Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc

Chương 2: Đâm lao thì phải theo lao 2




Dịu dàng trong chốc lát 2

Đây là bữa tối vui vẻ nhất của bọn họ

Long Ngạo Phỉ chưa từng nói nhiều nhưng vẫn gắp thức ăn cho Đới Tư Dĩnh. Trong lòng cô cực kỳ cảm động. Chỉ cần là thức ăn anh gắp, cô đều ăn hết. Tuy rằng bụng đã no nhưng cô vẫn cứ tiếp tục ăn.

Long Ngạo Phỉ nhăn mặt nhíu mày. Hôm nay cô làm sao vậy? Bình thường cô đều ăn một chút, hôm nay sao lại ăn nhiều như vậy?

“Em ăn no chưa?” Đột nhiên anh hỏi Đới Tư Dĩnh, lúc này đang cúi đầu ăn không ngừng.

“No rồi.” Đới Tư Dĩnh buột miệng trả lời.

“No rồi thì tại sao còn ăn?” Long Ngạo Phỉ không rõ, chẳng lẽ thức ăn hôm nay đặc biệt ăn rất ngon sao? Làm sao anh không cảm thấy chuyện này có gì đó không bình thường.

“Bởi vì là anh gắp cho em.” Cô thật tự nhiên nói ra lý do này.

Long Ngạo Phỉ mềm lòng. Hóa ra chỉ đơn giản là chính tay anh gắp thức ăn cho cô, thì cô mừng rỡ mà ăn như điên. Cho dù đã no, cô cũng còn muốn ăn sao? Cô không hề oán giận anh sao?

“Không cần ăn.” Long Ngạo Phỉ có chút tức giận, giật lấy cái chén vẫn còn chứa thức ăn.

Đới Tư Dĩnh không rõ tại sao đột nhiên anh làm vậy? Anh đang tức giận sao? Sắc mặt cô không khỏi trở nên ảm đạm.

“Nếu no rồi thì đừng ăn nữa, anh đưa em đi tản bộ.” Long Ngạo Phỉ có chút không đành lòng nhìn cô, lần đầu tiên nói với cô dịu dàng như vậy.

Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu lên, trong chốc lát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mang theo niềm vui sướng nói: “Vâng.”

Thì ra anh không có tức giận? Thì ra anh đang lo lắng mình ăn nhiều quá sẽ không tốt. Anh ấy đang quan tâm đến mình. Hy vọng rằng ngày như hôm nay sẽ mãi tiếp tục, không bao giờ biến mất.

Đi đến hoa viên ngoài biệt thự, Đới Tư Dĩnh đột nhiên lớn mật, lén khoát cánh tay Long Ngạo Phỉ, lòng có chút bồn chồn, lo lắng không biết anh có tức giận hay không?

Long Ngạo Phỉ nhìn thấy cô dè đặt khoác tay mình thì trong lòng thầm thở dài một chút, bản thân thật sự đáng sợ như vậy sao?

Bất tri bất giác hai người đi đến cây đại thụ trong hoa viên. Trước mắt Long Ngạo Phỉ lại hiện ra hình ảnh yêu thương thuở nào: một cô gái đang vui vẻ chạy trốn ở phía trước, anh ở phía sau đang hạnh phúc đuổi theo. Nhưng lần này anh cố kìm nén, không muốn trút giận lên người bên cạnh, người có khuôn mặt giống cô gái trong quá khứ kia, chỉ là thân thể lại có chút cứng ngắc

Đới Tư Dĩnh đi dạo quanh cây đại thụ một vòng. Trong lúc vô ý, cô phát hiện ở trên mặt cây có vài hình trái tim, ở giữa hình có khắc tên Đới Tư Giai – Long Ngạo Phỉ. Xem ra nơi này từng là nơi minh chứng cho mối tình tốt đẹp của họ, có thể khẳng định là chị rất thương anh ấy. Thế thì tại sao lại bỏ trốn, chị à, rốt cuộc chị đang ở đâu?

“Anh rất yêu chị đúng không?” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Đới Tư Dĩnh liền hối hận, sao cô lại phá hư không khí vừa mới tốt lên giữa bọn họ chứ.

