Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc

Chương 29: Broken Love 9




Không khí trầm mặc đã lâu, trong phòng lẳng lặng không có một âm thanh nào, Long Ngạo Phỉ nhìn cô không hề cử động, Đới Tư Dĩnh cũng nhìn anh vẫn không nhúc nhích.

“Nếu như Tư Giai không bị bệnh, em có vì cô ấy rời xa anh không?” Long Ngạo Phỉ nhìn chằm chằm vào cô hỏi.

Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, khẳng định nói: “Cho dù chị ấy không phát bệnh, chỉ cần chị ấy trở về, em đều quyết định rời xa anh.”

“Vì sao?” Nhìn ánh mắt kiên định của cô, Long Ngạo Phỉ cố nén để mình không nổi giận.

“Bởi vì, chị ấy là chị gái của em, tình thân như tay chân, em tình nguyện bản thân bị tổn thương, em cũng sẽ không để chị ấy đau khổ.” Đới Tư Dĩnh nói nhẹ nhàng nhưng thực sự có ý muốn giải thích.

“Còn anh thì sao, em có thật sự yêu anh không? Em có suy nghĩ thay cho anh không?” Cả người Long Ngạo Phỉ toát ra sự tức giận, thì ra trong lòng cô, anh lại bé nhỏ không đáng kể như vậy.

“Em không cần phải suy nghĩ, bởi vì chị ấy sẽ thay em yêu anh, anh nhất định sẽ hạnh phúc.”

Long Ngạo Phỉ nhìn cô, hai tròng mắt tràn đầy đau khổ, anh biết Tư Giai thương anh, nhưng đúng là thiên ý trêu người, Tư Dĩnh như cố tình bước vào cuộc sống của anh, người thay đổi, tình cảm cũng sẽ thay đổi, anh không biết làm thế nào dùng trái tim có bóng hình Tư Dĩnh đi yêu Tư Giai.

“Tư Dĩnh, em nói cho anh biết đi, anh phải làm như thế nào đây? Làm thế nào quên em, để có thể bắt đầu yêu Tư Giai trở lại.”

“Chỉ cần anh thật lòng muốn làm, thật lòng tiếp tục yêu chị ấy, giống như hai người trước kia, hãy coi như em không tồn tại trong cuộc sống của anh, đừng làm cho chị ấy quá thương tâm, đừng làm chị ấy tuyệt vọng, chị ấy cần anh đi hết đoạn đường cuối cùng trong cuộc sống, em nghĩ anh cũng không nhẫn tâm nhìn người mình yêu ôm nỗi hận ra đi.” Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng bắt lấy tay anh đặt tay mình lên trên, cho anh dịu dàng, cho anh sức mạnh.

“Tư Dĩnh, hãy để anh ôm em một lần.” Long Ngạo Phỉ nói xong, tay đã muốn ôm lấy thân thể cô.

Lần này Đới Tư Dĩnh không giãy dụa, lẳng lặng để anh ôm, tay cũng chầm chậm ôm lấy anh.

Một lúc lâu sau, hai thân thể đang ôm nhau mới buông ra.

Tại biệt thự Long gia, Đới Tư Giai ngồi trong phòng khách đợi Long Ngạo Phỉ, anh còn chưa về nhà, ngẫm lại vài ngày nay hai người ở chung với nhau, trên mặt cô tràn đầy tươi cười.

“Thiếu phu nhân, rất ít khi nhìn thấy cô vui vẻ như vậy.” Chị Trương đang đứng một bên, tâm tình rất tốt nói chuyện với cô.

“Chị Trương, trước kia tôi nhìn không vui vẻ sao?” Đới Tư Giai thuận miệng hỏi.

“Vâng, trước đây một khoảng thời gian ngắn, rất ít khi thấy cô cười vui vẻ.” Chị Trương gật đầu nói.

Trước đây một khoảng thời gian, Đới Tư Giai bừng tỉnh ngộ, đại khái là thời điểm Tư Dĩnh bị ép buộc và hoảng sợ, đương nhiên sẽ không vui, nhưng người khác không biết nguyên nhân này, cô không khỏi buồn cười, cũng không trả lời.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia còn chưa trở về, hay là cô đi nghỉ ngơi trước, thiếu gia đã căn dặn tôi chăm sóc cô thật tốt.” Chị Trương ở bên cạnh nói.

“Vâng, được, cảm ơn chị Trương, vất vả cho chị quá.” Đới Tư Giai cười đứng lên, khách sáo nói.

“Thiếu phu nhân, đây là việc tôi phải làm mà, tôi còn mong được hầu hạ tiểu thiếu gia nữa.” Chị Trương nhận được sự quan tâm kinh ngạc trả lời.

