Bần Đạo Có Bệnh

Chương 36: Tình cha như sơn. Xuất giá




Cách Lục vương phủ không xa, có một tòa trang viên được xây tựa vào núi. Cạnh trang viên là một cái hồ xanh thẳm, đến giữa hè, bên bờ hồ dày đặc bóng cây xanh vô cùng mát mẻ dễ chịu. Nguyễn Phượng theo ven hồ đến Mãn Bích đình, lúc đến gần bước chân nhẹ nhàng chậm rãi hơn.

Ngoài Mãn Bích đình, Đỗ Lương ngồi trên ghế tựa, cầm cần câu trong tay, hai mắt nhắm khẽ. Đợi một lát sau, chỉ thấy đầu dây câu chợt động, Đỗ Lương kéo cần câu, một con cá chép gấm đỏ mắc câu quẫy mạnh lên khỏi mặt nước. Lập tức có một tiểu đồng chạy lại tháo lưỡi câu thả con cá chép gấm xuống lại trong hồ, rồi thay mồi câu mới giúp Đỗ Lương.

Nguyễn Phượng thấy thế bèn nói: "Phụ vương thật từ bi."

Đỗ Lương nhìn mặt hồ yên lặng không gợn chút sóng, thản nhiên nói: "Câu cá chỉ để giết thời gian mà thôi!" Nói xong, lại ra hiệu cho Nguyễn Phượng đến ghế ngồi xuống, lấy thêm một cần câu khác cho hắn, nói: "Phụ tử chúng ta tỷ thí nào!"

Nguyễn Phượng bật cười: "Câu cá khảo nghiệm tính nhẫn nại, nhi thần thật kém xa so với phụ vương."

Đỗ Lương cũng cười, lão không trả lời, tay cầm cần câu ngồi xuống bên cạnh. Không lâu sau, mặt nước hồ lại gợn sóng, Nguyễn Phượng và Đỗ Lương liếc mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời giật dây câu.

Bọt nước bắn tung tóe trên mặt hồ nhưng hai lưỡi câu lại rỗng tuếch, không còn mồi câu, cũng không có cá.

Đỗ Lương và Nguyễn Phượng đều sửng sốt, hai người đồng loạt cười rộ lên.

Đỗ Lương nói: "Con cá thật giảo hoạt, đồng thời ăn cả hai mồi câu, lừa được cả ngươi và ta."

Nguyễn Phượng trầm ngâm một hồi, cười đáp: "Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, nhi thần và phụ vương tỷ thí câu cá, vốn nhi thần chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ gì nữa, nhưng giờ hai con cá vì tranh mồi câu, ăn nhanh hơn bình thường, thành ra nhi thần huề với phụ vương."

Đỗ Lương nghe ra trong lời Nguyễn Phượng còn có hàm ý khác, trầm mặc một lát, nâng tay phất phất ra hiệu. Tiểu đồng đứng bên cạnh hiểu ý, cung kính khom người chào hai người rồi lẳng lặng lui ra.

Bờ hồ yên tĩnh trở lại, Đỗ Lương khoanh tay nhìn về phía hồ, nhẹ giọng hỏi: "Đã điều tra ra rồi sao?"

Nguyễn Phượng gật đầu: "Phụ vương anh minh, vị công tử họ Mục kia đúng thật là Nhị hoàng tử Anh Cảnh Phong." Ngừng một chút lại nói "Ngoài ra, nhi thần còn tra được Anh Cảnh Phong lúc chín tuổi đã rời cung, mười tám tuổi lấy tên Mục Lâm Giản tham dự khảo thí, đậu chức Quốc sư hàng nhất phẩm. Sau khi nhậm chức Quốc sư được hơn nửa năm, hắn lại từ quan, một năm sau lấy lại tên Anh Cảnh Phong lãnh binh chống Oa Khoát quốc."

Đỗ Lương nghe vậy nhăn mày, xoay đầu nhìn Nguyễn Phượng: "Ý của ngươi là..."

Nguyễn Phượng nói: "Từ trước đến nay huynh đệ hoàng tộc tranh đoạt ngầm, không đánh mà thắng. Vả lại, hiện giờ người thừa kế ngôi vị hoàng đế ở Anh Triêu quốc còn chưa lập."

"Anh Cảnh Hiên là trưởng tử, lại do Chính cung sinh ra. So với hắn, Anh Cảnh Phong chỉ là hoàng tử thứ xuất, không thể tranh cao thấp với huynh trưởng của mình. Nhưng cứ nhìn lại những việc làm của Anh Cảnh Phong mấy năm nay, đầu tiên là được tấn phong làm Quốc sư, sau lại lãnh binh đánh giặc, về văn cũng như về võ, đều muốn lập công trạng, mở rộng thế lực bản thân. Vì thế, nhi thần nghĩ, Anh Cảnh Phong có lòng muốn tranh đoạt ngôi vị với Anh Cảnh Hiên."

