Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay

Chương 5: Gia Nhập Tập Đoàn




Editor: Xám

Tháng mười hai âm lịch, thời tiết Bắc Đô đã bước vào mùa rất lạnh.

Bạch Yên Nhiên mặc một chiếc áo lông màu trắng, kiểu áo phủ dài tới gối khiến thoạt nhìn cô cực kỳ nhỏ xinh. Mà màu trắng cũng khiến nhìn người cô thêm mấy phần mềm yếu.

Mái tóc dài buông xuống sau đầu, khi đôi mắt dịu dàng kia nhìn bạn, Diêu Hữu Thiên tin rằng, chỉ cần là đàn ông, đều sẽ không nhịn được mà sinh lòng thương tiếc.

Cô gái trước mặt, hình như là cực kỳ thích mặc màu trắng?

Cô đột nhiên có một sự kích động, hôm nay sau khi đi về, vứt tất cả quần áo màu trắng trong tủ quần áo đi.

"Thật là trùng hợp." Trên mặt Bạch Yên Nhiên hiện ra ý cười thản nhiên, nhìn giống như thật sự chỉ là trùng hợp: "Cô Diêu cũng ở đây sao?"

"Quả thật là trùng hợp." Lần trước sau khi Bạch Yên Nhiên khiêu khích mình rõ ràng, Diêu Hữu Thiên nhìn thấy người phụ nữ này cũng không có thiện cảm gì nữa, cũng không cười nổi.

Mặc dù Cố Thừa Diệu đã cắt đứt với cô ta, thế nhưng, sự tồn tại của người phụ nữ này lại giống như một cái gai.

Đâm ở trong lòng Diêu Hữu Thiên, khiến cô rất khó chịu.

Mà cô ta cũng đến đi dạo ở cửa hàng đồ dùng trẻ em? Có ý gì?

Sự khó chịu này khiến cô đương nhiên cũng không thể mở miệng nói lời hay khi đối diện với Bạch Yên Nhiên,: "Tôi vẫn luôn nghĩ, thế giới rất rộng lớn. Bây giờ xem ra kỳ thực không phải. Tôi đi đến đâu cũng có thể gặp được cô Bạch, cô nói xem thế giới này có nhỏ hay không?"

"Quả thực thế giới rất nhỏ." Bạch Yên Nhiên vuốt tay, vẻ mặt tán đồng: "Bằng không, hai người chúng ta, sao có thể yêu cùng một người đàn ông chứ?"

Cô ta không che giấu tấm lòng với Cố Thừa Diệu chút nào, khiến Diêu Hữu Thiên nghe mà khó chịu một hồi.

Nhưng trên mặt không nhìn ra chút nào, ngược lại nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: "Cô Bạch đừng nhập cô với tôi làm một mà nói. Tôi không có nhã hứng tốt đẹp như cô, nhớ thương chồng của người khác."

Vài nhân viên của cửa hàng đồ dùng trẻ em vốn đứng ở bên cạnh là muốn hỏi hai cô gái này có cần giúp đỡ gì không. Lúc này nghe thấy câu đó, ánh mắt cùng lúc quét về phía Bạch Yên Nhiên.

Trong vẻ mặt kinh ngạc mang theo vài phần ý tứ chỉ trích không rõ. Vị này lại muốn làm kẻ thứ ba của nhà người ta?

Thật đúng là không biết xấu hổ mà.

Vẻ mặt Bạch Yên Nhiên không thay đổi, hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí xung quanh: "Quả thật tôi không thể sánh với cô Diêu. Bản thân và gia đình cha cô Diêu quá giàu, tùy tiện lấy một miếng đất ra đã có thể đập chết dân thường nhỏ bé như tôi. Loại dân thường không quyền không thế như chúng tôi, đương nhiên cũng không thể giống như cô Diêu, có thể không cần tốn nhiều công sức, đã biến bạn trai người khác thành chồng của mình."

