Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc

Chương 11: Thời hạn ba năm 4




Đới Tư Dĩnh đang nằm chợt nghĩ đến cô gái đẹp bên cạnh Hàn Cảnh Hiên hôm nay, thì ra cô gái đó tên là Hạ Thần, là con gái người bạn thân của cha Cảnh Hiên, có điều cô nhìn ra cô gái Hạ Thần đó thích Cảnh Hiên, cô hy vọng Cảnh Hiên cũng thích cô gái ấy, cô cũng hy vọng Cảnh Hiên tìm thấy hạnh phúc của mình.

“Đang nghĩ gì vậy?”. Long Ngạo Phỉ tắm rửa sạch sẽ đi ra liền nhìn thấy cô đang ngẩn người.

“Không có gì? Đang nhớ anh”. Đới Tư Dĩnh nhìn thấy anh cười duyên .

“Phải vậy không? Nhanh như vậy đã nhớ anh sao”. Ánh mắt Long Ngạo Phỉ tối lại nhìn về phía cô.

“Đừng, nhột quá…..” Rất nhanh trong phòng liền truyền đến âm thanh làm cho người đỏ mặt tía tai.

***************

Đới Tư Dĩnh mềm mại nhẹ nhàng từ trong nhà bước ra.

“Xin chào, Long phu nhân, chúng ta lại gặp nhau”. Mị Nhi vẫn đứng chờ ở cửa nhìn thấy cô đi ra nhiệt tình chào hỏi.

“Thật ngại quá, tôi cũng không hy vọng sẽ gặp lại cô, tôi còn có việc phải đi”. Đới Tư Dĩnh lạnh lùng nói, biết cô ta là người tình trước đây của Long Ngạo Phỉ ít nhiều khiến trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.

“Khoan đã, không biết Long Ngạo Phỉ có đem mọi chuyện nói cho cô biết không”. Mị Nhi gọi cô lại hỏi, trên mặt mang theo nụ cười âm hiểm.

“Đúng vậy, Phỉ nói cho tôi biết hết mọi chuyện, cho nên tôi hy vọng từ nay về sau chúng ta không cần gặp mặt nữa”. Đới Tư Dĩnh dừng bước nhưng vẫn không xoay người lại.

“A, thì ra cô đã biết mình không thể sinh con”. Mị Nhi làm như vô tình thuận miệng nói ra.

Đới Tư Dĩnh dừng bước một chút, tại sao cô không thể sinh con? Đột nhiên xoay người bước tới hỏi: “Cô vừa mới nói gì?”.

Trong lòng Mị Nhi rất đắc ý liền nở nụ cười, cô biết Long Ngạo Phỉ nhất định sẽ không đem chuyện này nói cho Tư Dĩnh biết.

“Vậy cô không biết sao? Cô đã không còn khả năng sinh con nữa”. Mị Nhi làm ra vẻ giật mình hỏi.

“Cô nói bậy bạ gì đó? Sao cô biết tôi không thể sinh con, rốt cuộc cô muốn làm gì?”. Giờ phút này Đới Tư Dĩnh vô cùng tỉnh táo, lạnh giọng chất vấn.

“Đừng kích động , nếu họ đã không chịu nói cho cô biết vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết, cô còn nhớ rõ vụ tai nạn xe lần đó không, cô muốn biết tại sao sau tai nạn Long Ngạo Phỉ đột nhiên thay đổi thái độ đối với cô không?” Mị Nhi đột nhiên tạm dừng lại nhìn cô hỏi.

“Tại sao?” Đới Tư Dĩnh ngẩn người, hỏi lại một câu.

“Bởi vì anh ấy cảm thấy áy náy vì có lỗi với cô, cô có biết không? Bởi vì tai nạn xe đã làm cho cô mất đi đứa nhỏ của mình, quan trọng là từ nay về sau cô rất khó thụ thai, tôi nghĩ điều này Long Ngạo Phỉ cũng không nói cho cô biết”. Mị Nhi tiếp tục nói xong biểu tình đắc ý trong lòng đã muốn lộ ra trên mặt.

