Bạn Gái 100 Ngày

Chương 27: Janes Watson – Albert Einstein




"Đó là Mộc Canh Tinh"

Dương Phàm nhìn chằm chằm mộc ngọc như phỉ thúy trên tay thanh niên tóc lam, hiện ra vẻ kinh dị.

Vật ấy lại khiến cho Sinh Mệnh Lục Chủng trong cơ thể hắn sinh ra cảm ứng, thật là khó tin.

Chuyện như vậy, mới xảy ra lần đầu tiên.

Mà theo lời thanh niên tóc lam uy hiếp, mọi người chỉ có thể nhìn hắn thanh lý cái xác, giận mà không dám nói.

Luận tu vi thực lực, đối phương có hai Kim Đan, trong đó một người càng là Kim Đan đại tu sĩ, đủ để diệt sát bọn người Liễu Tuyết Cầm.

Luận thế lực tông phái, hai người đối phương càng là tu sĩ Băng U Cung tam đại tông cực bắc.

Cho nên, Liễu Tuyết Cầm dẫn đầu chúng tu sĩ Băng Phách Tông cũng không dám làm bậy, cưỡng ép lửa giận trong lòng.

Lúc này, ngay cả thanh niên họ Phương cũng nắm chặt tay, vẻ mặt không cam lòng.

Mọi người thật vất vả giết chết cổ Thụ Tinh này, mắt thấy sẽ hoàn thành mục đích chuyến này, không ngờ được lại xảy ra chuyện như thế, nhưng rốt cuộc, vẫn có người lên tiếng.

Không phải Liễu Tuyết Cầm mới vào Kim Đan, cũng không phải hai vị Chấp sự Trúc Cơ, lại là một tu sĩ Ngưng Thân Kỳ không chói mắt.

- Mộc Canh Tinh, Dương mỗ mới thấy lần đầu, các hạ có thể cho ta xem xét một chút không.

Dương Phàm cười hì hì đi về phía hai người, bộ dạng cả người vô hại.

Trang niên áo vàng lập tức có vẻ đề phòng, giận dữ quát:

- Cút ra xa một chút.

Dương Phàm không khỏi thoáng thất vọng cùng khinh thường nói:

- Các hạ thân là Kim Đan bậc cao, chẳng lẽ còn sợ ta cướp đi Mộc Canh Tinh trong tay các người.

Trang niên áo vàng chợt nghẹn lời.

Ngược lại thanh niên tóc lam kia híp mắt lại, sắc mặt lạnh nhạt, ném Mộc Canh Tinh cầm trong tay cho Dương Phàm, nhàn nhạt nói:

- Cho ngươi tăng chút kiến thức cũng không sao, thế nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu dám rời khỏi nửa bước, đừng trách ta chém giết tại chỗ.

- Đa tạ.

Dương Phàm vẻ mặt hiện ý cười, tiếp nhận Mộc Canh Tinh, cảm giác Sinh Mệnh Lục Chủng nhảy lên càng mạnh hơn.

Càng thêm kỳ diệu, là một cỗ sinh mệnh tinh hoa tinh thuần dũng mãnh tràn vào cơ thể hắn.

Cảm quan Hồn Căn dung nhập vào trong Mộc Canh Tinh, cũng tăng tốc hấp thu tinh hoa sinh mệnh trong đó.

Cảm quan dung nhập vào trong, Dương Phàm dường như hiểu được từng chút một vạn năm lịch sử tang thương của gốc cổ thụ này.

Trong Mộc Canh Tinh nho nhỏ này, lại ẩn chứa tinh hoa sinh mệnh như biển rộng.

Khó trách chỉ có tu vi cấp ba đỉnh, cổ Thụ Tinh này đã có thể chống lại mấy người Liễu Tuyết Cầm mới vào Kim Đan, thậm chí giết chết hai tu sĩ.

Nghĩ lại, lực lượng cổ Thụ Tinh rất tương tự Sinh Mệnh Lục Chủng của Dương Phàm.

Có điều khác nhau, là Sinh Mệnh Lục Chủng của Dương Phàm càng thêm rộng rãi bao dung, sinh mệnh lực lượng càng thêm đơn thuần, không phải đơn thuần lực hệ mộc.