Đỗ Lương gật gật đầu: "Nếu nhìn theo phương diện kiến công lập nghiệp, quả thật Anh Cảnh Phong có ý như vậy."

Nguyễn Phượng nói tiếp: "Tư Không từng làm hộ vệ ở cấm cung Anh Triêu quốc. Nhi thần đã hỏi qua hắn, hắn nói nhiều năm qua hai huynh đệ Anh gia vẫn luôn bất hòa. Bởi vậy..."

Đỗ Lương xoay người, nhìn về phía Nguyễn Phượng: "Ngươi muốn mượn sức Anh Cảnh Phong để đối phó với Anh Cảnh Hiên."

Nguyễn Phượng nói: "Phụ vương, Anh Cảnh Hiên lòng dạ quá thâm sâu, chúng ta đối phó với hắn cũng không chắc sẽ thắng. Nếu có thể lợi dụng Anh Cảnh Phong để làm suy yếu thế lực của hắn, trai cò tranh chấp, chúng ta cũng có thể được như ngư ông ngồi yên thu lợi."

"Anh Cảnh Hiên lần này trở về là muốn nhổ cỏ tận gốc với binh lực của Liên Binh phù, nhưng đối với Nam Tuấn quốc chúng ta nếu không còn Liên Binh phù này thì ngày sau lấy gì để hộ quốc. Nói gì mà miền Nam giàu có, đông đúc, lắm cá nhiều thóc, lập quốc từ trước đến nay căn bản chỉ dựa vào bốn chữ mà thôi: binh cường lực tráng."

Chỉ có bảo hộ Liên Binh phù mới có thể cam đoan Nam Tuấn quốc binh cường lực tráng, mới có thể cam đoan Nam Tuấn quốc có thể tồn tại trăm năm sau, bình yên đứng vững trong Thần Châu này.

Nhưng nếu muốn phục hồi Liên Binh phù, cái giá mà bọn họ phải trả là...

Nghĩ đến đây, Đỗ Tu thở dài. Hắn ngước mắt nhìn về phía non sông tươi đẹp xa xa, thản nhiên nói: "Phượng nhi, đi theo ta một chút."

Mùa hè núi rừng xanh ngắt, tiếng ve sầu miên man. Ánh mặt trời không len lỏi vào đến khu rừng rậm, gió mát mang theo hơi nước từ hồ lùa vào những bậc thang xây bằng đá. Phụ tử hai người bước từng bậc thang, lòng tràn đầy tâm sự. Sau một lúc lâu, đột nhiên Đỗ Lương lên tiếng: "Ta đã từng gặp qua Thủy Tĩnh, đó là một cô nương vô cùng trung thực, thật thà chất phác."

Bước chân Nguyễn Phượng chậm lại, ngước mắt kêu: "Phụ vương?"

Đỗ Lương quay đầu lại, mỉm cười: "Có phải tính tình Thư Đường giống như đúc Thủy Tĩnh?"

Nguyễn Phượng chần chờ một hồi lâu rồi gật đầu, câu nói vừa đến miệng lại phải nuốt xuống.

Đỗ Lương nói: "Nếu muốn phục hồi Liên Binh phù, cho dù có muốn mượn lực của các nước Bắc quốc hay không cũng đều phải bố cáo thiên hạ thân phận thật của Thư Đường là nữ nhi của Thủy Tĩnh. Đến lúc đó, quần thần các nước Bắc quốc cũng sẽ tham dự vào, tình thế sẽ diễn biến đến mức nào không còn nằm trong khả năng khống chế của ta và ngươi nữa."

"Bắc Hoang cũng là một nước thuộc các nước Bắc quốc, đất đai cằn cỗi, khí hậu khắc nghiệt, nhưng vẫn đối với Anh Triêu quốc như hổ rình mồi. Nếu Nam Tuấn quốc ta muốn mượn lực các nước Bắc quốc phục hồi Liên Binh phù, rất có khả năng các nước Bắc quốc này sẽ yêu cầu Nam Tuấn quốc bọn ta cùng với bọn họ Nam Bắc giáp công, tấn công Anh Triêu quốc. Nếu việc này phát sinh, ngàn vạn dặm đất đai nơi biên giới của Anh Triêu quốc sẽ trở thành chiến trường, tuy Anh Triêu quốc gặp phải hậu quả gì cũng không phải là chuyện ta và ngươi cần quan tâm. Nhưng có hai vấn đề, một tốt một xấu mà chúng ta không thể không để ý."