“Cô gạt tôi”. Đới Tư Dĩnh lảo đảo lùi về phía sau vài bước, chuyện này thật sự làm cho cô không thể tiếp nhận được, không phải như vậy, nhất định là Mị Nhi đã lừa gạt cô.

“Cô không tin tôi cũng không sao, chỉ cần cô đến bệnh viện trước đây kiểm tra, thì sẽ biết là tôi không có lừa cô”. Mị Nhi “có lòng tốt” nhắc nhở cô.

“Bệnh viện?” Đới Tư Dĩnh đột nhiên giống như nổi điên, quay người chạy ra lề đường lớn vẫy một chiếc taxi lại.

“Xin hỏi tiểu thư đi đâu?”.

“Đưa tôi đến bệnh viện XX, nhanh lên.”

Nguồn: http://santruyen.com

Sự thật tàn khốc 2

Bệnh viện phụ sản XX

“Cô hộ lý, nhờ cô đưa hồ sơ bệnh án của người có tên Đới Tư Dĩnh cho tôi được không?”. Đới Tư Dĩnh đè nén nội tâm bất an của mình khách sáo nói ra.

“Vâng thưa tiểu thư, cô đợi một lát để tôi hỏi thử xem”. Cô hộ lý lễ phép gọi điện thoại ra ngoài.

“Xin hỏi tiểu thư có quan hệ như thế nào, chúng tôi không thể tùy tiện cho người khác xem tư liệu của bệnh nhân được?”. Một lúc lâu sau, cô hộ lý buông điện thoại xuống hỏi.

“Không thể cho người ngoài xem sao?” Đới Tư Dĩnh suy nghĩ một chút nói:“Tôi là thư ký của Long Ngạo Phỉ tiên sinh, chính anh ta nhờ tôi đến đây lấy”.

“Vâng, cô chờ một chút, để tôi hỏi lại xem”. Cô hộ lý cầm điện thoại bấm số trao đổi một lúc sau đó nói: “Mời cô đi theo tôi”.

Đới Tư Dĩnh nhìn thấy hồ sơ bệnh án đặt trước mặt, tay có chút run rẩy, cô lo sợ sự thật sẽ giống như những gì Mị Nhi nói.

Hít vào một hơi thật sâu, trấn tĩnh tâm trạng một chút, Đới Tư Dĩnh vươn tay cầm lấy hồ sơ bệnh án trên bàn, nhanh chóng mở nó ra.

“Không, đây không phải là sự thật”. Xem xong bệnh án, Đới Tư Dĩnh thét lên chói tai, hồ sơ rớt lả tả xuống mặt đất, cô cố hết sức lắc lắc đầu, thân thể có chút lung lay, cô không tin những gì nhìn thấy là sự thật.

“Làm sao vậy? Tiểu thư, cô làm sao vậy?” Hộ lý bệnh viện nghe thấy tiếng thét chói tai chạy đến đỡ cô hỏi han.

Đới Tư Dĩnh giãy ra bỏ chạy khỏi bệnh viện, vẻ mặt đầy hoảng loạn bước đi xiêu vẹo trên đường lớn, trong đầu cô giờ đây đều là kết quả chẩn đoán trong hồ sơ bệnh án .

“Bởi vì va chạm quá mạnh làm cho thành tử cung bị ép phải sanh non, tử cung cũng bị tổn thương, về sau sẽ rất khó thụ thai”

Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi đã chấm dứt hạnh phúc tốt đẹp cùng cuộc sống tràn đầy ánh sáng mặt trời của Đới Tư Dĩnh, cô biết cuộc sống của cô từ nay về sau chỉ có thể sinh hoạt trong bóng tối.

“Anh không thích có con, chúng ta không cần phải sinh em bé”. Lời nói của Long Ngạo Phỉ quanh quẩn bên tai cô.

Đới Tư Dĩnh lộ ra một nụ cười thê thảm, nước mắt trong đôi mắt đẹp trong khoảnh khắc trào dâng, thì ra những lời nói yêu thương cô của anh đều là giả dối.