Chậm rãi nhắm mắt lại, Hồn Căn Dương Phàm cùng Sinh Mệnh Lục Chủng cùng lúc phát lực, điên cuồng hấp thu sinh mệnh tinh hoa trong Mộc Canh Tinh.

Chỉ sau một lát, Dương Phàm liền cảm giác được tu vi của mình dường như có dấu hiệu tăng cường, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần tu luyện ở tình huống bình thường.

Chẳng qua, sinh mệnh tinh hoa mấy chục vạn năm ẩn chứa trong Mộc Canh Tinh, cũng không phải nhất thời có thể hấp thu hoàn tất.

Nói từ một trình độ nào đó, Mộc Canh Tinh giống như linh thạch, phẩm chất linh thạch càng tốt, có thể càng tăng nhanh tốc độ tu luyện của tu sĩ.

Linh thạch tu tiên giới cũng là do lắng đọng vô số năm, thu nạp thiên địa linh khí ngưng kết thành.

Tình huống như thế, làm cho Dương Phàm mừng như điên.

Còn lúc này, trung niên áo vàng cùng thanh niên tóc lam cất thu tài liệu cũng đến lúc cuối cùng.

- Cổ Thụ Tinh này ngoại trừ Mộc Canh Tinh, thân cây ra, rễ cây cũng là thứ có giá trị nhất.

Hai người liên thủ, mất nửa ngày kéo co mới rút lên được một đoàn rễ cây màu vàng đất ngang dọc lộn xộn ở dưới đất.

Rễ cây này cực kỳ kiên cố, là một trong những tài liệu luyện chế Pháp Bảo.

Dương Phàm nhìn chằm chằm rễ cây kia, chỉ cảm thấy Hồn Căn khẽ giật, nhưng phản ứng không lớn.

Trong mắt hắn, rễ cây kia cũng có hiệu quả giống như Hồn Căn của mình.

Thế nhưng Hồn Căn càng thêm cao minh, là linh thể năng lực dung hợp linh hồn mà thành, có được năng lực thông thiên triệt địa.

Còn rễ cây này, chỉ là đơn thuần hấp thu chất dinh dưỡng trong đất cùng với linh khí sinh, mệnh, lớn mạnh thân cây này.

Thấy hai người thu thập xong tài liệu, Dương Phàm cười hì hì nói:

- Xin hỏi đạo hữu, khối Mộc Canh Tinh này có thể giao dịch cho ta hay không.

- Giao dịch?

Thanh niên tóc lam cùng trung niên áo vàng đều lộ ra vẻ cổ quái.

Một tu sĩ cấp thấp nho nhỏ, lại tìm hai người mình giao dịch.

- Tiểu tử, dù là đem tất cả các thứ trên người ngươi đặt hết ra, cũng không giao dịch được khối Mộc Canh Tinh này.

Trung niên áo vàng cười nhạo nói, mặt hiện vẻ trào phúng,

- Dương Phàm, mau đưa Mộc Canh tinh lại cho bọn họ.

Tần tiên tử áo trắng có chút lo lắng, vội thúc giục.

Liễu Tuyết Cầm cũng thần thức truyền âm nói: "Đưa đồ cho bọn chúng, nhanh trở lại, cẩn thận rước họa sát thân."

Giờ phút này, mọi người đều toát mồ hôi lạnh thay Dương Phàm.

Chỉ có nam tử họ Phương cùng Lâm Thành là ngoại lệ.

Trong mắt người trước chỉ mang theo thành phần xem náo nhiệt, hận Dương Phàm không thể xung đột với hai vị bậc cao này, bị diệt sát.

Còn Lâm Thành, dựa vào hiểu biết về Dương Phàm, không khỏi có một loại tự tin với hắn.

Lúc này, ngay cả đối mặt với hai vị Kim Đan bậc cao, Dương Phàm vẫn bình tĩnh trước sau như một.

- Không biết hai khối linh thạch trong tay ta có đủ hay không.

Dương Phàm cười dài lấy ra hai khối linh thạch.