"Thứ nhất, khi tấn công Anh Triêu quốc, chúng ta nếu thấy tình hình chuyển biến tốt phải lập tức thu binh lại, để thế lực các nước Bắc quốc và Anh Triêu tự khắc chế lẫn nhau, như thế, Nam Tuấn quốc ta sẽ lợi dụng cơ hội này để củng cố quốc lực, bình yên tồn tại trong Thần Châu, hơn nữa cũng không cần lo lắng ngoại xâm nữa. Đây là vấn đề tốt."

"Thứ hai, nếu mượn Bắc lực để phục hồi Liên Binh phù, chuyện đầu tiên phải làm chính là công khai thân phận Thư Đường là nữ nhi của Thủy Tĩnh, trả nàng lại cho các nước Bắc quốc. Trước đây Thủy Tĩnh đã cầu ta và Thủy Sắt nhất định phải bảo hộ Thư Đường, nhưng nếu bị ép đến đường cùng, ta lại không thể không lợi dụng thân phận của Thư Đường. Làm chuyện bội bạc như thế thật đáng khinh."

Nguyễn Phượng nghe vậy nhăn mày. Sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Phụ tử hai người ngừng bước trong rừng, Đỗ Lương tựa người vào một gốc cây cổ thụ, thở dài một hơi "Thật khó a, cũng giống như cuộc tỷ thí câu cá vừa rồi. Liên Binh phù là mồi câu, Anh Cảnh Hiên và Anh Cảnh Phong là hai con cá muốn đoạt mồi câu, ta là người giữ gìn Liên Binh phù Bắc quốc, mà người còn lại là ngươi, có ý muốn hợp tác với ta nhưng lại muốn lợi dụng Liên Binh phù để cân bằng các lực lượng trong thiên hạ, bảo vệ Nam Tuấn quốc. Mỗi người một lập trường khác nhau, tính toán khác nhau, không ai nhường ai."

Nguyễn Phượng nói: "Cho nên nhi thần mới đề nghị, sau này hẵng phục hồi Liên Binh phù, trước mắt đối phó với con cá muốn hủy hoại Liên Binh phù kia mới là quan trọng hơn. Trước dùng Liên Binh phù dụ dỗ Anh Cảnh Phong mắc câu, thả lại con cá này vào trong nước, để nó đối phó với con cá còn lại là Anh Cảnh Hiên, như thế, hai con cá đều lưỡng bại câu thương, còn chúng ta vẫn có thể giữ được Liên Binh phù."

Đỗ Lương lắc đầu, cười nhẹ: "Nhưng nếu hai con cá kia đồng tâm hiệp lực cùng chung mối thù thì sao?"

Nguyễn Phượng giật mình.

"Tuy rằng trăm năm nay không thiếu gì hoàng tử hoàng tôn mượn thế lực bên ngoài để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng dựa vào cái gì ngươi nghĩ Anh Cảnh Phong cũng sẽ làm như vậy? Chỉ vì... bề ngoài hắn bất hòa với Anh Cảnh Hiên hay sao?"

Trong Hoàng gia, trước nay đều tồn tại một hiện tượng kỳ quái, huynh đệ càng ngầm tranh đấu đến chết đi sống lại thì ngoài mặt càng thân thiết kính trọng nhau, nếu không thì ngược lại.

Nguyễn Phượng nghe vậy, do dự một hồi rồi nói: "Nhưng nếu không đi được con đường hợp tác với Anh Cảnh Phong này, vậy A Đường..."

Đỗ Lương hiểu được nỗi băn khoăn của hắn.

Năm đó trước khi Thủy Tĩnh lâm chung, tâm nguyện duy nhất của bà là thỉnh cầu lão và Thủy Sắt bảo hộ Thư Đường, để nàng có thể như một nữ tử bình thường lớn lên giữa phố phường, cả đời sống tự do, khoái hoạt.

Nhưng nay, Anh Triêu, Nam Tuấn, các nước Bắc quốc, thế lực ba phương giằng co lẫn nhau. Nếu Nam Tuấn quốc bị buộc đến mức đường cùng, chỉ còn cách phục hồi Liên Binh phù là con đường có thể đi, nếu phục hồi Liên Binh phù, thân phận Thư Đường là nữ nhi của Thủy Tĩnh cũng sẽ không còn giấu giếm được nữa. Đến lúc đó còn ai có thể bảo hộ Thư Đường? Anh Cảnh Hiên sao? Nhưng người này âm ngoan, làm việc quả quyết, sao có thể vì tư tình nhi nữ mà buông tha thiên hạ?

Đỗ Lương chán nản cười, nói: "Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, nhưng giữa giang sơn và uy tín, bên nặng bên nhẹ, ngươi cần phải hiểu."

Nguyễn Phượng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đỗ Lương, cả kinh nói: "Phụ vương?!"

Đỗ Lương nói: "Ta từng đáp ứng Hoàng Thượng, giúp hắn bảo vệ giang sơn gấm vóc này, cùng làm cho Nam Tuấn quốc thịnh thế phồn hoa. Bởi vậy, nếu Anh Cảnh Hiên cố ý hủy đi Liên Binh phù, chúng ta hy sinh một mình Thư Đường đổi lấy biên giới Nam Tuấn quốc được mấy năm yên ổn, ta nghĩ cũng đáng giá."