Tiểu thiếu gia ư, tâm tình Đới Tư Giai đột nhiên sửng sốt, có con sao, nghĩ đến bản thân mình có lẽ không thể cùng Phỉ đi hết con đường của đời người, như vậy cô nhất định phải cùng anh sinh một đứa con, trong lòng đã quyết định liền đứng đậy đi nhanh lên lầu, ngày mai, cô phải tìm gặp Bạch Vân Phi.

Khu vực phòng bệnh của bệnh viện XX.

“Tư Giai, anh đang nghĩ em sau khi về đã quên mất người bạn này rồi, sắc mặt em thoạt nhìn rất tốt.” Bạch Vân Phi nhìn Đới Tư Giai đang ngồi đối diện mở miệng trêu ghẹo cô.

“Sao có thể như thế? Anh là ân nhân cứu mạng của em, em chỉ sợ anh bận rộn, sẽ quấy rầy anh thôi.” Đới Tư Giai cũng trêu đùa với anh.

“Nói đi, anh cũng biết là nếu không có việc em sẽ không xuất đầu lộ diện như thế này?” Ngay lập tức Bạch Vân Phi khôi phục sắc mặt, nghiêm trang hỏi.

“Quả nhiên, cũng là anh hiểu em, em sẽ nói thẳng cho anh biết, Vân Phi, em muốn sinh con, em nghĩ anh có thể kê cho em một số thuốc ít có tác dụng phụ, hoặc là em không uống thuốc nữa, có được không?” Đới Tư Giai nghiêm túc hỏi.

“Sinh con ư, em nghĩ đến việc sinh con sao, Tư Giai, anh khuyên em không nên làm như vậy, em có biết thân thể của em cần phải uống thuốc, tất cả thuốc đều có tác dụng phụ không tốt, đối với thai nhi rất có hại, nếu em không uống thuốc, anh sợ bệnh tình sẽ tái phát, có chuyển biến xấu, cho nên, anh xin em nên từ bỏ ý định này đi.” Bạch Vân Phi chân thành đề nghị, trong mắt đều là thật lòng.

“Nhưng, em thật sự muốn có con, anh chỉ cần nói cho em biết, nếu em mang thai, sẽ có hậu quả gì?” Ý định trong lòng của Đới Tư Giai thật kiên quyết, cô đã nghĩ phải sinh cho Phỉ một đứa con.

“Nếu em cố ý mang thai, trừ khi em ngưng việc dùng thuốc, như vậy có thể bảo đảm đứa nhỏ sẽ không bị dị dạng, nhưng anh không thể cam đoan thân thể của em có thể thụ thai hay không, nhưng nếu em ngưng dùng thuốc, anh chỉ có thể nói cho em biết, mạng sống của em có lẽ chỉ có một năm, có lẽ còn ngắn hơn nữa, em đã biết rõ ràng, làm như vậy đáng giá sao?” Bạch Vân Phi không hề giấu diếm nói cho cô biết kết quả.

Một năm, Đới Tư Giai ngây ngẩn, tâm trí như bay tận nơi nào, nói cách khác, ngày mà đứa nhỏ được sinh ra, có lẽ đó cũng là lúc cô ra đi.

“Tư Giai, lấy danh nghĩa của một người bạn và của một bác sĩ, anh trịnh trọng đề nghị em, quên ý tưởng này đi, bởi vì điều này không đáng cho em mạo hiểm, trừ phi, em nguyện ý lấy tính mạng đi trao đổi, nhưng anh nghĩ chồng em cũng sẽ không đồng ý.” Bạch Vân Phi tiếp tục nói.

“Nếu như em không sinh con, em có thể sống bao nhiêu năm?” Đới Tư Giai thận trọng hỏi, cô thực muốn biết.

“Năm năm, hoặc là lâu hơn.” Bạch Vân Phi cố ý nói thời gian lâu hơn một ít, mục đích muốn làm cho cô buông tha ý định sinh con.

“Năm năm.” Đới Tư Giai lặp lại, năm năm cũng lâu, cô có thể ở cùng Phỉ năm năm, nhưng nếu là đứa nhỏ thì lại có thể sống với anh cả đời …..

“Tư Giai.” Bạch Vân Phi nhìn cô đang thất thần, kêu tên cô.

“Vân Phi, cảm ơn anh, em đã biết, em phải đi đây.” Đới Tư Giai đứng lên, nói lời cảm tạ.

“Tư Giai, anh khuyên em nên hiểu rõ ràng.” Bạch Vân Phi lo lắng thuyết phục cô lần nữa.

“Vâng, em sẽ cẩn thận suy nghĩ một cách tường tận, chào anh, em đi trước.” Đới Tư Gia nhẹ nhàng bước ra ngoài, bởi vì cô quyết định, cô nguyện ý đổi năm năm sinh mệnh để lấy đứa con.