- Hai khối linh thạch? Ha ha ha

Trung niên áo vàng thiếu chút nữa cười ngửa ra:

- Tiểu tử ngươi có phải trước giờ chưa ra khỏi tông môn hay không, hoàn toàn ngăn cách thế gian, hai khối linh thạch cũng muốn đổi Mộc Canh Tinh.

- Hả?

Thanh niên tóc lam đột nhiên tròng mắt co rụt lại, ánh mắt dừng trên hai khối linh thạch trong tay Dương Phàm, màu sắc bóng loáng, trong sáng như minh châu.

- ThượngThượng phẩm linh thạch.

Giọng hắn thoáng hiện vẻ bất ngờ mừng rỡ.

Thượng phẩm linh thạch.

Chúng tu sĩ Băng Phách Tông cũng hoảng sợ không thôi.

Một khối thượng phẩm linh thạch, ít nhất bằng một vạn khối linh thạch bình thường.

Đối với tu sĩ bậc thấp mà nói, thượng phẩm linh thạch căn bản khó mà với tới, thậm chí suốt một đời cũng không thấy được.

Ngay cả đối với Kim Đan bậc cao, trong tay cũng không có mấy khối thượng phẩm linh thạch.

- Trong tay người này làm sao lại có thượng phẩm linh thạch

Nam tử họ Phương có chút thất thần, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Dương Chấp sự cảnh cáo mình: "Sau này đừng nên trêu chọc hai người này thì hơn, ta cảm giác Dương Phàm kia thật không đơn giản."

Tần tiên tử áo trắng mắt sáng bỗng xẹt một tia kỳ dị, thầm nghĩ:

"Sớm biết ngươi không phải người bình thường."

- Xin hỏi đạo hữu, có đủ hay không?

Dương Phàm như cười như không hỏi.

- ĐủĐủ rồi.

Thanh niên tóc lam vô thức gật đầu, cười nói:

- Nếu như đồng ý, cứ giao dịch như vậy.

- Tốt lắm.

Dương Phàm vứt hai khối thượng phẩm linh thạch cho thanh niên tóc lam, còn mình thu hồi Mộc Canh Tinh.

Làm xong rồi, hắn xoay người đi về phía tu sĩ Băng Phách Tông.

Thanh niên tóc lam cầm trong tay hai khối thượng phẩm linh thạch, cảm giác có chút không chân thật, mình có thể dễ dàng nhận được hai khối thượng phẩm linh thạch như thế?

Còn ánh mắt trung niên áo vàng hiện rõ tham lam, nhìn thẳng vào hắn.

- Không tốt

Bọn người Tần tiên tử dường như thấy được chút đầu mối, khẽ hô một tiếng.

Dương Phàm là một tu sĩ cấp thấp, lấy ra loại vật này giao địch với tu sĩ bậc cao, làm sao không khiến cho đối phương tham lam?

Quả nhiên, khi Dương Phàm xoay người đi ra mấy bước, trung niên áo vàng hành động.

Vù

Cái bóng màu vàng chợt lóe, hắn vươn tay chụp vào Dương Phàm.

Bằng tốc độ này, tu sĩ cấp thấp không thể nào tránh khỏi.

Nhưng mà, trong nháy mắt hắn ra tay, Dương Phàm hơi nghiêng người, thời cơ xảo diệu cực điểm, vừa vặn tránh thoát một trảo của người kia.

Ở trong mắt người ngoài, một trảo của trung niên áo vàng giống như là cố ý thả cho Dương Phàm tránh ra, chỉ là diễn kịch cho người sau.

Thế nhưng ở trong mắt hai vị tu sĩ bậc cao khác, Dương Phàm tránh né như thế quả là đoạt thiên địa tạo hóa, phối hợp hoàn mỹ.

Trọng yếu hơn, là đối phương thể hiện ra ngoài, vẫn là tu vi Ngưng Thần Kỳ như trước!

Ngưng Thần Kỳ!

Sao có thể được?

Trang niên áo vàng nao nao, hắn đang ở trong cuộc, nghĩ rằng nhất thời lỡ tay, thẹn quá thành giận, lại một chưởng cách không đánh về phía Dương Phàm.

