Hứa Tri Hằng tới rất nhanh, gần như là đua xe trên đường, chờ sau khi
anh đậu xe xong đi tới, chỉ thấy dáng vẻ Quý Thư Nhan ngồi ủ rũ ở bên
vườn hoa nhỏ.
Nhìn Quý Thư Nhan trước mặt, Hứa Tri Hằng đột nhiên nghĩ đến bộ dạng của cô lúc khoảng mười tuổi.
Nhớ
khi đó, cô gái này vẫn là người hầu nhỏ thích dây dưa ở sau người mình,
mỗi lần anh và các anh em đi chơi bóng, Quý Thư Nhan đều sẽ kiên quyết
muốn đi theo, lúc đó, trong lòng anh chỉ muốn chơi, sao có thể thích có
người đi theo phía sau, cho nên dù anh thật sự mang cô theo, cũng sẽ
hung dữ với cô một chút.
Mỗi lần như thế, Quý Thư Nhan đều có bộ dạng như lúc này, ngồi ở một bên ôm quần áo của anh, dáng vẻ rất đáng thương.
Khi
đó anh còn trẻ nên nông nổi, không hề cho rằng hung dữ thì có lỗi gì,
dù sao anh cũng cảm thấy mình tương đối uất ức, bên cạnh luôn mang theo
một người hầu nhỏ.
Nhưng bây giờ phải nhìn bộ dạng này của
cô, Hứa Tri Hằng lập tức cảm thấy cả trái tim đều mềm nhũn, rất không có
tư vị, dù anh có tức giận lớn hơn nữa thì vào lúc này cũng đều tan
thành mây khói.
Lần đầu tiên trong đời, anh bắt đầu suy nghĩ
Quý Thư Nhan tránh né mình, có phải do thái độ của anh tạo thành hay
không, một người không thể khiến cho cô cảm thấy yên tâm, dĩ nhiên Nhan
Nhan sẽ không yêu anh.
"Em đang làm gì ở đây?"
Không cảm thấy bất ngờ đối với việc Hứa Tri Hằng đến, Quý Thư Nhan liếc anh một cái, lại cúi đầu, "Không có gì?"
Nhìn
dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của cô, Hứa Tri Hằng đột nhiên có một loại kích
động muốn hút thuốc, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho anh tạm
thời không thèm nghĩ những chuyện này nữa, "Tại sao không nhận điện
thoại của anh? Sáng sớm chạy đi nơi nào?"
Quý Thư Nhan nhìn lén một thứ gì đó mà cô để ở bên cạnh, vẫn lựa chọn không nói gì cả, "Em vừa mở máy, không muốn nói."
Giờ
phút này tất cả lực chú ý của Hứa Tri Hằng đều đặt ở trên người Quý Thư
Nhan, từng cử động của cô đều trốn không thoát ánh mắt của anh, cánh
tay duỗi một cái liền không phí chút sức nào mà bắt được túi đồ trước
mặt mình, Hứa Tri Hằng làm ra vẻ cười hả hê, "Không nói cho anh, vậy anh
tự xem."
"Đừng làm loạn đồ của em." Quý Thư Nhan sốt ruột
chém giết, đáng tiếc chiều cao không đủ, nhiều lần thất bại, liền dứt
khoát không quan tâm để mặc cho anh mở ra xem.
Trong nháy mắt mở đống đồ kia ra, sắc mặt của Hứa Tri Hằng có chút kỳ lạ, "Sáng sớm em chạy đi là vì ăn những thứ này?"
Giận
dữ trừng anh một cái, Quý Thư Nhan thở phì phò nói: "Em đói nên không
thể mua đồ ăn được sao? Ai biết tủ lạnh trong nhà của anh không có gì
cả, hại em đói bụng mấy giờ. . . . . ."
Nhìn nét mặt vừa gấp
gáp vừa tức giận trên mặt cô, Hứa Tri Hằng lập tức vui vẻ, đột nhiên
tiến tới bên tai cô, "Vận động xong đương nhiên có thể đói, về sau anh
sẽ nhớ mua đồ ăn để ở tủ lạnh, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, cũng có
thể ăn anh." Nói xong liền trả đồ cho cô.