Lời này vừa dứt, ánh mắt của những nhân viên cửa hàng bên cạnh lại thay đổi.

Lấy tiền đè người? Hình như người này càng không biết xấu hổ hơn một chút.

Tâm trạng của Diêu Hữu Thiên không tốt, cực kỳ không tốt. Nhìn chằm chằm vẻ hờ hững thản nhiên trên mặt Bạch Yên Nhiên, cô đột nhiên mỉm cười.

"Đúng vậy. Tôi không tốn chút sức lực nào, đã khiến anh ấy cầu hôn tôi ngay trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tốn chút sức lực nào, đã khiến người nhà họ Cố thừa nhận tôi. Càng không tốn chút sức lực nào, khiến anh ấy đồng ý ở bên cạnh tôi cả đời này. So ra với cô, tôi thật sự may mắn hơn nhiều."

Giọng nói của cô rất lạnh nhạt, rất nhẹ, ý tứ trào phúng trong lời nói lại rất đậm.

Đây chính là điểm khác biệt, thứ cô nỗ lực cả đời muốn có được, với tôi, chỉ là dễ như trở bàn tay.

Bây giờ nhân viên có liên quan không hiểu được, không dám mở miệng, cũng không dám tiến lên.

Sắc mặt Bạch Yên Nhiên cứng đờ trong nháy mắt, có điều cũng chỉ có một lát.

Rất nhanh, sắc mặt cô ta đã khôi phục bình thường, thậm chí trên mặt lộ ra ý cười thản nhiên.

Ánh mắt chuyển về phía bộ quần áo nhỏ vừa rồi Diêu Hữu Thiên cầm trên tay. Cô đưa tay ra nhẹ nhàng cầm lên, trong mắt có chút đùa bỡn.

"Mấy bộ quần áo nhỏ, trẻ con, có phải rất đáng yêu không? Tôi thường xuyên tưởng tượng, nếu như tôi có một đứa con, sẽ như thế nào."

Đứa con —— Sắc mặt Diêu Hữu Thiên không thay đổi, tay buông ở bên người lại nắm chặt không để lại dấu vết.

Bạch Yên Nhiên giống như không cảm nhận được thay đổi của cô, nhẹ nhàng đến gần Diêu Hữu Thiên, mở miệng bằng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được: "Có điều rất đáng tiếc, hẳn là đời này của tôi sẽ không có đứa con của chính mình."

Diêu Hữu Thiên mở to hai mắt, giống như nghe được chuyện khủng khiếp gì đó.

"Tôi. Vô sinh." Bạch Yên Nhiên nhìn biểu cảm ngây ngốc của cô, đột nhiên mỉm cười, tận sâu đôi mắt mang theo châm biếm đầy ắp: "Thừa Diệu đã từng nói, không để tâm tôi không sinh được con. Có điều, nhà họ Cố để tâm, Cố phu nhân đó để tâm. Cho nên, anh ấy không có cách nào khác."

Thở một hơi thật dài, giọng điệu của cô ta lại có vài phần thông cảm: "Thừa Diệu không có cách nào, đành phải đồng ý với ba mẹ anh ấy, anh ấy nhất định sẽ có đứa con của mình. Sau khi có con và báo cáo kết quả với trưởng bối, anh ấy sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Giọng nói của cô ta rất khẽ, thờ ơ lạnh nhạt giống như đang kể lại chuyện xưa, cuối cùng sắc mặt của Diêu Hữu Thiên lúc này cũng đã có một chút thay đổi.

Bạch Yên Nhiên đột nhiên à một tiếng, mang theo chút chán nản gõ đầu mình: "Xem tôi kìa, nói với cô những chuyện này để làm gì? Có lẽ cô nhất định sẽ không tin, Thừa Diệu chỉ muốn một đứa con có thân phận hợp pháp."

"Có điều cô yên tâm, sau này, tôi nhất định sẽ đối xử với con cô thật tốt."

