Bần Đạo Thật Không Muốn Kiếm Tiền A

Chương 35: Khác Biệt




Chân Nam Nhân không che dấu được tâm tình của mình, có chút kích động lại có chút ít xấu hổ nhìn đối phương.

“& $%#@??????” Đối phương miệng nhanh chóng nói, Chân Nam Nhân sắc mặt lại càng ngày càng ngốc trệ, ách…  ai tới cùng nàng giải thích một chút là đối phương rốt cuộc nói với nàng cái gì không! Chân Nam Nhân rốt cuộc hiểu rõ tầm quan trọng của việc biết nhiều ngoại ngữ…. hu hu ~ ngoại quốc đẹp trai!

Đang khi Chân Nam Nhân vạn phần tiếc hận nhìn đối phương sau lưng lập tức liền truyền đến một giọng rất quen tai, tiếng chuẩn Tokyo sau đó Chân Nam Nhân cũng cảm giác một đôi tay khoác lên trên vai của mình tựa hồ là tuyên thệ quyền sở hữu, sau đó đối phương xám xịt chính là đi lúc ra đi tựa hồ còn có chút lưu luyến quay đầu lại nhìn Chân Nam Nhân 1 chút. (L: @@)

Chân Nam Nhân hiện tại đã chết lặng, ánh mắt ngốc trệ nhìn một chút người bên cạnh, rất tốt… rất tốt, quả nhiên là Từ Tri Lễ kẻ này… sau đó hắn khẽ mỉm cười xoay người liền hướng khách sạn đi, còn nàng trong nội tâm rơi lệ đầy mặt. Thế là xong….trai đẹp kia đi mất rồi…….!

Đây mới thật là người hạnh phúc xung quanh là hạnh phúc nhưng là bất hạnh thì mỗi nơi đều có bất hạnh! Chân Nam Nhân như tựa như là u linh phiêu trở về trong phòng, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của Lưu thư ký trực tiếp ngã xuống, nhắm mắt lại lão thiên à… van cầu ngài…khi tôi mở mắt ra liền phát hiện đây hết thảy đều là mộng, tôi không có ở công ty của  Tri Lễ làm việc… tôi không có gặp được người tên Từ Tri Lễ …sẽ không lo bị  khai trừ, sẽ không bị khủng hoảng kinh tế… Rất nhanh, Chân Nam Nhân đang khi tự thôi miên mình thì ngủ thiếp đi.

“Chân tiểu thư nên rời giường” Lưu thư ký rất tận tuỵ chức trách rời giường, còn thuận tiện kêu Chân Nam Nhân lên, Chân Nam Nhân nháy vài cái rồi cũng rời khỏi giường, hai người mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng vừa vặn liền gặp được Từ Tri Lễ cùng với 1 vị nam đồng nghiệp khác đi ăn sáng Chân Nam Nhân nhìn đến Từ Tri Lễ trong nháy mắt mặt hoàn toàn đen … Từ Tri Lễ, sáng sớm đã liền gặp ngài…, tôi hôm nay rốt cuộc sẽ có bao nhiêu vận rủi!

Chân Nam Nhân nhanh chóng mặt mất sắc lập tức liền hấp dẫn tầm mắt Từ Tri Lễ rất nhanh… Từ Tri Lễ vẻ mặt vạn phần quen thuộc lập tức xuất hiện ở trước Chân Nam Nhân đó là một loại vẻ mặt gì… hơi nghiền ngẫm? Phúc hắc… Còn là ác ma mỉm cười? ChânNamNhân nói không rõ ràng bất quá nàng duy nhất rõ ràng chính là chỉ cần Từ Tri Lễ  lộ ra loại vẻ mặt này nàng hôm nay cũng đừng nghĩ sống khá giả!

“Ơ, Chân Nam Nhân tiểu thư như thế nào sáng sớm sắc kém như vậy?”

” Ách… Không có việc gì ” Không có việc gì mới là lạ! Nhìn đến nhà ngươi là không chuyện tốt!

“A, như vậy Chân tiểu thư thật sự không cần đi bệnh viện xem một chút sao?” Từ Tri Lễ một bộ mặt quan tâm thuộc hạ thấy thế nào như thế rất không tự nhiên, Từ Tri Lễ xem như tôi cầu xin ngài… không cần phải lộ ra loại vẻ mặt sắc bén chứa dao này… được không? Này để cho tôi buổi tối ngủ không yên!

” Chủ tịch…tôi thật sự không có việc gì!” Từ Tri Lễ trầm mặc tỉ mỉ đánh giá Chân Nam Nhân 1 phen, lộ ra bẻ mặt bừng tỉnh chọc cho Chân Nam Nhân trong lòng một hồi sợ hãi. Lão Đại! Ngài rốt cuộc là hiểu cái gì! Lên tiếng sẽ chết! Không nên để cho tôi  tim gan run sợ như vậy được không!

“Chân Nam Nhân, tôi hiểu rõ nữ nhân sẽ có vài ngày như vậy, không sao…tôi sẽ không vì vậy tức giận” Nói xong, còn đặc biệt vẻ khéo hiểu lòng vỗ vỗ bả vai của nàng, lộ ra một nụ cười ôn nhu đi ra.

Chân Nam Nhân quay mặt sang hít một hơi thật sâu, bình phục ý định giết người. Từ Tri Lễ, ngài để cho ngài nói thật cái gì không tốt!

Thần chết ơi mau dẫn tôi đi với….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.