Bần Đạo Có Bệnh

Chương 52: Thuyết phục Lâu Thư Nhã




Ngày mười lăm tháng Tám, Trung thu trăng rằm.

Trên xe ngựa có xông hương, ngoài xe là cảnh phố phồn hoa nhộn nhịp, hàng hoa cúc mùa thu điểm xuyết làm đẹp chính giữa đường, âm thầm tỏa hương thơm, không khí vô cùng bình yên hân hoan.

Vân vĩ lang dựa lưng vào vách xe, gối đầu lên tay, chậm rãi nói: "Trung thu lần này thật kỳ lạ, nhưng cũng thật đúng dịp."

Người của Tam đại gia tộc, ngoại trừ Phương Diệc Phi, tất cả đều bị lưu đày ba năm. Vì vậy, tuy hồi đầu mùa xuân này Đường Ngọc đến Kinh Hoa thành, nhưng vẫn chưa chính thức mãn kỳ hạn lưu đày, nên không thể quang minh chính đại gặp gỡ đám người Vân Trầm Nhã.

Cảnh Phong vén màn xe lên, nhìn ánh sáng nơi chân trời dần dần mờ đi, nói: "Ta nghe Bạch đại nhân nói, thân thế của Thư Đường, bí mật của Bắc Liên Binh phù đều là do ngươi thông qua manh mối Đường Ngọc cung cấp mà tra ra."

Vân vĩ lang lấy trong tay áo ra một cuộn giấy bạc ném cho Cảnh Phong: "Đường Ngọc đưa tới trước khi đi Minh Hà Thiên uyển."

Trên cuộn giấy bạc, bên trái là bản đồ lộ tuyến mua bán Nam Bắc, bên phải có hàng chữ nhỏ ghi lại người đứng sau cuộc giao dịch lúa mì Thanh Khoa cùng với một ít tin đồn đã được kiểm chứng về Liên Binh phù.

Cảnh Phong xem xong cuốn cuộn giấy bạc lại.

"Lời ít ý nhiều, từng chữ tràn đầy tâm huyết. Đường Ngọc này cũng là người có chút bản lĩnh."

Vân Trầm Nhã tiếp lấy cuộn giấy bạc, ngẫm nghĩ một hồi rồi lấy ra mồi lửa châm lên đốt đi.

Trong ánh lửa ấm áp vang lên giọng điệu lười biếng của Vân vĩ lang: "Con người hắn cũng thật kỳ lạ, tuy có chút bản lĩnh nhưng lại không giống như Phương Diệc Phi muốn bộc lộ tài năng, hắn chỉ một lòng muốn rời xa triều đình, chỉ cầu yên tâm an toàn sống bình thường cả đời."

Cảnh Phong sửng sốt, không lâu sau, ánh mắt hắn ảm đạm đi.

Màn xe bị gió thổi lên, ánh trăng bên ngoài thật đẹp.

"Thật ra những gì Đường Ngọc theo đuổi cũng chẳng có gì sai."

Cũng như hắn, vốn muốn kiến công lập nghiệp, trải qua cuộc chiến Bắc hoang, một tướng công thành vạn cốt khô, nhưng vận mệnh đã định, người cũng đã qua đời. Sau này cho dù có hoàng quyền trong tay, có lập nên thành tích chói lọi, có năng lực có bản lĩnh thì sao chứ? Lúc trước, khi Liễu Ngộ còn ở bên hắn, nàng đã khuyên hắn nên buông tay, hắn hẳn nên nghe theo nàng.

Nhìn ra ngụ ý của Cảnh Phong, Vân Trầm Nhã không khỏi nhíu mày. Ngón tay gõ gõ trên bàn, sói cười "xì" một tiếng.

"Nói vậy, ngươi cũng không cần ngôi vị hoàng đế kia?"

Cảnh Phong ngẩn ra, dời mắt nhìn về phía hắn "Chẳng lẽ ngươi cũng..."