Ý tứ trong lời nói
đầy mập mờ, khiến Quý Thư Nhan chỉ cảm thấy trong óc nóng lên, mặt ầm
một cái liền đỏ, ngay cả lỗ tai cũng nhuộm đỏ ửng.
"Hạ lưu."
Cô xấu hổ chỉ vào Hứa Tri Hằng mắng, lại nhìn ánh mắt của người đi đường
đều nhìn cô, quả thật mắc cỡ muốn tìm một cái động chui xuống.
"Vậy em giải nghĩa không hạ lưu cho anh đi." Nhìn cô muốn chạy, kéo tay cô lại, Hứa Tri Hằng cười hì hì hỏi cô.
"Em. . . . . ." Quý Thư Nhan muốn giải thích, nhưng lời nói vừa đến khóe miệng thì cũng không nói ra được.
Cô
muốn nói cô nghĩ hơn một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không có đáp án rõ
ràng, sáng sớm rời khỏi nơi đó cũng không phải là bởi vì chạy trốn, mà
là rất đói bụng, nhưng đợi sau khi cô từ nhà Hứa Tri Hằng chạy ra ngoài
mua đồ, cô lại không có dũng khí trở về, cảm giác đó là một loại hành
động chủ động chấp nhận quan hệ của hai người.
Mà từ nhỏ đến
lớn cô đã chủ động nhiều lần ở trước mặt Hứa Tri Hằng, mỗi lần đều chỉ
có thể bị người đàn ông này làm mặt lạnh chống đỡ, khi còn bé không hiểu
chuyện không cảm thấy mất mặt, nhưng bây giờ cô sẽ cảm thấy da mặt mình
quá dầy, vì vậy liền không có dũng khí như vậy.
Những lời
này đều giấu ở tim không nói ra, bởi vì bất kể giải thích như thế nào,
cũng không thay đổi được chuyện xảy ra tối hôm qua, mà Hứa Tri Hằng lại
luôn có biện pháp kéo đề tài nói chuyện đến phương diện tình yêu nam nữ,
sau đó khiến cho cô cảm thấy mình đang cố tình gây sự.
Nhìn
cô lại trở nên trầm mặc, nụ cười trên mặt Hứa Tri Hằng cũng đã biến mất,
anh lôi kéo Quý Thư Nhan ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt nặng nề nhìn cô,
“Nhan Nhan, có phải anh thường làm cho em đau lòng không?”
Lời
này quá đột ngột, Quý Thư Nhan quay đầu nhìn anh, không dám tin anh lại
hỏi như thế, phải biết rằng, trước kia Hứa Tri Hằng kiêu ngạo cỡ nào,
cô nghĩ thế nào cũng không rõ tại sao Hứa đại thiếu gia lại nghĩ như
vậy.
“Xem ra là vậy rồi.” Vẻ mặt Hứa Tri Hằng lụn lại, “Anh
thật sự là một tên khốn kiếp, luôn là trách em cái này trách em cái kia,
không có cảm giác mình phạm sai lầm chứ?”
Nếu như mặt câu nói trước kia chỉ khiến Quý Thư Nhan nghi ngờ, vậy những lời này thật sự làm cho cô rung động.
“Anh….Anh nói cái gì?” Cô không thể tin vào tai của mình.
Cho
cô một nụ cười, tiếng nói của Hứa Tri Hằng rất trầm thấp, “Anh đang suy
nghĩ, anh thích em nhiều năm như vậy, tại sao em lại không tin đây? Lúc
trước anh cho là mình quá bá đạo, cho nên em không thích, nhưng bây giờ
anh thay đổi mình, em vẫn không tin, cho nên anh cảm thấy là em sai mà
trách cứ em. Nhưng vừa rồi nhìn thấy em, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút
thì mới hiểu được, tạo thành tình huống như thế, hoàn toàn không phải
lỗi của em, có lẽ không phải là em không đồng ý tin tưởng, mà là em
không dám tin tưởng.”
Nặng nề mà nói ra lời này, Hứa Tri Hằng thành khẩn nhìn ánh mắt của Quý Thư Nhan.
“Nhan Nhan, thật xin lỗi! Câu thật xin lỗi này là thật còn nữa, anh yêu em cũng là thật!”