Tu sĩ bậc cao toàn lực đánh ra, một cỗ khí tức áp bách truyền tới.

Dương Phàm cười nhạt, thân hình bỗng nhiên ngã về trước, đầu gối gập ngược, giống như tấm sắt hình bình hành với mặt đất.

Nhìn từ xa xa, cả người hắn giống như một bậc thang, nhưng vừa lúc tránh thoát khỏi một chùm sáng xanh lam đánh ra từ một chưởng của người kia.

Phốc bùm -

Một chưởng đánh vào khoảng không, chùm sáng màu lam đánh lên trên tảng đá lớn ngoài xa mấy trượng, nổ ầm ầm một tiếng, tảng đá chia năm xẻ bảy, nổ vỡ tung.

Mọi người hoảng sợ không thôi, oai lực một chưởng này thật đúng là không thể tưởng tượng, chỉ là, Dương Phàm vẫn không tổn thương một sợi lông nào.

Cái gì?

Trang niên áo vàng rốt cuộc biến sắc, dù hắn có ngốc cũng rõ ràng, đối phương có thể tránh thoát một kích, có thể là may mắn ngẫu nhiên.

Nếu như tránh thoát liên tục hai lần, đó sẽ là tất nhiên.

Cái này nói rõ điều gìkhẳng định đối phương đang giả heo ăn cọp.

Trong sách cổ cực bắc, cũng có ghi chép: ở giữa tu tiên giới mênh mông, có một số ít cao nhân thần bí, tu vi thực lực sâu không thể lường, bởi các loại nguyên nhân, thường áp chế tu vi, hóa thành cấp thấp du lịch khắp nơi.

Mấy trăm năm trước, nơi cực bắc đã xuất hiện một chuyện thế này:

Từng có một dược sư già lam lũ, thâm nhập vào một nơi cực bắc, không biết xúc phạm lợi ích người nào, lại dẫn tới Thánh Tôn đỉnh cao cực bắc truy sát, nhưng cuối cùng, ngay cả cường giả cấp Thánh Tôn cũng không làm gì được lão già kia, về sau, có cường giả suy đoán, lão già kia chính là Hóa Thần Kỳ trong truyền thuyết

Không ngờ tới, giả heo ăn cọp trong truyền thuyết, lúc này lại gặp được ở trước mặt mình.

Ngay lúc trung niên áo vàng kinh hãi bất an, Dương Phàm chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn mỉm cười.

- A!

Trang niên áo vàng rùng mình một cái, thân thể cứng ngắc.

- Ngươi sợ cái gì, để cho ta tới.

Thanh niên tóc lam hừ lạnh một tiếng, bay vụt tới chuẩn bị ra tay.

- Ha ha.

Nhưng mà đúng lúc này, Dương Phàm mỉm cười quỷ dị, xoa túi trữ vật; trong tay xuất hiện một cuộn thư quyển màu tím, bên trên mơ hồ thấy được đồ án cùng hoa văn lôi điện.

Thư quyền này vừa xuất hiện, liền phóng ra một cỗ lực lôi điện kinh khủng, không khí xung quanh đột nhiên ngưng trệ.

- Mật Quyển!

Các vị Kim Đan bậc cao nơi này đồng loạt biến sắc, thốt lên.

Đây chính là Mật Quyển cực kỳ hiếm thấy tu tiên giới.

Hơn nữa Mật Quyển ở trong tay Dương Phàm, còn là lôi hệ.

Vật này chính là Lôi Long mật quyển do Âu Dương Phong tặng cho ở ngoại tầng Thiên Lan điện lúc trước.

Oai lực một kích của Mật Quyển này, tương đương một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh trung Kỳ, có thể tưởng tượng uy năng của nó.

Vừa thấy trong tay Dương Phàm xuất hiện Lôi Long Mật Quyển, thanh niên tóc lam cùng trung niên áo vàng sắc mặt lập tức cứng lại.

Bọn họ hoàn toàn có thể cảm ứng được uy ẩn chứa trên Mật Quyển, ít nhất có thể diệt sát hai người.

- ị tiềntiền bối, vừa rồi đều là hiểu lầm.

Trung niên áo vàng vẻ mặt nịnh nọt cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.