Vân vĩ lang từ từ nhắm mắt lại.

"Phụ hoàng sớm có ý truyền ngôi lại, nhưng người cũng chỉ có ba hoàng tử, ngoại trừ ngươi và ta, Cảnh Hiền chỉ mới có hai tuổi, như thế này thì biết làm sao đây a..."

Hương hoa quế thơm lừng trước ngõ Vân Hạng, xe ngựa đến đầu ngõ, Thư tiểu Đường vừa nhảy xuống chiếc xe lừa thì gặp hai huynh đệ Vân - Cảnh, ba người cùng đi chung về phía tòa nhà Đường gia.

Tòa nhà Đường gia không lớn, là Đường Ngọc mới mua được gần đây. Trong viện có trồng giàn hoa Tử Đằng, có cầu đá, hồ nước, còn có một chiếc ghế mây.

Lúc này, Phương Diệc Phi đang nằm dài trên ghế, nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn tùy tiện nhặt lên một hòn đá bắn về phía cửa, then cửa bật mở ra.

Liếc mắt thấy khách vừa đến, Phương Diệc Phi cũng không đứng dậy chào đón, chỉ dửng dưng bỏ hạt dưa vào miệng cắn, rồi miễn cưỡng đứng dậy bỏ vào trong đại sảnh.

"Người các ngươi tìm đã đến rồi, ra gặp đi."

Giây lát sau trong đại sảnh truyền ra giọng điệu lười biếng mệt mỏi của Phương Diệc Phi.

Nhưng sau câu đó, cả tòa nhà lại lâm vào tĩnh lặng.

Vầng trăng tròn trên bầu trời vằng vặc sáng tỏ, mây lượn lờ trôi. Hoa Tử Đằng lay động trong gió, thỉnh thoảng một vài bông bỗng nhiên rụng xuống đất, không một tiếng động.

Ba người bọn Vân Trầm Nhã đi vào trong viện, chỉ thấy ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu trong đại sảnh hắt ánh sáng lên vách cửa sổ bằng giấy, mông mông lung lung, mờ mờ ảo ảo. Giây lát sau, trong phòng vang lên tiếng "rin rít" nghe giống như tiếng bánh xe bằng gỗ lăn đi.

Ba người đang buồn bực, bỗng thấy Thu Đa Hỉ xuất hiện ở cửa mà ngây ngẩn cả người.

Đêm Trung thu ở miền Nam cũng không lạnh lắm, nhưng trên người Thu Đa Hỉ lại mặc một chiếc áo khoác hồ cừu thật dày. Người nàng gầy đi nhiều, hai má hõm sâu, hốc mắt có quầng thâm đen. Hai chân của nàng không động đậy gì được, phải ngồi trên xe lăn do Đường Ngọc đẩy đi giúp.

Đường Ngọc thấy ba người trố mắt ra nhìn thì trầm mặc hẳn đi, một lát sau hắn thật cẩn thận nâng Thu Đa Hỉ dậy.

"Chỉ là một cuộc gặp mặt nhỏ thôi, Đại công tử, Nhị công tử và tiểu Đường không cần khách sáo. Nhưng Đa Hỉ bị nhiễm chứng phong hàn, không thể uống rượu được."

Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, bệnh thành như vầy đã hết thuốc chữa, sao có thể là chứng phong hàn tầm thường.

Lòng Vân Trầm Nhã trĩu nặng, liếc mắt nhìn về phía Thư Đường.

Lúc này Thư tiểu Đường đã sớm kinh ngạc đến ngây người.

Thu Đa Hỉ được Đường Ngọc đỡ, bước từng bước đến trước mặt mọi người. Ba năm cách biệt, có lẽ là vì bệnh lâu ngày, có lẽ là vì từng trải, Thu Đa Hỉ đã không còn xúc động như ngày xưa nữa, mà trở nên bình tĩnh ung dung hơn.

Nàng khẽ cúi người chào ba người bọn Vân Trầm Nhã.