Đới Tư Dĩnh trong lúc hốt hoảng gần như bước ra khỏi lối dành cho người đi bộ, đến chính giữa đường lớn mà cô không hề phát hiện,vẫn bước đi thong thả như trước.

“Mẹ nó, cô muốn chết hả”. Bất chợt một tiếng phanh xe thật khẩn cấp dừng lại sát bên thân thể cô, tài xế lái xe thò đầu ra khỏi chỗ lái, tức giận mắng.

Đới Tư Dĩnh vẫn bước về phía trước, chết , đúng là cô thực muốn chết, chết có lẽ so với một người phụ nữ đang sống mà ngay cả con cái cũng không thể sinh, thì cô sống còn ý nghĩa gì nữa?

“Cẩn thận tiểu thư, cô mau tránh ra”. Lại có một chiếc xe ở đối diện đang chạy nhanh đến, lái xe của đoàn xe diễu hành đại biểu cho nhân dân toàn quốc kêu lên.

Đới Tư Dĩnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi cái gì cũng không biết.

Khu vực cấp cứu của bệnh viện.

“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? Tôi không có đụng vào cô ta, là do cô ta bị ngã xuống”. Một anh chàng ngoại quốc với vóc dáng cao ráo nhưng gầy, mắt xanh tóc vàng nhìn rất tuấn tú. Chàng trai ngoại quốc đang tức giận và khẩn trương dùng tiếng Trung Quốc giọng lơ lớ hỏi người bác sĩ đang từ phòng cấp cứu đi ra.

“Không có việc gì đừng lo lắng, cô ấy bởi vì quá thương tâm nên bị ngất xỉu, trên đầu có chút xay xước ngoài da chứ không có vấn đề gì lớn cả, một lát sẽ tỉnh lại thôi”. Bác sĩ giải thích.

“Vâng, vậy là tốt rồi”. Anh chàng thở ra , yên tâm nói .

Đới Tư Dĩnh mở mắt thật to nhìn xem bốn phía, cô không biết mình tại sao lại đang nằm trong bệnh viện.

“Cô tỉnh, tỉnh là tốt rồi, trước tiên tôi muốn nói cho cô hiểu là tôi không đụng vào cô, chính cô ngất xỉu, nhưng bây giờ cũng không có vấn đề gì, cô cũng đã tỉnh lại, tôi có thể đi được rồi”. Anh chàng ngoại quốc thấy cô đã tỉnh lại vội vàng nói.

Không phải anh chàng này đụng vào cô mà cô tự mình ngất xỉu? Đới Tư Dĩnh lập tức nghĩ chuyện gì đã xảy ra ? Sắc mặt lập tức ảm đạm nhìn xuống, vì sao anh chàng đó không đụng vào cô, hiện tại cô nên đi nơi nào, nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc trước mặt, cô đột nhiên có quyết định.

“Anh đụng vào tôi mà, anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi, đầu tôi choáng váng’. Đới Tư Dĩnh làm bộ ra vẻ như đầu còn choáng váng , vì lần đầu tiên làm chuyện xấu, lương tâm có chút hoảng hốt.

“Cái gì? Cô muốn tôi chịu trách nhiệm phải bồi thường bằng tiền sao?” Anh chàng ngoại quốc sợ hãi kêu lên, một cô gái xinh đẹp như vậy, không ngờ tại sao lại là người vô lại.

“Không phải, chỉ là tôi không có chỗ ở, anh cho tôi ở nhờ đợi vết thương tốt hơn sau đó tôi sẽ đi”. Lúc này Đới Tư Dĩnh thầm nghĩ tìm một chỗ để ở, rời khỏi nguời thân, cô phải bình tĩnh suy nghĩ một chút.

“Vậy được rồi, cô có thể ở lại nhà của tôi, sống chung nhà với tôi cô đồng ý không?”. Anh chàng ngoại quốc suy nghĩ một hồi lâu, tuy có chút buồn bực trong lòng nhưng nhìn thấy cô như thế thì không thể không đồng ý.

“Được, tên của tôi là Đới Tư Dĩnh, anh có thể gọi tôi là Tư Dĩnh, còn anh”.

“Tên của tôi là Jack”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.