Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc

Chương 14: Thời hạn ba năm 7




Một khúc nhạc chuông dễ nghe vang lên, Đới Tư Dĩnh vội vàng cầm lấy di động nhìn thấy số máy của Vũ Văn liền nghe máy.

“Ôi, Tư Dĩnh, nha đầu chết tiệt kia, cậu muốn chết có phải không, không có việc gì lại chơi trò mất tích làm mình sợ muốn chết, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì?” Bên kia điện thoại Trịnh Vũ Văn nói giống như tiếng pháo liên thanh không ngừng , trong giọng nói còn có vẻ lo lắng.

“Được rồi, Vũ Văn, mình không phải đang tốt sao? Cậu tới nhà mình đi, mình cho cậu địa chỉ nhé.” Đới Tư Dĩnh không thể không ngắt lời Vũ Văn, nếu không, với tính tính của cô ấy nhất định là sẽ nói không ngừng.

“Được, mình lập tức tới chỗ cậu liền, chờ mình chạy qua tìm cậu, không thể không tính sổ với cậu được”. Trịnh Vũ Văn nói xong lập tức ngắt điện thoại.

*****************

“Thiếu phu nhân, bên ngoài có một tiểu thư nói là bạn thân của phu nhân, muốn gặp phu nhân”. Chị Trương đi vào nói lại.

“Vâng đúng vậy, cho cô ấy vào đi”. Đới Tư Dĩnh gật đầu xác nhận, không ngờ Vũ Văn nhanh như vậy đã đến.

“Woa, Tư Dĩnh, cậu thật là ghê gớm nha, khá thật, xem ra cậu rất hạnh phúc”. Trịnh Vũ Văn vừa nhìn thấy Đới Tư Dĩnh điều trước tiên nói chính là kinh ngạc kêu lên.

“Đi thôi, lên phòng của mình”. Đới Tư Dĩnh kéo tay cô hướng phòng ngủ của mình đi đến.

“Thành thật khai báo, kháng cự sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, nói , tại sao lại mất tích?”. Trịnh Vũ Văn ngồi ở bên giường, làm bộ ra vẻ giống như thật nghiêm túc hỏi cô.

“Vũ Văn”. Nước mắt Đới Tư Dĩnh rơi xuống như một chuỗi hạt .

“Tư Dĩnh, cậu làm sao vậy, tại sao lại khóc ? Mình chỉ nói đùa thôi mà”. Trịnh Vũ Văn luống cuống vội vàng thay cô lau nước mắt hỏi.

“Vũ Văn, mình rất khổ sở, mình rất đau lòng, sau này mình phải làm gì bây giờ?”. Đới Tư Dĩnh tựa một chút trên bờ vai Vũ Văn đau khổ nói.

“Cái gì mà làm sao bây giờ? Cậu nói rõ ràng một chút xem, mình nghe mà không hiểu gì cả”. Trịnh Vũ Văn ôm cô vội vàng hỏi.

Đới Tư Dĩnh cố trấn tĩnh một chút, đem toàn bộ sự tình nói cho Vũ Văn nghe một lần, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

“Tư Dĩnh, những lời cậu nói đều là thật hả ?” Trải qua một lúc lâu, Trịnh Vũ Văn mới từ trong trạng thái khiếp sợ khôi phục lại, trong mắt mang theo sự thương hại và quan tâm, tin tức này thật sự chấn động ngoài ý muốn.

“Mình cũng hy vọng đó chỉ là giả, không cần phải đối xử với mình tàn nhẫn như vậy”. Đới Tư nghẹn ngào.

“Tư Dĩnh, cậu không cần ngốc như vậy ? Cậu đã vì Long Ngạo Phỉ mất đi tất cả, mà tất cả những chuyện này đều do anh ta gây nên, không phải anh ta đã nói sẽ yêu cậu suốt đời sao, cậu còn muốn gì bây giờ? Đương nhiên là phải sống cùng với anh ta, về phần con cái hiện nay y học phát triển như vậy nói không chừng về sau sẽ có, cậu đừng lo lắng nữa”. Trịnh Vũ Văn chỉ có thể an ủi cô như vậy cũng tức giận cùng bất bình thay cho cô.