"Đại công tử, Nhị công tử, tiểu Đường...tối nay thật ra là Đường Ngọc thay ta mời các ngươi đến đây. Vì Diệc Phi đã trở về, đợi chứng bệnh phong hàn của ta khá hơn, ba người bọn ta muốn cùng nhau lên phía Bắc Anh Triêu quốc, du ngoạn ngắm phong cảnh Thần Châu. Chuyến này đi không biết khi nào mới trở về, nên ta..."

Nói đến đây, nàng ngừng một chút, ánh mắt cẩn thận liếc qua Thư Đường.

"Ở Kinh Hoa thành này ta không quen nhiều người lắm, cho nên, cho nên..."

"Ở Kinh Hoa thành này nàng không mấy quen biết ai cả, chỉ có vài người bạn cũ bọn ngươi khiến nàng có chút vướng bận, cho nên trước khi đi muốn gặp các ngươi một lần, xem như từ biệt." Không biết từ bao giờ Phương Diệc Phi đứng tựa nơi cửa, trong tay cầm theo một bầu rượu hoa quế, lười biếng nói tiếp thay Thu Đa Hỉ.

Nhưng nói xong vẫn không có ai lên tiếng trả lời lại.

Cuộc gặp mặt này xem như tiễn biệt, lần này đi không biết khi nào mới trở về.

Có những chuyện không cần nói ra bằng lời nhưng ai cũng hiểu thầm trong lòng.

Mà từ xưa đến nay cuộc sinh ly tử biệt, người đi kẻ ở nào không khiến cho người ta đau lòng.

Thu Đa Hỉ mím môi, Thư Đường sững sờ, Cảnh Phong trầm mặc, Vân Trầm Nhã khép quạt lại. Đường Ngọc cúi đầu nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt đất, Phương Diệc Phi ngước mắt nhìn vầng trăng mông lung trên trời.

Hoa Tử Đằng lại rụng thêm từng chuỗi từng chuỗi, gió thổi cuốn theo những đóa hoa nhỏ li ti tung bay.

Không biết qua bao lâu, trong viện mới vang lên một giọng khàn khàn đờ đẫn "Ờ".

Thư Đường nhìn mũi chân mình, gật đầu thật mạnh nói: "Anh Triêu quốc rất đẹp, ngươi đến đó du ngoạn không cần phải...không cần phải về vội."

Thu Đa Hỉ sửng sốt, một lát sau cũng gật đầu.

"Ừ, ta sẽ không vội quay về."

Thư Đường ngước đầu lên nhìn nàng nói tiếp: "Ngươi còn có thể... còn có thể đến Vĩnh Kinh, Bắc Hoang xem qua. Đúng rồi, còn có Giang Nam, Giang Nam phong cảnh rất đẹp, có thể chèo thuyền du ngoạn trên sông, mui thuyền thấp, lắc lư bềnh bồng, bên trong có ngọn nến mờ ảo, có thể ẩm rượu, có thể ngủ."

Chèo thuyền du ngoạn trên sông, mui thuyền thấp, lắc lư bềnh bồng, bên trong có ngọn nến mờ ảo, có thể ẩm rượu, có thể ngủ.

Năm ấy Vân Trầm Nhã đã nói với nàng như thế, trong thâm tâm Thư Đường vẫn cho rằng mình biết rất rõ tất cả những gì liên quan đến Giang Nam. Cứ như thế nàng ghi nhớ trong lòng, mãi cho đến hôm nay mới nhắc lại.

Vẫn gắng gượng tiếp tục câu chuyện để bầu không khí không đến mức quá tĩnh lặng khiến người ta ngạt thở như mới vừa rồi sao?

Vân Trầm Nhã nhịn không được quay đầu nhìn Thư Đường.

Vẻ mặt nàng có chút sốt ruột, có chút khổ sở, đầu ngón tay rõ ràng hơi bị run rẩy, còn phải vắt óc tìm cách duy trì câu chuyện.

