Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay

Chương 12: Hành Hạ Lẫn Nhau




Edit: nnttrang

Tín Triều Dương xuống ngựa, đi vào viện, từ xa đã thấy Tín lão gia đứng chắp tay sau lưng dưới mái hiên ngóng trông.

“Như thế nào bây giờ mới về..” Tín lão thái gia nhìn thấy hắn lập tức bước nhanh đến, chưa đi được mấy bước vội vàng phát hiện chính mình luống cuống, khụ một tiếng, bày ra dáng vẻ trang trọng, vuốt râu nói.

“Chuyện gì khiến cho phụ thân báo tin thúc giục nhi tử vội vã trở về?” Tín Triều Dương hỏi, nhưng trên mặt hắn chính là thập phần hiểu rõ.

Bị ánh mắt nhi tử đảo qua, Tín lão gia có hơi chột dạ.

“Chuyện làm ăn thế nào? Cũng đã hơn nữa tháng rồi..” Ông khụ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Bọn quan gia đều là hạng người gian xảo, con đừng sơ xuất để bọn hắn lừa..”

Tín Triều Dương bật cười, cất bước đi lên bậc thang.

“đúng là như thế..” Hắn hơi nhíu mày nói, “Con không muốn quấy rầy phụ thân, nếu người đã hỏi, con cùng ngài đi nói một chút cuộc làm ăn lần này, để cho phụ thân yên tâm…”

Vừa nói vừa làm tư thế nâng Tín lão gia vào phòng.

Tín lão gia nhất thời liền nóng nảy.

“Không phải bây giờ, con trở về sân mình nghỉ ngơi một chút..” Ông vội nói.

“Nghỉ gì chứ, cũng không phải ra ngoài lao động vất vả, nào có mệt như thế…” Tín Triều Dương cười nói, “Mấy ngày nay không cùng phụ thân uống trà đàm thoại, hôm nay vừa lúc..”

Vừa nói vừa phân phó gã sai vặt một bên  chuẩn bị cơm rượu và thức ăn.

“Nhi tử của con một ngày đã không có được ăn, con nghĩ lão tử có thể ăn được sao!” Tín lão gia không nhịn được dậm chân nói.

“A Ngụy gặp rắc rồi rồi hả?” Tín Triều Dương hỏi, vẻ mặt hàm ý nhìn là biết phụ thân gọi hắn về là vì chuyện gì rooif.

“…Giáo huấn hài tử tất nhiên là không có gì..” Tín lão gia nói nhỏ, “Chỉ là không thể không cho ăn cơm…hôm nay trời lạnh..A Ngụy lại đang tuổi lớn..”

Tín Triều Dương nở nụ cười, gật đầu nói tiếng con đi xem sao, lại thấy Tín lão gia mong ngóng nhìn vào sân  của mình.

Vừa vào sân, chỉ thấy một đứa nho quỳ ở trong viện, mặt cúi thấp nhìn ỉu xìu buồn bã.

Tín Triều Dương vốn định không quan tâm, thấy thể trong lòng mềm nhũn.

Ngày đang trở lạnh, lại quỳ thẳng trên bàn đá, đệm cũng không có.

Nghe thấy tiếng bước chân, tiểu nhi đã nghiêng đầu sang chỗ khác, A Ngụy tuy đã bảy tuổi nhưng bộ mặt vẫn phúng phính như em bé, mặt mày thanh tú, rất giống với Cố Thập Bát Nương, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh ddeeens đỏ bừng, nhìn thấy Tín Triều Dương đến, hai mắt lập tức đỏ lên, nhưng vẫn cố nén không cho lệ rơi xuống.

“Phụ thân…” hắn mang theo giọng mũi khẽ gọi.

Một tiếng gọi này khiến cho mọi ý nghĩ làm một phụ thân uy nghiêm của Tín Triều Dương hoàn toàn tan biến.

“Lại không thuộc bài sao?” Hắn hỏi nhỏ, cố kìm chế không bước đến ôm con trai lên, ánh mắt dán chặt vào bàn đá, đây là bao nhiêu cứng bao nhiêu lạnh.

