Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay

Chương 31: Cũng Nhờ “sự Chiếu Cố” Của Anh




Tàng hình ngang nhiên đi lại trên đường, Tử Phong không khỏi thắc mắc, Hồ Phi Nguyệt cứu hắn khỏi phủ thành chủ là vào đêm hôm qua, hiện tại đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi, việc Mạc thiếu thành chủ bị tiễn lên bàn thờ nằm hẳn cũng đã bị phát giác ra rồi chứ, sao mọi thứ vẫn bình thường như thế này. Thắc mắc thì thắc mắc, hắn cũng không quá lo sợ, chừng nào hắn còn trong trạng thái Ngụy trang, trừ khi trời sập, bằng không cái lão già Mạc Thương Lan gì gì đó kia có lật tung cả thành lên cũng không tìm được hắn. Nghĩ đến bản thân mình tối qua nhuộm đỏ cả phủ thành chủ, hắn không khỏi cảm thấy sướng khoái, tuy chín phần mười số người hắn giết không có liên quan tới tội ác của Mạc thiếu gia, nhưng ai bảo lúc đó Tử Phong đang nổi điên cơ chứ, có trách thì trách thiếu gia của bọn họ đã làm những việc thương thiên hại lí đi.

Nói đến thương thiên hại lí, Tử Phong chợt liếc mắt nhìn lên trời, không biết cái tên Kẻ Sáng Tạo kia mạnh tới mức nào, nếu hắn chỉ quan sát bản thân mình thông qua hệ thống thì cũng thôi đi, đằng này hắn lại có khả năng quan sát được những thứ khác một cách trực tiếp nữa, bằng chứng là cái nhiệm vụ cưỡng chế mà bắt hắn giết Mạc thiếu gia, nếu Kẻ Sáng Tạo không thể quan sát được những thực thể khác thì gần như không có lí do gì để đưa ra nhiệm vụ đó cho hắn cả. Đương nhiên không thể loại trừ trường hợp nhiệm vụ đó chỉ nhằm để tạo rắc rối cho Tử Phong hắn, nhưng khi nghĩ đến việc Kẻ Sáng Tạo có thể tạo ra một hệ thống trâu bò như thế này, đồng thời cứng rắn lôi hắn từ một vị diện khác tới đây, đoán chừng tên đó sẽ không phế vật tới vậy.

Đang nghĩ lung tung, mũi hắn chợt cảm thấy ngứa ngứa, kìm hãm ham muốn hắt xì, hắn cúi đầu xuống nhìn cục bông trắng muốt mà hắn đang bế, không gì khác, đó chính là dạng tiểu hồ ly của Hồ Phi Nguyệt, lúc này nàng đang dùng bàn chân bé nhỏ của mình cào cào lên mũi hắn, một giọng nói vang lên bên tai: “Chàng đang nghĩ gì thế?”

Hai tiếng trước……

“Được rồi, cái giá để ta giúp chàng đó là, ta muốn chàng ôm lúc nào là chàng phải làm theo, không được có chút dị nghị, được chứ?”

“………Cái gì?”

“Đừng có giả vờ không nghe rõ, chàng chỉ có hai lựa chọn, một là đồng ý, hai là……….đồng ý mà thôi.”

Lấy tay vỗ mạnh lên trán, Tử Phong không khỏi ngán ngẩm, lựa chọn cái rắm, nói ngay từ đầu là bắt hắn phải làm như thế có phải nhanh hơn không. Thở dài một tiếng, hắn nhìn Hồ Phi Nguyệt nói: “Ta bây giờ định đi ra ngoài, nàng có muốn đi theo không?”…….

Và hiện tại thì Tử Phong đang tàng hình đi giữa phố, trong ngực là Hồ Phi Nguyệt đã trở lại dạng tiểu hồ ly. Thực ra thì hắn cũng không có ý định thực sự nào khi đi ra ngoài, chỉ là hắn cảm thấy quá áp lực khi phải ở trong phòng, ở cùng với một nữ tử đẹp tới nghiêng nước nghiêng thành lúc nào cũng chui rúc trong ngực hắn, là một nam nhân tiêu chuẩn, đó thật sự là một cực hình đối với Tử Phong khi chỉ nhìn mà không thể ăn.

Đấu giá hội của Vạn Bảo Lâu diễn ra vào tối nay, đã có một bảo tiêu gần như vô địch đang nằm trong ngực hắn, không có lí do gì mà hắn không tham gia cả, đương nhiên, hắn chỉ có thể lẻn vào nhìn, chứ bảo hắn hiện thân tham gia đấu giá thì……thôi khỏi, không phải là hắn không có tiền, mà bởi vì hắn đang bị truy nã a…..

Phủ thành chủ, thư phòng riêng của thành chủ, Mạc Thương Lan đang ngồi xem xét mấy thứ sổ sách hàng ngày, nhìn mặt trời chói chang qua khung cửa sổ, hắn không khỏi thở dài, hắn ngày hôm qua không ở trong thành, mới có một ngày thôi mà công việc đã ngập đầu rồi, nhìn đống chữ trước mặt, hắn không khỏi hoa mắt, sổ với chả sách, cái tên Y Mộng Lăng đang làm cái trò gì vậy, giờ này rồi mà vẫn còn chưa thấy đâu. Vừa mới nghĩ đến đây, chợt có tiếng gõ cửa phòng, tiếng của Y Mộng Lăng vang lên: “Đại nhân, Mộng Lăng cầu kiến.”

