thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói : “Tư Dĩnh, mình có thai rồi .”

“Sao?” Đới Tư Dĩnh sửng sốt, rồi lại vô cùng vui mừng hỏi: “Cậu có thai, thật chứ, thế thì mau gọi điện cho Từ Tây Bác đi, báo cho anh ấy….Mà không được, các cậu còn chưa kết hôn, mau mau về cử hành hôn lễ đi.”

“Tư Dĩnh, cậu thật vui vẻ nha, hình như còn vui hơn cả mình nữa.” Trịnh Vũ Văn ngọt ngào nói.

“Đương nhiên, mình là mẹ nuôi nó, sao mình không vui được, đi, về nhà, mình sẽ nấu ăn thật ngon để bồi bổ cho cậu.” Đới Tư Dĩnh cẩn thận đỡ Vũ Văn .

“Được, mình cũng thèm đồ ăn cậu nấu lắm rồi .”

Hạ Thần muốn hiểu rõ Tư Dĩnh, chỉ có thể là qua những người mà Tư Dĩnh quen biết, nhìn thấy cô gái vừa nói chuyện với Tư Dĩnh, vội vàng tiến đến chào hỏi.

“Chào cô, tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?” Hạ Thần lịch sự hỏi Mị Nhi .

Mị Nhi hơi bất ngờ, cô không hề quen cô gái đang đứng trước mặt này, vừa định cự tuyệt thì Hạ Thần đã lên tiếng : “Tôi là bạn của Đới Tư Dĩnh.”

“Đới Tư Dĩnh là ai?” Mị Nhi nhíu mày, cô thật sự không biết người này.

Hạ Thần thấy cô không biết, vội vàng giải thích: “Là người mà cô vừa nói chuyện lúc nãy trong bệnh viện đấy.”

“Ah….” Mị Nhi chợt hiểu, không phải đấy là Tư Giai sao? Cũng không có gì là lạ, chắc trước kia bạn bè cô thường gọi cô là Tư Dĩnh.

“Mẹ, con nói chuyện cùng bạn một chút, mẹ cứ đi trước đi.” Mị Nhi đi đến bên cạnh vị phu nhân đang chờ nói.

“Được, con cẩn thận nha.” Phu nhân căn dặn rồi đi trước .

Tại quán café gần bệnh viện.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì ?” Mị Nhi nhìn Hạ Thần đang ngồi đối diện hỏi .

“Tôi muốn biết ….chuyện …..của Tư Dĩnh ?” Hạ Thần nói rất chậm, dường như khó có thể mở lời.

“Ah, chắc cô muốn thay cô ấy hỏi về chuyện thụ tinh trong ống nghiệm hả?” Mị Nhi tự suy đoán nói.

“Phải.” Hạ Thần gật gật đầu, không khỏi suy nghĩ, thụ tinh trong ống nghiệm là sao?

“Tuy rằng thụ tinh trong ống nghiệm rât khó thành công nhưng ở Mỹ đã có người làm được, cô bảo cô ấy cùng Long Ngạo Phỉ đến đấy thử xem, dù gì Phỉ cũng rất giàu có mà.” Mị Nhi giải thích nói.

“Nhưng nếu không thành công thì sao ?” Hạ Thần thử thăm dò.

“Vậy thì chỉ còn cách tìm người đẻ thay, tôi nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ không làm cho Long gia tuyệt hậu. Nhưng nếu thụ tinh nhân tạo không thành công, hai người bọn họ nhất định sẽ nghĩ tới cách đó.” Mị Nhi khẳng định.

“Cảm ơn cô, quây rầy cô rồi .” Hạ Thần nhìn Mị Nhi cảm tạ, cô không thể hỏi thêm điều gì nữa, vì có thể khiến Mị Nhi nghi ngờ.

“Đừng khách sáo, chào cô.”

“Tạm biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.