A Ngụy gật đầu, ủy khuất lẫn xấu hổ, ánh mắt chuyển đến trước người, ở đó có một cuốn dược thư mở ra, hắn lại bắt đầu lẩm nhẩm, thỉnh thoảng lại nức nở.

Lần này Tín Triều Dương không chịu nổi nửa, vừa đưa tay định ôm nhi tử,bên trong phòng lập tức truyền đến một tiếng ho nhẹ, phụ tử hai người lập tức trở về tư thái cũ.

“Nên học thuộc mau đi, giả bộ thương cảm thành quen…” Cố Thập Bát Nương trợn mắt nói, “Nói, mình sai ở đâu, nói cho phụ thân ngươi nghe một chút có nên phạt hay không!”

A Ngụy cúi đầu, thành thành thật thật đáp, “Không nên trốn học lên núi bắt rắn..”

“Bắt rắn?” Tín Triều Dương lập tức cúi người nhìn tay nhi tử, “Có thể bị cắn đó..”

Cố Thập Bát Nương khụ một tiếng, trợn mắt nhìn hắn.

Đại dược sư tuy không tự mình hái thuốc, nhưng hái thuốc bắt rắn trùng vẫn là kỹ năng cơ bản, tuy nhiểu tiểu hài đồng tuổi còn nhỏ, nhưng A Ngụy không giống những đứa trẻ khác, thấy rắn hay côn trùng liền sợ hãi, thân thử tới bắt cũng không thành vấn đề.

Tín Triều Dương cười ha ha, đứng thẳng lên, nói một tiếng quả nhiên nên phạt.

“Lúc nên học dược, lúc nên đọc sách..” hắn nói tiếp, “Đọc sách ở học đường, cũng là một cách giáo dục tốt..”

“Vâng ạ, A Ngụy biết sai rồi,..” A Ngụy lập tức gật đầu như giã tỏi, bộ dáng tội nghiệp nhìn phụ thân nói.

“Ừm..” Tín Triều Dương ra vẻ nghiêm túc gật đầu, nhìn về phía Cố Thập Bát Nương.

Cố Thập Bát Nương trợn mắt nhìn hắn.

“Dừng ngay việc này lại!” Nàng nhướng mi nhìn A Ngụy, tay cầm chổi lông gà một bên lên, bước đến, “Nói, tới cùng sai ở chỗ nào! Không được tránh nặng tìm nhẹ!”

A Ngụy thấy thế rụt đầu lại, Tín Triều Dương giật mình, biết mình bị tiểu tử này giả dạng đáng thương biến mình thành đồng minh của hắn.

“Không nên bỏ rắn vào trong chăn của tiên sinh..” A Ngụy khó khăn đáp.

Tín gia có học đường dành cho con em học vỡ lòng, A Ngụy đương nhiên cũng vào học đường đọc sách viết chữ, từ khi hắn vào học đường, một năm ngắn ngủi đã chọc tức hai vị tiên sinh, thêm một vị hôm qua bỏ đi nữa, là người thứ ba rồi.

Tín Triều Dương tự mình lấy chổi lông gà nói phải tự mình giáo huấn nhi tử một trận, Tín lão thái gia trốn ngoài viện nhìn xem, trong lòng muốn vỡ vụn không chịu nổi cũng lập tức tiến vào, cũng lấy cớ chính mình cũng phải giáo huấn, ôm tôn tử chân không chạm đất bỏ chạy.

“Cái gì đạo lý oai nghiêm..” Cố Thập Bát Nương liếc hắn một cais, “Trong mắt cháng, nhi tử của chàng có sai bao giờ..”

Tín Triều Dương đặt chén trà xuống, nắm tay nàng cười, “Nương tử, nàng đừng gấp, hài tử phải dạy từ từ..”

Cố Thập Bát Nương trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, cũng không có tránh ra.

“Đã nhiều ngày xã giao, mệt mỏi không?” Nàng đưa tay xoa nhẹ trán của hắn hỏi.