Đới Tư Giai rời đi đã lâu, nghĩ đến lúc cô gần rời đi, trên mặt có biểu tình khác lạ, đột nhiên anh cảm thấy không an tâm, anh sợ Tư Giai thật sự xem nhẹ mạng sống, tay vội vàng cầm lấy di động bấm một dãy số, lập tức gọi đi….



Bàn bạc biện pháp giải quyết

Đới Tư Dĩnh nhìn số điện thoại trên di động cảm thấy không hề quen thuộc, không biết ai đang gọi cho cô.

“Alo, xin hỏi ai vậy?.” Cô vẫn tiếp điện thoại, lễ phép hỏi.

“Cô là Đới Tư Dĩnh phải không? Tôi là Bạch Vân Phi, thực mạo muội đã quấy rầy cô.” Bạch Vân Phi ở đầu dây bên kia nói một cách khách sáo.

“Bác sĩ Bạch, thì ra là anh.” Đới Tư Dĩnh có chút giật mình, cũng ẩn chứa có chút bất an.

“Vâng, xem ra Đới tiểu thư vẫn còn nhớ tôi, cô có thời gian không? Tôi có việc cần tâm sự với cô, là chuyện của chị gái cô.”

“Có, được, anh tìm một chỗ, tôi lập tức tới liền.” Đới Tư Dĩnh nghe được có chuyện về chị của mình, sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn, vội vàng buông điện thoại, chạy đến điểm hẹn.

Quán cà phê gần bên bệnh viện XXX.

“Bác sĩ Bạch, chị của tôi chẳng lẽ………” Đới Tư Dĩnh bất an không yên tâm trí như ở nơi nào, không có can đảm để hỏi.

“Đừng khẩn trương, thân thể của cô ấy không có vấn đề gì cả.” Bạch Vân Phi nhìn thái độ khẩn trương của cô, mỉm cười an ủi.

Nghe được anh nói như vậy, Đới Tư Dĩnh thả lỏng một chút, nhưng sự nhẹ nhõm trong lòng lại bị lời nói phía sau của anh khiến cho căng thẳng trở lại.

“Nhưng ý tưởng của cô ấy có vấn đề, nếu không lên tiếng ngăn cản, cô ấy sẽ xảy ra chuyện.”

“Ý tưởng, chị ấy có ý tưởng gì?” Đới Tư Dĩnh lần thứ hai khẩn trương hỏi.

“Cô ấy nghĩ đến việc sinh con.”

“Sinh con?” Đới Tư Dĩnh ngây ra một lúc, lòng đột nhiên đau xót, sau đó giật mình hỏi: “Chị ấy không thể sinh con sao?.”

“Đúng vậy, cô ấy không thể sinh con, nếu cô ấy mang thai, sẽ phải ngưng việc uống thuốc lại, chắc cô cũng biết hậu quả của việc dừng uống thuốc, có lẽ sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì cô ấy lập tức ra đi vĩnh viễn .”Giọng điệu của Bạch Vân Phi thật kiên định.

Tay cầm tách cà phê, run run một chút, ông trời có phải đối với các cô tàn nhẫn quá hay không, đoạt đi cha mẹ các cô, cũng đồng thời đoạt đi quyền làm mẹ của chị em cô.

“Chuyện này, anh nói qua với chị ấy chưa? Chị ấy biết không?.”

“Đã nói qua, nhưng tôi thấy hình như cô ấy rất kiên quyết, muốn sinh một đứa con, cho nên, tôi tới tìm cô, hy vọng cô có thể khuyên nhủ thuyết phục cô ấy từ bỏ ý niệm này trong đầu.” Bạch Vân Phi nói ra mục đích đến tìm cô.

“Bác sĩ Bạch, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác sao, để chị ấy sinh một đứa con, còn có thể bảo toàn tính mạng của chị ấy.” Ánh mắt Đới Tư Dĩnh có chút chờ mong, cô thực hy vọng chị mình có thể sinh cho Phỉ một đứa con.

“Không có cách nào cả.” Bạch Vân Phi lắc đầu, hoàn toàn đánh vỡ một chút ảo tưởng còn lại của cô.

“Bác sĩ Bạch, cám ơn anh đã nói cho tôi biết, tôi sẽ khuyên nhủ chị ấy từ bỏ ý niệm này trong đầu, không bằng hôm nay tôi mời anh đi dùng cơm.” Đới Tư Dĩnh đột nhiên nhớ tới, cô vẫn muốn mời anh đi ăn cơm để cảm ơn anh.

“Cám ơn, có điều hôm nay không được, một lát nữa tôi còn có việc, để hôm khác đi, hôm khác tôi sẽ mời cô, hẹn gặp lại.” Bạch Vân Phi đứng lên, lễ phép cự tuyệt.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ không làm chậm trễ việc của anh, hẹn gặp lại.”