“Không cần nhắc đến cô ấy ở trước mặt tôi.” Quả nhiên sắc mặt Long Ngạo Phỉ đen lại, giọng nói có vài phần phẫn nộ

“Thực xin lỗi, em không phải cố ý.” Đới Tư Dĩnh hối hận, nhỏ giọng giải thích

“Quên đi, chúng ta trở về.” Long Ngạo Phỉ nói xong, tự mình đi về trước.

Đới Tư Dĩnh gắt gao đi theo sau anh, âm thầm mắng mình. Cơ hội ở chung với nhau tốt như vậy lại bị chính mình làm hư, thật sự là thành công không có mà thất bại thì có thừa



Bị hiểu lầm

Mấy ngày nay, Đới Tư Dĩnh ở cùng với Long Ngạo Phỉ xem ra rất yên bình. Ít nhất anh không tức giận với cô làm cho tâm tình của cô thực vui vẻ, mọi việc đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Vừa bước ra khỏi cổng chính có bảo vệ của khu biệt thự, Đới Tư Dĩnh liền bị một người kéo lên xe.

“Làm gì đó? Buông tôi ra, cứu, cứu” Đới Tư Dĩnh vừa giãy dụa vừa kêu to đột nhiên bị người kia bịt miệng cô lại.

“Tư Dĩnh, đừng kêu nữa, là anh .” Một thanh âm rất quen thuộc vang bên tai.

“Cảnh Hiên, sao lại là anh?” Đới Tư Dĩnh nhìn rõ người trước mắt, sau đó thì không giãy dụa nữa.

“Anh muốn biết chân tướng sự việc, em hãy giải thích rõ ràng cho anh”. Hàn Cảnh Hiên vừa lái xe vừa lộ ra vẻ mặt thống khổ nói.

Nhận thấy Hàn Cảnh Hiên chỉ vài ngày không gặp thôi mà đã trở nên tiều tụy khác thường, râu mọc lởm chởm, Đới Tư Dĩnh cảm thấy áy náy nói không nên lời. Là cô đã phụ anh, cô cần phải giải thích cho anh hiểu chuyện này, chỉ e anh sẽ không hiểu được.

Chậm rãi uống một ngụm cà phê, tâm tình Đới Tư Dĩnh hồi phục lại một chút, liền kể cho Hàn Cảnh Hiên : ‘Em vốn có một người chị sinh đôi, tên chị ấy là Đới Tư Giai. Chị là hôn thê của anh Long Ngạo Phỉ. Hai người rất yêu nhau, thực nực cười là em lại đi yêu thầm bạn trai của chị ấy, đau khổ và bất lực, em đã trốn chạy thật xa và vào làm việc cho công ty của anh. Cảnh Hiên, nói thật là em rất cảm động tấm chân tình của anh dành cho em, chỉ là em không cách nào nhận tình cảm này của anh. Cách đây không lâu, chị ấy cùng anh Ngạo Phỉ cử hành hôn lễ, em có lòng đi dự đám cưới. Em không dám đứng gần chị bởi em sợ em sẽ không trụ nổi. Nhưng em thật không thể ngờ rằng ngay tại nơi cử hành hôn lễ, chị ấy lại bỗng nhiên mất tích, chỉ để lại một mảnh giấy nhắn rằng chị đã yêu người đàn ông khác. Long Ngạo Phỉ đã rất tức giận, rồi cô thư kí nói chuyện này nhất định sẽ khiến anh bị dư luận đàm tiếu, kết quả thật không thể tưởng tượng được. Vì vậy nên em quyết định thay chị gả cho anh ấy, bởi vì em yêu anh ấy, sự thật chính là như vậy.’ Đới Tư Dĩnh nói xong, lẳng lặng chờ phản ứng của Hàn Cảnh Hiên.

‘Em và Tây Bác đều nói giống nha, xem ra đây đúng là sự thật, Tư Dĩnh, em biết rõ người mà anh ta yêu là chị em, tại sao còn muốn làm như vậy ?’ Hàn Cảnh Hiên có chút không thể tiếp nhận sự thật.

‘Tại sao ? Em cũng đã từng hỏi bản thân tại sao ? Dù đã biết rõ nhưng vẫn nguyện ý làm như vậy ?’ Đới Tư Dĩnh nói không giấu diếm.