"Nhưng nếu đến lúc đó..."

"Chuyện đến lúc đó thì đến lúc đó nói sau. Nam Tuấn là một nước nhỏ, lại bị các nước phương Bắc kềm chế. Nếu muốn an bang, bảo vệ ranh giới, củng cố binh lực, chú trọng dân sinh, dưỡng sinh tức, tất cả những việc này so với một lời hứa hẹn lúc xưa, so với Thủy Tĩnh, Thư Đường – hai người dị quốc – đều quan trọng hơn rất nhiều!"

Ánh mắt Nguyễn Phượng buồn bã, không kềm được phải lui về phía sau mấy bước.

Đỗ Lương lại liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Chuyện Anh Cảnh Phong, ngươi tạm thời không cần để ý tới nữa. Hãy bắt tay vào từ nơi Tư Không Hạnh đi."

"Năm đó trên đường đi lên Vĩnh Kinh thành phía Bắc, ta đã từng cứu ba huynh đệ Tư Không một mạng, nay lão Đại và lão Tam đều đã trở về, duy chỉ còn mỗi một mình Tư Không Hạnh còn ở lại bên người Anh Cảnh Hiên. Nếu hắn nguyện cống hiến sức lực cho chúng ta, lo gì không đối phó được vị Đại hoàng tử kia?"

Đã nhiều ngày nay Vân Trầm Nhã bận đến tối mày tối mặt. Vị mỹ nam công tử kia không biết ở đâu, nên hoàn toàn không thể xuống đòn với hắn ta.

Mật thám vừa phái đi đã chân cẳng khập khiễng trở về. Phái thêm người đi điều tra, bọn họ ai nấy cánh tay lặc lìa xiêu vẹo trở lại. Sói lấy làm kỳ quái, bảo Tư Không Hạnh đi thăm dò. Tư Không đi từ sáng sớm đến tối mịt mới trở về, lộ ra vẻ mặt đau khổ, sau một lúc lâu mà vẫn không nói lời nào. Sói hỏi nguyên nhân, Tư Không do dự một hồi rồi đáp: "Đại công tử, thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn."

Sói kinh ngạc nói: "Công khai không được thì ngầm lén?"

Tư Không bèn nói: "Công phu ám khí của thuộc hạ cũng không bằng hắn."

Kết quả là, tra xét ba bốn bữa rồi mà ngay cả tên họ của vị mỹ nam công tử kia cũng không tra ra được nửa chữ. Bạch Quý cung kính khuyên: "Đại công tử, thật ra tình huống trước mắt này không phải là chúng ta không địch lại người này, mà là vì hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Tục ngữ có nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Ta nghĩ chi bằng ngưng vài ngày rồi hẵng quyết định?"

Khi Bạch Quý nói những lời này là vào lúc sáng sớm tinh mơ ngày hai mươi bảy tháng Sáu. Lúc đó Vân vĩ lang đang nhai cọng nhân sâm, vẻ mặt phiền chán ngồi ngoài cửa tiệm. Nghe Bạch Quý nói xong, ánh mắt hắn sâu thẳm hơn, không kềm được nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Quý đánh giá. Bạch lão tiên sinh bị hắn như vậy đâm ra không được tự nhiên, lui ra sau hai bước, vẻ mặt đề phòng nhìn lại hắn.

Đúng lúc này, đầu ngã tư đường đột nhiên truyền lại tiếng chuông đinh đang của xe lừa. Sói phun cọng nhân sâm ra, giũ giũ vạt áo, nói: "Đến rồi."

Bạch Quý ló đầu ra thăm dò: "Đại công tử... đang đợi tiểu Đường cô nương sao?"

Vân vĩ lang cong môi, gõ gõ cây quạt trong lòng bàn tay, đột nhiên nói: "Ngươi có tin hay không, hôm nay ta sẽ có cách khiến tiểu Đường muội dẫn ta đi gặp người này."

Bạch Quý sửng sốt, cả kinh hỏi: "Cách gì?"

Vân vĩ lang liếc lão một cách thần bí, không để ý đến lão nữa, giũ giũ áo choàng, nghênh ngang xoay ngược đầu lại hướng chiếc xe lừa nơi đầu đường mà đi.

Bạch Quý thấy điệu bộ Vân vĩ lang như đã tính toán trước mọi việc, ngây người đứng tại chỗ một hồi rồi nhanh chân chuồn mất ra sau cửa tiệm. Nhưng lão không biết, khi lão vừa xoay người, sói ta cũng quay đầu nhìn theo bóng dáng của lão, nở một nụ cười đầy thích thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.