Ý tứ trong lời ngoài lời của cô ta, nhìn thì không liên quan gì, thực chất mỗi một câu đều lộ ra một ý.

Diêu Hữu Thiên nghe thấy rõ ràng, sắc mặt cũng không thể bình tĩnh trở lại.

Hai mắt nhìn chằm chằm thẳng vào Bạch Yên Nhiên, bàn tay buông ở bên người nắm lại rất chặt.

Bạch Yên Nhiên vẫn đang cười, nhìn thấy Diêu Hữu Thiên biến đổi sắc mặt, cô có một loại khoái cảm gần như hưng phấn.

Đặt bộ quần áo nhỏ trên tay xuống, cô ta không để tâm tiếp tục kích động Diêu Hữu Thiên: "Cô thích quần áo kiểu dáng thế này, sau này, tôi sẽ mua theo kiểu cô thích."

Trong nháy mắt, Diêu Hữu Thiên gần như nghiến lợi chảy máu, nhưng chỉ có một thoáng, cô dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại sắc mặt của mình.

Trong mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt: "Cô Bạch vẫn nên mua theo kiểu mình thích, chăm sóc đứa con của mình đi. Con của người khác, không đến lượt cô."

Khóe môi hơi nhếch, ý trào phúng trên mặt cô cực kỳ đậm: "Một người phụ nữ không thể sinh con, đối với đàn ông mà nói, cũng chỉ là một con búp bê hơi. Cũng chỉ nuôi ở bên ngoài chơi đùa một chút, như thế mà thôi."

Cơ thể Bạch Yên Nhiên đứng đờ ở đó, rõ ràng không ngờ mình lại không thể đả kích được Diêu Hữu Thiên.

Hơn nữa cô ta nói cái gì?

"Cô, cô có ý gì?"

"Không có ý gì." Diêu Hữu Thiên cười cực nhạt, cực nhẹ: "Ý của tôi là, lòng người không nên giống như rắn nuốt voi, có một số người rõ ràng biết đồ mình không nên lấy nhưng cố tình yêu thích nhớ thương. Đỏ mắt ngóng trông ngó trong bát người khác, cũng không sợ bẩn."

"Cô ——" Sắc mặt Bạch Yên Nhiên thật sự khó coi, chưa kịp đáp lời, Diêu Hữu Thiên lại thêm một câu: "Cô Bạch, nếu như cô cho rằng, với gia đình giống như nhà họ Cố, sẽ cho phép người phụ nữ khác nuôi lớn cháu trai trưởng của bọn họ, vậy tôi không thể không nói, cô thật sự quá khờ khạo rồi."

Nhấn mạnh thêm giọng điệu khi nói đến ba chữ cháu trai trưởng. Chẳng qua là nhấn mạnh thân phận vợ chính của cô.

Đừng nói Bạch Yên Nhiên sẽ không sinh được con, cho dù sinh được, bây giờ cô ta sinh ra, cũng chỉ là một đứa con riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Vô ý tiếp tục dây dưa với Bạch Yên Nhiên, mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ này, luôn khiến cô ít nhiều cảm thấy hơi khó chịu: "Làm người, vẫn nên nhận thức phân biệt tốt một chút."

Bỏ lại một câu này, cô không hề nghĩ ngợi đã rời đi.

Để lại Bạch Yên Nhiên nhìn bóng lưng cô, ánh mắt thâm độc gần như đã ngâm độc.

..........................................

Ra khỏi cửa hàng đồ dùng trẻ em. Bước chân của Diêu Hữu Thiên hơi nhanh.

Gió lạnh thổi lên mặt, quét qua gò má sinh đau đớn, cô lại không có cảm giác gì.

Chỉ là bước đi nhanh hơn, hi vọng có thể rời khỏi nơi này nhanh một chút.

Cô có thể không hề sợ hãi phản kích Bạch Yên Nhiên, nhưng trong lòng không thể tránh khỏi chịu chút ảnh hưởng bởi lời nói của cô ta.