‘Anh ta hoàn toàn không coi trọng em, em làm như thế có ý nghĩa gì chứ ? Anh ta trực tiếp nhục nhã em mà em cũng không để ý sao ?’Hàn Cảnh Hiên vô cùng kích động, không tiếc khuấy động vào vết thương lòng của cô.

‘Em để ý, nhưng mà bởi vì em yêu anh ấy. Anh nói em phải làm sao đây ? Em phải làm gì bây giờ đây ?’

‘Rời khỏi anh ta’. Hàn Cảnh Hiên nói thực kiên quyết.

‘Rời khỏi anh ấy.’ Đới Tư Dĩnh thẫn thờ lặp lại câu nói của Hàn Cảnh Hiên, cô chưa bao giờ có suy nghĩ là sẽ rời khỏi anh.

‘Sao thế ? Em luyến tiếc sao ? Em đặt anh ở chỗ nào ? Không hề quan tâm đến anh một chút nào sao ? Tất cả những nỗ lực của anh đều không có giá trị sao ?Em nói đi, em thật sự muốn làm tổn thương nghiêm trọng trái tim anh phải không ?Em sẽ không đau lòng sao ?’Hàn Cảnh Hiên có chút điên cuồng đứng dậy tiến lại gần dùng sức lay người Đới Tư Dĩnh.

‘Không phải , Cảnh Hiên, không phải, em không muốn thương tổn anh’. Cuối cùng Đới Tư Dĩnh cũng nén không nổi nước mắt mà để cho nó chảy xuống. Nếu nói trên đời này người mà cô không muốn làm thương tổn nhất thì đó chính là Hàn Cảnh Hiên.

‘Vậy hãy rời khỏi anh ta đi’. Hàn Cảnh Hiên đột nhiên ôm Đới Tư Dĩnh nói bên tai cô.

‘Khá lắm, thật là một bức tranh ân ái hoàn hảo, thế nào, đang ôn lại kỷ niệm tình yêu à, nhanh như vậy đã nhịn không được đến nỗi phải lén lút hẹn hò sao ?’ Ngay tại thời điểm Đới Tư Dĩnh vừa muốn mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy một thanh âm tà ác cùng châm biếm của một người truyền đến.

Đới Tư Dĩnh nhìn lên liền thấy Long Ngạo Phỉ đứng gần ngay đó, nhìn vẻ mặt tức giận của anh, cô chỉ muốn đẩy Hàn Cảnh Hiên ra.

‘Đúng vậy thì đã sao ?’ Hàn Cảnh Hiên càng ôm chặt Đới Tư Dĩnh, khiêu khích nhìn Long Ngạo Phỉ.

‘Cảnh Hiên, buông em ra. Phỉ, không phải như vậy đâu, bọn em không có hẹn hò , chỉ là tình cờ gặp thôi.’ Đới Tư Dĩnh cực kì căng thẳng, sợ anh hiểu lầm.

Thái độ của Đới Tư Dĩnh như một con dao đâm thật sâu vào trái tim của Hàn Cảnh Hiên, tay cũng buông cô ra.

‘Thật không ? Trùng hợp như vậy sao ?’ Long Ngạo Phỉ cau mày không cười nhưng giọng điệu rõ ràng mang theo châm biếm.

‘Long Ngạo Phỉ, anh đừng có quá đáng, Tư Dĩnh không phải của anh, cũng không phải của bất kỳ người nào. Nếu anh muốn cô ấy, thì phải yêu thương cô ấy thật nhiều, bằng không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.’ Thái độ của Hàn Cảnh Hiên dành cho anh cực kì phản cảm.

‘Tôi rất muốn biết, anh sẽ làm thế nào để ‘không bỏ qua’ cho tôi?’ Vẻ mặt cùng bộ dáng của Long Ngạo Phỉ tỏ ra không có chuyện gì đáng quan tâm.

‘Tôi sẽ tìm mọi cách mang Tư Dĩnh rời khỏi anh.’

‘Vậy sao?’

‘Cảnh Hiên, không cần nói nữa, anh mau đi trước đi.’ Đới Tư Dĩnh nhìn thấy lửa giận trong mắt Long Ngạo Phỉ, làm cho cô có chút sợ hãi liền vội vàng yêu cầu Hàn Cảnh Hiên mau chóng rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.