Tiểu nha đầu ngốc nghếch thật thà, đơn thuần nhưng lại thông minh như thế a...

"Xoẹt" một tiếng mở quạt ra, Vân Trầm Nhã đột nhiên cười rộ lên: "Đúng vậy, Anh Triêu quốc có hai kinh mười tám châu, núi non hùng vĩ, trời biển bao la, nếu Thu cô nương muốn đi du ngoạn, cũng không cần vội vã quay trở về."

Thu Đa Hỉ sửng sốt: "Đại công tử?"

Lúc này, Đường Ngọc mới kịp phản ứng, cười nói tiếp.

"Ba người bọn ta cùng định đi theo đường thủy, có lẽ là sẽ đến Loan Châu trước. Giang Nam cách Loan Châu chỉ một con sông Vân Hà, cũng tiện đường ghé ngang. Nhưng phương Bắc thời tiết lạnh giá, bọn ta tính du ngoạn Giang Nam xong, đợi đến sang năm sau xuân về hoa nở, mới đi lên Vĩnh Kinh, Thiện Châu phía Bắc."

"Đi Vĩnh Kinh làm gì?" Phương Diệc Phi đang dựa cửa bỗng nhiên lên tiếng, hắn cầm bầu rượu hoa quế trong tay ném đi, "Hừ" một tiếng, "Vĩnh Kinh có người mà ta không ưa, không đi!"

Bình rượu hoa quế bay vèo theo một đường cong trong không trung, Cảnh Phong giơ tay lên đỡ lấy, bước đến trước bàn đá, vừa bày chén rượu ra rót xuống vừa nói: "Trước khi mùa xuân ấm áp đến, ở lại phía Nam cũng tốt. Phía Nam Anh Triêu quốc cho dù có vào mùa đông thì nước sông cũng không bị đóng băng. Từ Loan Châu đi thuyền đến kinh thành, nếu thuận chiều gió sẽ chỉ cần hai ngày hai đêm là đến."

Rượu trong chén đã đầy, Đường Ngọc đỡ Thu Đa Hỉ đến trước bàn đá ngồi xuống. Phương Diệc Phi lười nhác dựa vào giàn hoa Tử Đằng nhâm nhi chén rượu. Vân vĩ lang nếm thử một miếng bánh ngọt nhỏ, không hợp khẩu vị, lại đổi miếng khác. Cảnh Phong nói rượu hoa quế ở đây ủ rất thuần, hương vị ngọt dịu, không nhạt nhẽo cay nồng như phương Bắc. Thư tiểu Đường hỏi rượu hoa quế phương Bắc ủ như thế nào, Cảnh Phong cười đáp, ngày mai sẽ viết lại công thức cho ngươi.

Thu Đa Hỉ nhìn cảnh tượng hoà thuận vui vẻ trước mắt, bỗng nhiên lại nhớ đến lúc trước.

Năm đó, hai vị tiểu hoàng tử Anh Triêu quốc đến thăm Nam Tuấn quốc, Thu Đa Hỉ chỉ mới sáu tuổi cũng đã có mối tình đầu, nàng thích chính là vị Nhị hoàng tử Anh Cảnh Phong kia.

Nàng bình thường mặc nam trang, giương cung múa kiếm, chỉ đến hôm tỏ tình mới thay ra một bộ váy áo hoa hoa lệ lệ.

Năm đó, tiểu Cảnh Phong cứ nghĩ Thu Đa Hỉ là một đứa bé trai, qua chuyện lần đó mới biết nàng là một tiểu cô nương, nên sau đó độc lai độc vãng, không chịu gặp lại nàng.

Đáng tiếc là Cảnh Phong lại có một ca ca xấu xa vô cùng.

Vân vĩ lang biết được chuyện này, hào hứng can thiệp vào, giả vờ đứng ra làm trung gian hòa giải cho hai bên. Hắn nói, việc này không thể trách Đa Hỉ muội muội, nhưng chuyện nam nữ khác biệt có thể thay đổi được. Sau đó lại tìm đến hai vị trúc mã của Thu Đa Hỉ - Phương Diệc Phi và Đường Ngọc, nói muốn thử nghiệm xem.