“Vũ Văn, cậu không hiểu đâu, mình yêu Phỉ, rất, rất yêu, cho nên mình chỉ có thể rời khỏi anh ấy, anh ấy không thương mình, tội tình gì phải tra tấn hai người, làm cho chính mình cùng anh ấy đều đau khổ, mình hy vọng anh ấy được hạnh phúc, hy vọng anh ấy có một gia đình hạnh phúc hoàn mỹ. Một người vợ dịu dàng động lòng người, một đứa con hoạt bát đáng yêu, những điều này mình không thể cho anh ấy, tuy rằng anh ấy không muốn mình rời đi, nói yêu mình, mình biết anh ấy đang an ủi mình, mình có cảm giác anh ấy muốn xin lỗi với mình, mình không cần thương hại cũng không cần anh ấy phải đồng tình”. Đới Tư Dĩnh có chút kích động, trong mắt đều là bất đắc dĩ.

“Tư Dĩnh, cậu cần gì phải lương thiện như vậy? Tại sao cái gì cũng đều suy nghĩ cho người khác, tại sao không vì bản thân, ngẫm lại cho dù có rời đi, sau này cậu phải sống như thế nào?”. Trịnh Vũ Văn đau lòng ôm lấy cô, cảm động trước tấm lòng lương thiện của cô.

“Mình sẽ sống một cuộc sống bình lặng, hiện tại mình nên làm thế nào để rời đi Phỉ, làm sao cho anh ấy hiểu được mình thật sự cần phải ra đi”. Nghĩ đến rời khỏi anh, Đới Tư Dĩnh cảm thấy trong lòng rất đau đớn.

“Tư Dĩnh, xem ra cậu đã muốn quyết định như vậy, cậu nên nói cho anh ta biết cậu không thương anh ta, nếu không nói cho anh ta biết cậu hận anh ta, mình cũng không biết nên làm gì bây giờ? Mặc kệ như thế nào, mình vĩnh viễn tôn trọng quyết định của cậu, cho dù lúc cậu gặp chuyện gì khó khăn đừng quên cậu còn có mình”. Trịnh Vũ Văn nhìn Tư Dĩnh kiên định nói.

“Cảm ơn cậu, Vũ Văn”. Đới Tư Dĩnh cảm kích ôm lấy cô.

“Nha đầu ngốc, mình luôn hy vọng cậu được hạnh phúc.”

“Mình biết rồi.”



Thành toàn? Buông tay?

“Đới Tư Dĩnh em lại muốn làm gì? Có phải muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của anh không, anh đã nói rồi anh sẽ không để em đi, vĩnh viễn cũng không buông tha.” Long Ngạo Phỉ vừa về đến nhà liền phát hiện hành lý đặt ở trên giường không khỏi nổi cơn giận dữ, vì sao cô không tin tưởng anh thật sự yêu cô.

“Phỉ, anh không cần tức giận, để em đi đi, anh nói yêu em, em tin anh đã yêu em, có phải anh hy vọng cuộc sống của em sẽ vui vẻ hạnh phúc không , nhưng mà hiện tại em ở chỗ này không cảm thấy hạnh phúc, anh mong muốn thấy em đau lòng khổ sở sao?” Đới Tư Dĩnh bình tĩnh giải thích cho anh nghe, phải biết rằng rời khỏi anh, cô cũng sẽ đau khổ.

“Như vậy em nhẫn tâm nhìn thấy anh đau lòng khổ sở sao?” Con ngươi Long Ngạo Phỉ tràn ngập lửa giận nhìn cô.

Đới Tư Dĩnh nhìn anh nước mắt chảy ngược vào lòng “Phỉ, không cần lừa gạt bản thân, anh không thương em tội gì phải thế….” Cuối cùng chính là thì thào thành tiếng: “Phỉ, tha thứ cho em.”