"Chúng ta, có một đứa bé đi.”

"Anh muốn em sinh một đứa con."

Lời của Cố Thừa Diệu hiện lên trong đầu, phản ứng gần nhất của anh cũng biểu hiện như thế.

Mỗi một lần, anh đều muốn tiến đến nơi sâu nhất, tận cùng bên trong, phóng ra toàn bộ mầm mống của anh.

Hồi ức đó, quá ướt át. Diêu Hữu Thiên dừng lại suy nghĩ. Trong lòng dâng lên nghi ngờ với mình, với Cố Thừa Diệu, với cuộc hôn nhân này.

Cố Thừa Diệu, vì sao nói muốn sinh con với cô rất nhiều lần?

Có phải, anh đã biết rồi không?

Anh đã tìm được Bạch Yên Nhiên từ lâu, chỉ vì Bạch Yên Nhiên không thể sinh con, cho nên anh mới tiếp tục cuộc hôn nhân với cô?

Là như thế sao?

Cô không biết, hiện giờ cô thật sự không biết.

Cô muốn đi hỏi Cố Thừa Diệu, vì sao muốn có con, vì sao nhất định muốn cô sinh con.

Nhưng cô lại không muốn hỏi. Nếu như anh gạt mình thì sao? Hay nếu như anh thật sự tính toán như vậy thì sao?

Cô vẫn không biết, vì sao Kiều Tâm Uyển không thích Bạch Yên Nhiên.

Không ai nói cho cô, cô cũng chỉ mơ hồ đoán được, nếu như Bạch Yên Nhiên nói cô ta không thể sinh con. Vậy có thể bà ấy sẽ tin.

Đừng nói Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ, chỉ cần là cửa của Uông Tú Nga, đã khó qua phải không?

Tâm trạng dao động bất định, trên má bị cảm giác lạnh như băng dính lên.

Ngẩng đầu, mới phát hiện bầu trời Bắc Đô lại tung bay hoa tuyết. Đây là trận tuyết đầu tiên của Bắc Đô năm nay.

Người đi bộ trên đường trở nên ít hơn. Bông tuyết bay lả tả xuống.

Cô đứng ở đó, ngẩng đầu, nhìn bầu trời xám xịt trên đầu, để mặc bông tuyết rơi lên má mình.

Rất lạnh, rất buốt.

Hình như mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái nhiều.

Vươn tay muốn đỡ được một bông tuyết, người lại bị người ta kéo lấy, sau đó kéo tay cô đến dưới mái hiên của công ty bách hóa bên cạnh.

"Tuyết rơi rồi, em không biết tránh một chút sao? Em thế này sẽ cảm mạo."

Giọng nói này, có chút quen tai. Cô nghiêng mặt sang, ánh mắt dừng trên khuôn mặt người vừa đến.

Khi thấy khuôn mặt anh tuấn của Chiến Li, cô hơi híp mắt lại, người lùi về sau một bước dài, mắt đẹp trong veo hiện lên sự phòng bị rõ ràng, còn có châm chọc.

"Thế giới này, thật sự quá nhỏ rồi."

Người càng không muốn gặp, càng có thể gặp được.

"Anh Chiến, anh đừng nói với tôi, hôm nay anh lại tình cờ gặp tôi?"

"Anh làm việc ở gần đây." Giọng nói của Chiến Li rất nhẹ, mặc kệ Diêu Hữu Thiên tin hay không: "Chỉ là tình cờ gặp."

"Tình cờ gặp?" Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự cười ra tiếng: "Bắc Đô có ba trăm ngàn người. Anh Chiến đều dễ dàng tình cờ gặp tôi như thế? Thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt, thì ra Bắc Đô nhỏ như vậy?"

Chiến Li thấy sắc mặt có nửa trào phúng nửa phản cảm của cô, không hề tức giận, ánh mắt dịu dàng, giọng nói phát ra rất nhẹ: "Vì sao em không xem đây là duyên phận của chúng ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.