Sói tìm được mấy cái váy nhỏ, bảo Phương Diệc Phi và Đường Ngọc thay ra, lại bảo Cảnh Phong chọn lựa trong số ba người bọn họ ra một vị “tiểu muội muội” nào xinh đẹp nhất.

Hồi còn nhỏ bộ dáng ba người đều đáng yêu, mà Đường Ngọc và Phương Diệc Phi da trắng nõn nà càng xinh đẹp hơn, bảo Cảnh Phong biết chọn lựa làm sao, cuối cùng danh hiệu "tiểu muội muội" cũng không đến phiên Thu Đa Hỉ có được.

Thay ra thay vào đâu đến cả trăm bộ xiêm y váy áo, ba người bọn Đường Ngọc, còn có Cảnh Phong, đều tỏ ra nghi hoặc đối với chuyện nam nữ khác biệt có thể thay đổi này.

Vì thế Vân Trầm Nhã lại lừa dối, hắn nói, chuyện trở thành nam hay nữ, trước mười tuổi mọi người đều có thể chọn lựa được, nếu mặc váy vào mà xinh đẹp thì sẽ trở thành tiểu cô nương, nếu mặc váy vào trông khó coi thì sẽ trở thành tiểu nam hài.

Lúc đó thái độ của sói rất nghiêm túc, rất chắc chắn, khiến bốn người bọn họ, ngoại trừ Cảnh Phong, đều tin là thật. Một khoảng thời gian rất lâu sau này, ba người bọn họ đều bị khốn đốn mệt mỏi từ chuyện trang phục, cách đối nhân xử thế đến ngay cả tư thế đi nhà xí của chính bản thân mình...

Vì vậy từ nhỏ, Phương Diệc Phi, Thu Đa Hỉ, và Đường Ngọc đã ghi hận đối với Vân vĩ lang, thậm chí cả dòng họ hoàng thất Anh Triêu quốc.

Sau đó thời ấu thơ trôi qua, lớn lên ai nấy đều bắt đầu gánh vác trách nhiệm riêng.

Lập trường khác nhau, tranh đoạt quyền lực.

Ba năm trước, lúc Phương Diệc Phi bị giam lỏng, Liên Binh phù bị thiêu hủy, Tam đại gia tộc bị tan rã, Thu Đa Hỉ cảm thấy... tên Anh Cảnh Hiên này thật sự là đáng ghét a, chỉ vì lợi ích của bản thân mình mà nhúng tay vào quốc sự của Nam Tuấn quốc, không đánh mà thắng, một tay làm mây một tay làm mưa, khiến nàng phải xa xứ, bị lưu đày đi Nam Man.

Trăng Nam Man vừa tròn vừa to, như gần với mặt đất hơn, còn sáng tỏ hơn ánh trăng của đêm Trung thu hôm nay.

Thu Đa Hỉ ở lại Nam Man, sau nhiều ngày đêm ngẫm nghĩ suy tưởng lại tất cả mọi chuyện, cuối cùng nàng đã thông suốt được một chuyện.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy, trên đời này, có ai không vì lập trường của bản thân mà tranh thủ chứ. Như Anh Cảnh Hiên vì bảo vệ lãnh thổ mà phá hủy Liên Binh phù. Như Nam Tuấn vương vì củng cố hoàng quyền mà làm tan rã Tam đại gia tộc. Như Phương Diệc Phi, vừa bị buộc phản, vừa vì vấn đề sống còn của bản thân, đành phải tính toán lập kế mưu phản.

Có lẽ những người nắm quyền lực trong tay, căn bản không có ai chân chính là người tốt hay kẻ xấu. Một vị anh hùng được vạn dân kính ngưỡng đồng thời cũng sẽ là kẻ thù của một quốc gia khác.