“Rượu ngon thịt ngọt, đàn sáo ca múa, mỹ nhân say mê gối đầu..” Tín Triều Dương cười nói, “Làm sao có thể mệt?”

“Càng già nói năng càng ngọt rồi..” Cố Thập Bát Nương lại liếc hắn, khẽ thở dài..

“Sao vậy?” Tín Triều Dương đưa tay vuốt ve chân mày cau lại của nàng, “Ngươi đừng lo lắng về việc A Ngụy quá, ta có chừng mực..”

“Không phải..” Cố Thập Bát Nương khẽ thở dài, “Đứa nhỏ này khoong có hứng thú…”

“Hắn mới mấy tuổi đầu..” Tín Triều Dương cười nói, “Không nói đến người khác, nàng đến lớn mới vào nghề.

“Làm sao giống nhau..” Cố Thập Bát Nương lắc đầu cười khổ, không giống, đối với nàng mà nói, bào chế dược không phải là hứng thú, mà liên quan đến sinh mạng, cái này giống như cảnh ngộ của Phi tướng quân Lý Nghiễm tưởn nhầm mãnh hổ đánh úp nên đêm bắn tên xuyên núi, nhưng không phải một dạng đạo lí giống nhau (*chỗ này giải thích sau)

“Nương…” 

Một giọng lảnh lót vang lên trong phòng.

Hai phu thê vội vàng đi vào trong, vén màn lên, bắt gặp tiểu nữ nhi chưa đến ba tuổi cầm một quyển sách trong tay, ngẩng đầu sang bên này.

“Biển đậu tỉnh rồi sao?” Cố Thập Bát Nương hỏi, cảnh tượng như vậy đã quen, “Muốn uống nước không?”

Đây là nhi tử Cố Thập Bát Nương sinh hạ sau khi từ Kỳ Châu về, lấy tiểu danh gọi là biển đậu.

“So với A Ngụy, Biển Đậu giống như đại hài tử hơn..” Cố Thập Bát Nương cười nói, một mặt rót nước cho nàng, “Thật là không khiến người ta lo lắng…”

“Biển đậu đang xem gì đó?” Tín Triều Dương đi qua, ngồi trên giường, đem nữ nhi như cục bột ôm vào lòng, nhìn sách trong tay nàng, như một bản dược thư, biết Cố Thập Bát Nương đôi khi lấy dược thư ru nàng ngủ, cười nói, “Biển đậu nhận biết được chữ rồi sao?”

Biển đậu lắc đàu, ngón tay nhỏ nhắn mập mạp chỉ vào một hình vẽ của một gốc thảo dược.

“Biển đậu xem hình..” Biển đậu ngây thơ nói.

“A…Biển đậu nhận ra đây là gì không?” Tín Triều Dương cười nói, một mặt nhận lấy cốc nước từ Cố Thập Bát Nương đút nàng uống, một mặt thuận miệng hỏi..

Cố Thập Bát Nương vội vàng gọi nha hoàn dẫn nàng ra ngoài chơi, đứng ở cửa nhìn các nàng đi rồi, hơi hơi ngây người.

“Nàng sao vậy?” Tín Triều Dương đi đến, nắm đầu vai nàng thân thiết hỏi.

“Về sau không đọc dược thư cho Biển đậu nghe nữa…” Cố Thập Bát Nương than nhẹ một tiếng.

“Vì sao?” Tín Triều Dương cảm thấy khó hiểu, “Ta thấy Biển đậu rất có khiếu..”

Cố Thập Bát Nương trầm mặc.

Tín Triều Dương vỗ nhẹ đầu vai nàng.

“Ta biết nàng cố kị Biển đậu là thân nữ tử..” Hắn chậm rãi nói, ôm thê tử vào lòng, “Đừng nghĩ nhiều..cứ thuận theo tự nhiên đi…”

Cố Thập Bát Nương gật đầu, cười, không nói nữa, tầm mắt hướng ra ngoài cửa, xa xa có tiếng hài đồng cười đùa truyền đến._ END_(24/06/2018)

--- ------ ------ ------ -----

Ngoại truyện đến đây thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.