Khiếp sợ không biết nên nói những gì, Quý Thư Nhan chỉ hơi giật mình nhìn anh.
Từ
nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ từng chờ mong Hứa Tri Hằng xin lỗi, bởi vì
cho tới bây giờ Quý Thư Nhan cô đều bị gọi là “người hầu nhỏ của Hứa
Tri Hằng”, cho nên trong ấn tượng của cô, lúc nào Hứa Tri Hằng cũng hung
dữ, tại sao cô có thể tin tưởng người đàn ông luôn nói ghét mình đột
nhiên nói thích mình chứ.
Nhưng, vào thời khắc này, nhìn dáng
vẻ nghiêm trang của anh, Quý Thư Nhan đột nhiên cảm thấy Hứa Tri Hằng
rất đần, vẫn dùng ngang tàng bạo ngược che giấu thâm tình,luôn ở thời
điểm lòng mình sắp chết mới nói ra ý nghĩa yêu thương, chỉ có điều lần
này, hình như không quá muộn.
Đôi môi mấp máy, Quý Thư Nhan muốn nói lại thôi.
Hứa
Tri Hằng nhìn dáng vẻ do dự của cô, khẩn trương nín thở, ở thời khắc
chỉ mành treo chuông này, chuông điện thoại di động vang lên phá hư
không khí, trong nháy mắt phá vỡ mập mờ giữa hai người.
Cẩn thận liếc anh từng li từng tí, Quý Thư Nhan nhận điện thoại, “Alo, ai đấy?”
Nhìn
dáng vẻ khẩn trương của cô, Hứa Tri Hằng buồn rầu hận không thể ném vụn
điện thoại di động chết tiệt kia, vừa hy vọng chỉ là một người không
quan trọng gọi điện thoại tới, bọn họ còn có thể tiếp tục nói chuyện
phiếm, đáng tiếc, nguyện vọng sau cùng của anh cũng sắp bị đánh nát.
“Cố
tiên sinh.” Kinh ngạc mở miệng, Quý Thư Nhan né tránh ánh mắt hung dữ
của Hứa Tri Hằng, “Anh nói cái gì, anh biết Tiểu Huyên đi đâu ư? Tin tức
này là thật sao? Vậy tôi liền đi qua rồi cùng đi tìm cô ấy với anh.”
Nghe lời này Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng thiếu chút nữa nổi điên, “Lại là Cố Thừa Kiều, anh ta lại tìm em làm gì?”
Cúp điện thoại, Quý Thư Nhan lúng túng liếc anh một cái , “Em có việc gấp phải đi một chuyến, một mình anh trở về đi.”
“Anh
không cho phép.” Trợn to hai mắt, Hứa Tri Hằng bất mãn phản kháng, đáng
tiếc Quý Thư Nhan hoàn toàn không cho anh cơ hội, nhét đồ ăn trong tay
vào trong ngực của anh, vội vàng hấp tấp chạy đi, trực tiếp lên một
chiếc taxi dừng ở ven đường.
Lần đầu tiên nhìn cô chạy trốn nhanh chóng như vậy. Hứa Tri Hằng dở khóc dở cười, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe càng ngày càng xa.
Nhìn
dáng vẻ chạy trối chết của cô nhóc kia, suýt nữa anh muốn cho rằng là
lời tỏ tình của mình buộc cô phải đi, cho dù không phải Cố Thừa Kiều gọi
điện thoại tới, có lẽ anh cũng không nhận được một cái đáp án.
Nghĩ tới đây, Hứa Tri Hằng cảm nhận được một loại cảm giác bị thất bại nặng nề.
Vứt đồ ăn xuống thùng rác gần đó, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, “Tằng Viễn đi uống rượu với tôi.”
Khoảnh
khắc ngồi lên taxi, Quý Thư Nhan thừa nhận mình không có khí phách, cảm
thấy áy náy trong lòng. Nhưng đợi cô ngồi ở trên taxi nhìn dòng xe đi
tới đi lui thì cô lại cảm thấy mình trốn một lần thì cũng không sao, nếu
như Hứa Tri Hằng thật sự yêu cô, chờ đợi một lần thì tính là gì, cô
cũng đã chờ rất lâu.
Khi suy nghĩ này đột nhiên nhảy ra, Quý Thư Nhan ngẩn người.