Đới Tư Dĩnh một mình lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, cô nên khuyên nhủ như thế nào để thuyết phục chị mình từ bỏ ý niệm này trong đầu.

Lấy di động ra, gọi vào số máy của Trịnh Vũ Văn.

“A lô, Vũ Văn, cậu gọi điện cho Tây Bác, bảo anh ta nói cho Long Ngạo Phỉ biết, tối nay mọi người cùng nhau đến nhà của mình, mình có chuyện quan trọng muốn nói với mọi người.”

“Tư Dĩnh, chuyện gì vậy?” Trịnh Vũ Văn cảm giác được tình thế nghiêm trọng, bằng không Tư Dĩnh sẽ không làm kinh động đến người khác như vậy.

“Đừng hỏi, trong điện thoại nói chuyện không rõ ràng được, rồi cậu sẽ biết, tạm biệt.” Đới Tư Dĩnh nói xong, ngắt điện thoại.

“Ê, ê……” Trịnh Vũ Văn lớn tiếng kêu, Tư Dĩnh chết tiệt , chuyện gì không nói cho rõ ràng, làm cho lòng của cô lo lắng bất an.

Reng reng reng, đang ở văn phòng cùng Long Ngạo Phỉ bàn luận chuyện công tác, Từ Tây Bác cầm lấy di động, nhìn dãy số hiện trên điện thoại, khóe miệng nhếch lên., không che dấu được tâm tình đang vui sướng.

“Vũ Văn, nhớ anh sao?”

“Ai nhớ anh, em nói cho anh biết, Tư Dĩnh gọi điện thoại đến, bảo anh và Long Ngạo Phỉ buổi tối tới nhà cô ấy, cô ấy có chuyện muốn nói.” Trịnh Vũ Văn nũng nịu nói.

“Đến nhà của Tư Dĩnh, chuyện gì vậy?” Từ Tây Bác sửng sốt.

“Không biết, cô ấy không nói cho em biết, dù sao anh cứ đến là được, đừng quên, em cúp máy đây.”

“Điện thoại của ai vậy?” Long Ngạo Phỉ nghe anh nói đi đến nhà của Tư Dĩnh liền nhìn anh hỏi.

“Vũ Văn, cô ấy nói Tư Dĩnh gọi điện bảo cậu cùng với tớ, tối nay đến nhà của cô ấy, cô ấy có chuyện muốn nói, nhưng cô ấy không có nói là chuyện gì? Cảm giác chắc là có chuyện gì đó nghiêm trọng, bằng không cô ấy sẽ không bảo chúng ta cùng đi.” Từ Tây Bác suy nghĩ một chút, vẻ mặt trầm trọng.

“Tớ biết rồi, sau khi tan sở, cậu chờ tớ cùng đi.” Long Ngạo Phỉ lo lắng trong lòng, Tư Dĩnh tìm anh có chuyện gì? Suốt cả buổi chiều đều không yên lòng.

Mọi người ngồi ở trên sô pha, ánh mắt đều nhìn Đới Tư Dĩnh chằm chằm , muốn nhanh chóng biết có chuyện gì xảy ra?

Ánh mắt Đới Tư Dĩnh dừng trên người Long Ngạo Phỉ, lo lắng nói: “Chị ấy muốn sinh con.”

Sinh con sao, mọi người ngây ngẩn cả người, quay mặt nhìn nhau, sinh con thì rất bình thường, có vấn đề gì sao?

“Tư Dĩnh, cậu nói đúng là việc này sao? Đây là chuyện tốt mà, cậu lo lắng cái gì?.” Trịnh Vũ Văn cảm thấy kỳ quái hỏi.

“Nhưng chị ấy không thể, sinh ra đứa nhỏ chẳng khác nào chấm dứt tính mạng của chị ấy.” Lời nói của Đới Tư Dĩnh giống như quả bom hẹn giờ , làm cho mọi người chợt lặng ở nơi nào, không có phản ứng.

“Tôi muốn nhờ mọi người suy nghĩ ra một biện pháp, làm cho chị ấy từ bỏ ý niệm này trong đầu.” Đới Tư Dĩnh tiếp tục nói.

“Tại sao cô ấy lại đột nhiên nghĩ đến nhất định phải sinh con.” Từ Tây Bác thì thào hỏi một câu.

Đới Tư Dĩnh nhìn Long Ngạo Phỉ, sâu kín nói: “Tôi nghĩ chị ấy muốn lưu lại cho anh một đứa con, thậm chí không tiếc mất đi mạng sống của chính mình.”

Long Ngạo Phỉ chau mày, anh đã sắp bị hết chuyện này đến chuyện khác ấp đến khiến anh lâm vào tình trạng kiệt sức, vấn đề cứ xảy ra liên tục, rốt cuộc anh phải làm sao bây giờ. Trong lòng cảm thấy mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.