Chậc, nhắc tới cái có mặt ngay, tên này linh thật, chép miệng một cái, Mạc Thương Lan ừ một tiếng cho phép Y Mộng Lăng vào.

“Hôm nay có bận gì mà tới muộn thế, hay là đổi tính đổi nết rồi, đêm qua hú hí với em nào hả……………cái quỷ gì đây, ngươi làm sao thế???” ngẩng đầu lên khỏi đống sổ sách, Mạc Thương Lan không khỏi sửng sốt trước hiện trạng của Y Mộng Lăng. Chỉ thấy hắn vẫn mặc một bộ y phục màu trắng như thường ngày, nhưng khắp người là vô số vết cháy nám đen trên da thịt, lúc này đang được phủ một lớp thuốc mỡ, có lẽ là một loại thuốc trị bỏng, khuôn mặt anh tuấn thường ngày phồng rộp lên vì những vết bỏng, trông vô cùng chật vật. Tuy vậy nhưng đối với một Vương cấp võ giả như hắn, thế này cũng chỉ là thương ngoài da mà thôi, ngoại trừ trông có chút xấu xí nhưng qua vài ngày là sẽ khỏi.

Bị Mạc Thương Lan hét vào mặt, Y Mộng Lăng không khỏi có chút bối rối, nhưng ngay sau đó liền trấn tĩnh lại:

“Ngày hôm qua khi ngài rời khỏi thành, khu vực nội phủ đã bị tấn công.”

Mạc Thương Lan trừng mắt lên nói: “Hả, là ai to gan thế, có điều tra được gì không, thảo nào từ sáng tới giờ ta cứ thấy không khí trong phủ cứ là lạ, thì ra là thế.”

Y Mộng Lăng đằng hắng một tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh theo bản năng, sau khi xác nhận là xung quanh không có động tĩnh của một ai, lúc này mới tới gần bàn làm việc của Mạc Thương Lan.

“Ngài còn nhớ cái tên quái vật bất tử hôm trước ngài thấy trên phố không, ngày hôm qua là chính hắn đã đột nhập vào nội phủ, tàn sát rất nhiều lính canh, một đội trưởng dưới trướng thuộc hạ cũng đã bỏ mạng.”

Hai mắt Mạc Thương Lan không khỏi sáng lên: “Như thế nào, mau nói rõ ra.”

Mất một lúc lâu mới nghe Y Mộng Lăng trình bày xong, Mạc Thương Lan không khỏi trầm ngâm, miệng nói: “Ngươi nói tên này có năng lực ẩn thân siêu cấp, khả năng che dấu khí tức hoàn hảo, tốc độ bộc phát cực phẩm, và một cơ thể có vẻ như là bất tử phải chứ, còn gì nữa không?”

“Còn, một tên đội trưởng làm việc cho thuộc hạ là Đỗ Bất Quy có tu vi Tướng cấp bát phẩm đã giao thủ với tên quái vật đó, trong lúc chiến đấu thì có vẻ như là tên kia càng bị thương thì sức mạnh của hắn càng tăng lên, bằng chứng là việc hắn từ bị đánh chuyển ngược lại thành người đuổi giết Đỗ bất Quy, sau đó thì tên đó đột phá ngay giữa trận chiến, cuối cùng giết chết Đỗ Bất Quy, Điều đáng chú ý là lúc hắn đột phá tu vi, khí tức của hắn bị lộ ra, và đó là Sư cấp nhất phẩm.”

“Ý ngươi là hắn dùng tu vi Sĩ cấp cửu phẩm đè một tên Tướng cấp bát phẩm ra đánh cho như con hả?”

“Đúng vậy, hơn nữa hắn có vẻ như là trời sinh thần lực, Đỗ Bất Quy là người có lực lượng mạnh nhất trong số thuộc hạ của thần, nhưng tên đó dùng một tay cầm lấy thanh đại kiếm của Đỗ Bất Quy còn có phần dễ dàng hơn cả chủ nhân của nó.”

“Khà khà, thú vị, thú vị đây, sao tự nhiên lại lòi ra một tên quái thai thế này nhỉ. Mà cuối cùng thì sao, ngươi có bắt được hắn không?”

Nói đến đây, Y Mộng Lăng có chút xấu hổ nói: “Thứ lỗi cho thuộc hạ, ngay khi ta hạ đo ván hắn, thì một thân ảnh nữ nhân có tu vi Vuong cấp cửu phẩm xuất hiện và mang hắn đi, thương thế trên người thuộc hạ cũng là do nàng ta gây ra.”

Ngừng lại một chút, Y Mộng Lăng cắn răng, ngập ngừng: “Còn một điều nữa……….”

“Hử, nói ra xem nào.”