“Không, anh sẽ không để em đi, Tư Dĩnh, anh yêu em, tha thứ cho anh, nếu em muốn có con anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để em có cơ hội làm mẹ.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên ôm lấy cô, anh đột nhiên hiểu được Đới Tư Dĩnh muốn ra đi là vì đứa nhỏ.

“Phỉ, không phải vì đứa nhỏ, em thật sự nghĩ muốn rời đi, để em đi.”Đới Tư Dĩnh trong nháy mắt cảm động, đứa nhỏ là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô. “ Nhưng mà, Phỉ, để em đi đi, không nên ép em nói những lời tàn nhẫn để thương tổn nhau.”

“Đới Tư Dĩnh, em đi không được đi, mặc kệ em đi đến nơi nào anh cũng sẽ tìm được em.” Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Đới Tư Dĩnh, Long Ngạo Phỉ tức giận đến thân thể run rẩy, anh hung hăng nói.

“Long Ngạo Phỉ, anh nhất định phải ép em sao? Tốt lắm, em liền nói cho anh biết, em hận anh, rất hận rất hận anh, em yêu anh như vậy còn anh thì sao, anh đã cho em điều gì? Lúc nào cũng tra tấn em, bởi vì anh mà em mất đi con của mình, cũng chính là mất đi quyền lợi của người phụ nữ , một người phụ nữ không thể sinh con còn là phụ nữ sao? Anh yêu em, đáng tiếc hiện tại em không cần tình yêu của anh, anh càng áy náy, tốt với em thì em càng hận anh bởi vì anh làm như vậy thì giờ nào phút nào cũng nhắc nhở em anh đã làm những gì đối với em? Lúc này anh nghĩ muốn bồi thường cho em sao? Em không cần, bây giờ nhìn thấy anh em cảm thấy ghê tởm muốn buồn nôn, em thực hoài nghi tại sao em lại yêu thương anh, em thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa, vì vậy em phải đi, anh có để em đi hay không em đều phải đi, bởi vì em hận anh.” Trong đôi mắt đẹp của Đới Tư Dĩnh tràn đầy hận ý nhìn anh, dùng giọng điệu tuyệt tình và lạnh như băng .

“Thì ra em thật hận anh, anh cũng rất hận bản thân mình.” Long Ngạo Phỉ lảo đảo lùi về phía sau hai bước, buông hai tay của Đới Tư Dĩnh đang bị anh nắm ra, biểu tình trên mặt rất đau khổ và tự trách.

Đới Tư Dĩnh thiếu chút nữa liền tiết lộ sự ngụy trang của cô, muốn vươn tay đỡ lấy anh, tim của cô rỉ máu, Phỉ, vì sao phải ép em? Em không muốn nói như vậy, em không hận anh, cho dù không thể sinh con, em cũng không hận anh, nhưng mà em không thể không rời khỏi anh vì anh không thương em.

“Em thật sự nghĩ muốn rời khỏi anh sao?” Một lúc lâu sau Long Ngạo Phỉ mới mở miệng hỏi.

“Phải.” Đới Tư Dĩnh bắt buộc mình phải dứt khoát gật đầu.

“Tốt, nếu thực sự rời đi nơi này, rời khỏi anh có thể làm em vui vẻ, có thể khiến em hạnh phúc anh nguyện ý để em đi, chỉ cần em thật sự vui vẻ.” Long Ngạo Phỉ đau khổ ra quyết định , anh đã khiến cô thua thiệt nhiều thứ, nếu thật sự cô muốn đi thì anh sẽ thành toàn cho cô.

“Cám ơn, Phỉ.” Đới Tư Dĩnh không nói ra miệng, vì sao nghe được anh để cho cô đi, trái tim sao lại đau như vậy, đây không phải là điều mình muốn sao?

“Khi nào rời đi, anh tiễn em.”

“Sáng mai, không cần đâu, em tự mình đi được.” Đới Tư Dĩnh không phải không muốn anh tiễn, cô sợ mình không nhịn được sẽ luyến tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.