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Thu Đa Hỉ bắt đầu cảm thấy tiếc nuối thời ấu thơ, chỉ đơn thuần vui vẻ cười đùa thật tốt biết bao nhiêu a.

Cho nên trước khi rời khỏi nơi này nàng muốn tụ họp gặp gỡ lại bọn họ, giờ nàng cảm thấy thực vô cùng vui vẻ, bởi vì bọn họ thật ra rất tốt, nếu xóa hết những ân oán cũ, bọn họ có thể ngồi xuống cùng nhau uống rượu cười đùa, cho dù có bởi vì động lòng trắc ẩn khi nhận ra thời gian của nàng không còn nhiều nữa.

Ba người bọn Vân Trầm Nhã ở lại cho đến sáng sớm hôm sau mới rời đi.

Cảnh Phong như bận việc gì đó, tách một con ngựa kéo xe ra, tự mình cưỡi đi mất.

Trời tờ mờ sáng, Vân vĩ lang đến con ngõ nhỏ, thấy Thư Đường vẫn rầu rĩ không vui, bèn vịn cành mai nơi đầu tường hái xuống một cành đẹp nhất, khều khều nàng, kêu: "Tiểu Đường muội."

Thư Đường cúi đầu, sau một lúc lâu, mới "Ừ" một tiếng.

Vân Trầm Nhã cười nhẹ, vuốt ve cành mai trong tay, nói: "Con người có sống có chết, số mệnh đã định sẵn rồi, huống chi Thu Đa Hỉ còn có thể đi du ngoạn khắp giang sơn cùng Đường Ngọc và Phương Diệc Phi. Ba người bọn họ được như thế đã tốt lắm rồi."

Thư Đường vẫn không vui, rầu rĩ nói: "Thế nào mà là tốt lắm ..."

"Sao lại không tốt? Kinh Phật có nói, muôn vàn ý niệm đều vì sắc. Sắc này là quyền, là tài, là sắc đẹp, tất cả đều mê hoặc con người. Chúng sinh đều vì một chữ 'sắc' này mà đổ xô bon chen tranh giành, cho nên cái gọi là 'sắc’ này bất quá cũng chỉ là một loại gánh nặng. Mà ba người bọn Phương Diệc Phi vốn là những người thân mang trách nhiệm từ nhỏ."

"Còn nữa, ta thật hâm mộ Đường Ngọc và Phương Diệc Phi. Công tử vô sắc, có thể tâm tùy ý động, làm việc gì mình thích, ở bên người mình yêu. Có thể dỡ bỏ xuống gánh nặng trách nhiệm trên vai, du ngoạn giang sơn, cho dù là mấy tháng ngắn ngủi cũng có sao đâu?"

Vân Trầm Nhã nói đến đây, ánh mắt trở nên xa xăm: "Phải biết rằng, đời người chỉ có vài chục năm, có những người cũng chỉ thật sự sống đúng nghĩa mấy tháng hoặc mấy năm trong đó."

Thư Đường nghe vậy, chậm rãi ngừng bước.

Nàng quay đầu, nhìn lại Vân Trầm Nhã: "Công tử vô sắc?"

Vân vĩ lang cười: "Nếu không tìm hiểu sâu, chưa chắc nàng sẽ hiểu được. Ta thường nhàn rỗi vô sự nên mới hay suy ngẫm vấn đề này thôi.”

"Không phải." Thư Đường lắc đầu "Những lời này, Vân quan nhân đã từng nói qua với ta. Đúng vậy... công tử vô sắc, có thể dỡ bỏ xuống trọng trách, có thể tâm tùy ý động, làm việc gì mình thích, ở bên cạnh người mình yêu. Vân quan nhân, chàng... có thể hay không?"

Vân Trầm Nhã sửng sốt. Giây lát sau, hắn cúi đầu nhìn xuống, thản nhiên cười cười.

"Đây là tâm nguyện của ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.