“Tên quái vật kia đột nhập vào nội phủ không phải không có mục đích, và hắn đã…….thành công, Mạc thiếu gia……bị ám sát rồi, sáng nay xác của thiếu chủ bị phát hiện ở bên dưới Ngự nữ phòng, toàn bộ người ở bên trong đó đều bị giết chết hết, kể cả đám đàn bà thiếu chủ giam giữ, thủ phạm nếu thuộc hạ đoán không nhầm thì không ai khác chính là tên quái thai đó.”

“Cái gì!!!!” gầm lên một tiếng long trời lở đất, bàn tay lớn của Mạc Thương Lan vỗ mạnh xuống cái bàn khiến cả cái bàn lẫn mặt đất dưới chân nổ tung, căn phòng vốn đang gọn gàng ngăn nắp chợt mịt mù trong khói bụi.

Y Mộng Lăng toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống: “Thuộc hạ vô năng, không thể bảo vệ thiếu chủ, xin đại nhân giáng tội!”

Đợi mãi mà không thấy Mạc Thương Lan có phản ứng, hắn ngước đầu lên, chỉ để nhìn thấy một khuôn mặt không hề có chút tức giận của thành chủ đại nhân, ngược lại trên mặt hắn là vẻ suy ngẫm cùng một chút tiếu ý nhàn nhạt.

Mạc Thương Lan nhìn Y Mộng Lăng đang quỳ trước mặt không nói gì, hồi lâu sau hắn mới mở miệng ra: “Đứng dậy đi, cũng không phải lỗi của ngươi, tên sát thủ kia có khả năng tàng hình, đừng nói là ngươi, kể cả ta cũng chưa chắc có thể làm tốt nhiệm vụ được.”

“Nhưng mà……”

“Không có nhưng nhị gì hết, ta nói không phải lỗi của ngươi thì không phải, vả lại, chết cũng tốt, đỡ bôi nhọ cái mặt già này của ta, hừ, Mạc gia ta tuy nhỏ nhưng không cần loại phế vật như nó.”

“Đại nhân, ngài……ngài có ổn không đó?”

“Nói linh tinh, đương nhiên là ta ổn, đứa con trai phế vật đó, ta nhìn đã thấy chướng mắt từ lâu rồi, nếu không phải nó là con ruột của ta chắc ta cũng đã bóp chết nó từ lâu rồi, không hiểu sao ta lại có thể sinh ra một đứa bại hoại như vậy. Nếu nói ta không có chút đau buồn thì là giả, nhưng mà ta năm nay mới có 50 tuổi, một Tôn cấp như ta có thể sống tới 400 năm, ta còn tận ba phần tư cuộc đời nữa, chẳng lẽ không kiếm được thêm đứa con trai nữa để nối dõi tông đường? Cùng lắm ta kiếm tầm 3 chục lão bà, tối ngày chỉ quần nhau trên giường, ta không tin sau mười năm lại không có được một thằng nhóc." Mạc Thương Lan trợn mắt lên nói.

Nghe Mạc Thương Lan nói một tràng dài, Y Mộng Lăng không khỏi há hốc mồm, biết là đại nhân luôn là con người lãnh huyết vô tình, đặt nặng giá trị lên trên tình cảm, nhưng mà thế này cũng quá là……..khó có thể tin nổi. Lắc lắc đầu, hắn tự nhủ, đại nhân đã nói vậy thì tức là không sao rồi, hắn là phận làm bề tôi không nên thắc mắc nhiều.

“Vậy có nên báo cáo việc này lại cho Đại tiểu thư không?”

“Có chứ, tiện thể thông báo luôn ra toàn thành đi, cho dân chúng một chút công đạo, bấy lâu này thằng con ta đã làm hại bách tính quá nhiều rồi…….Từ từ khoan đi đã, thông báo xong nhớ gọi con bé tới đây….à không tới phòng riêng gặp ta, ta có chuyện muốn nói với nó.”

Đợi cho Y Mộng Lăng đi khỏi, Mạc Thương Lan trầm ngâm một lúc, sau đó mơi thở dài một cái: “Hi vọng giá trị của ngươi sẽ đủ để bù đắp cho cái chết của con trai ta, nếu đúng như những gì ta nghĩ, hẳn chủ thượng sẽ rất có hứng thú với mi đây, khà khà.”

Nói đoạn hắn cúi người xuống nhặt một mảnh giấy vương vãi trên mặt đất lên, với tay lấy chiếc bút ở bên cạnh viết vội vài dòng lên tờ giấy, sau đó gấp lại một cách sơ sài. Làm xong mọi thứ, hắn nhìn xung quanh, sau đó khẽ hô: “Ảnh tử!!”. Một thân ảnh hắc y đột ngột xuất hiện bên cạnh Mạc Thương Lan, trong sự im lặng tuyệt đối cầm lấy mảnh giấy hắn đưa ra, sau đó lại biến mất tại chỗ.

Chắp tay ra sau lưng, hai mắt Mạc Thương Lan bắn ra tinh quang: “Hãy cầu mong chủ thưọng đồng ý với kiến nghị của ta đi, bằng không thì, ngươi nghĩ giết con trai của ta dễ dàng như vậy hả!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.