Bạn Đã Lâu Không Gặp

Chương 48: Được Tôi Hiểu Ý Của Anh!






Cô gái này chết oan..

Sau khi cảm giác được trí nhớ tàn hồn cô ta thì tôi không ghim được cơn tức giận trong lòng, có vài lần muốn xông lên dạy dỗ hai kẻ khốn nạn trên đó! Hiện giờ tôi chỉ hy vọng cảnh sát bắt được bọn chúng trước khi chúng kịp tiêu hủy chứng cứ.

Cô gái tên là Lý Dao Dao, là một người mới đi làm sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy muốn bằng sự cố gắng của mình để thay đổi vận mệnh và muốn cho cha mẹ mình một cuộc sống tốt hơn..

Cho nên trong công việc cô ấy luôn chăm chỉ, vì là một người mới nên cô ấy còn chịu khó làm việc kể cả nhiều lúc biết đồng nghiệp đẩy một số việc không phải trách nhiệm của cô sang cho cô, Dao Dao vẫn không hề oán3giận

Nhưng không biết tại vì sao mà những nhân viên cũ trong công ty chẳng ai ưa cô cả, dù cho Dao Dao đã rất cố gắng hoàn thành tốt mọi việc.

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, giống như một con chim bồ câu tiến vào trong bầy gà vậy, bồ câu suốt ngày nghỉ làm thế nào bay lên trời xanh còn lũ gà xung quanh chỉ thích an lành với hiện trạng, một con bồ câu không hợp với xung quanh tự nhiên sẽ bị lũ gà bài xích.

Đương nhiên cũng không thể nói những con gà này trước đây không có ước muốn làm bồ câu, có lẽ mỗi một người mới đi vào bầy gà đều là một con chim bồ câu, chỉ vì bọn họ chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh mà từ từ thay đổi dự tính ban đầu, cuối cùng lại biến0thành một con gà ăn no rồi chờ chết mà thôi.

Lý Dao Dao vừa mới đi vào xã hội nên không nhìn thấy được điều này, lại càng không biết cách quan hệ tốt với đồng nghiệp, tóm lại cô ấy thường xuyên bị hại bởi những lần “chơi xấu vặt” của đồng nghiệp.

Tôi hôm nay là lần liên hoan đầu tiên trong năm của công ty, Lý Dao Dao không biết uống rượu nhưng ngay từ đầu đã bị đồng nghiệp thay nhau mời uống

Nếu như nữ đồng nghiệp khác gặp được tình huống này đều sẽ “khéo đưa đẩy” để từ chối

Nhưng Lý Dao Dao lại thật thà cảm thấy đột nhiên các đồng nghiệp rất “nhiệt tình” nên trong nhất thời không thể từ chối

Sau khi kết thúc buổi liên hoan, Tổng giám đốc Mã bảo lái xe đưa tất cả các nữ đồng nghiệp về nhà5mà Lý Dao Dao lại bị hắn sắp xếp ở cuối cùng

Lý Dao Dao rất ngây thơ nên không hiểu điều này có nghĩa là gì nên chỉ ngồi gà gật một mình ở phía sau.

Từ lúc này trở đi ký ức của cô ấy rất mơ hồ, bởi vì cả đoạn đường này Lý Dao Dao đều mê man cho nên cô ấy cũng không rõ mình đi vào khách sạn này kiểu gì.

Ngoại trừ lúc Lý Dao Dao bị hai người đưa vào phòng đã từng nhìn thoáng qua bảng số phòng cho nên tôi mới có thể biết cô ấy rơi từ cửa sổ phòng 1709 xuống.

Không lâu sau khi vào phòng, Lý Dao Dao cảm giác dường như mình bị ai đó cho uống chút nước, nên cô dần tỉnh lại..

Nhưng rất nhanh cô ấy phát hiện mình đang ở trong phòng của khách sạn, mà4đồng thời trong phòng còn có hai người đàn ông!

Đến lúc này Lý Dao Dao mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, cô ấy lập tức giãy giụa ngồi dậy, chuẩn bị đi về phía cửa

Nhưng không biết tại sao mà Lý Dao Dao cảm giác chân mình như nhũn ra, dưới chân như giẫm trên bông vậy, nên chưa được hai bước đã ngã trên mặt đất.

Lúc này Tổng giám đốc Mã tiến đến nâng Lý Dao Dao về giường và nói: “Cô uống say, lại không nói được địa chỉ nhà nên chúng tôi chỉ có thể đưa tới khách sạn, tối hôm nay cô cứ yên tâm ở đây đi.”

Lý Dao Dao mặc dù ngây thơ nhưng không ngốc, cô ấy thấy Tổng giám đốc Mã cùng một nam đồng nghiệp khác đều mắt say lờ đờ lim dim, quần áo không chỉnh tề9ở chung một phòng với mình thì lập tức hiểu ngay hai người này không có ý tốt.

Thế là Lý Dao Dao năn nỉ Tổng giám đốc Mã: “Anh để cho tôi về đi, một mình tôi có thể tự về nhà được! Tôi có thể nói ra địa chỉ nhà mình.” Tổng giám đốc Mã nghe cô ấy nói thế thì lập tức lộ ra bộ mặt thật: “Dao Dao, tôi biết cô rất cố gắng, nhưng cô có nghĩ tới thật ra cô có thể không cần cố gắng mà vẫn đạt được những gì mình muốn không hả?” Lý Dao Dao ngơ ngác hỏi: “Tôi cố gắng làm việc không phải là được à? Tổng giám đốc Mã, tôi muốn về nhà, anh để tôi đi thôi...” Tổng giám đốc Mã lập tức cười to, sau đó hắn nói với đồng nghiệp nam bên cạnh: “Con vịt đến miệng rồi có thể để nó bay mất à?”

Gã đồng nghiệp kia nghe thể lộ ra vẻ mặt cười gian, nói: “Đương nhiên không thể!” Nói rồi hai tên đó muốn đi tới xé quần áo trên người Lý Dao Dao..

Lúc ấy Lý Dao Dao cũng hơi tỉnh rượu, nhưng cô ấy nhanh chóng phát hiện chân tay mình rất yếu, nó không giống như say rượu mà chắc là bị hai tên này cho uống thứ gì khác nữa

Nhìn thấy hai kẻ “giở trò” trên người mình, trong lòng Lý Dao Dao cảm thấy buồn nôn, thể rồi đột nhiên cô há miệng phun ra toàn bộ những thứ cô ăn vào buổi tối..

Lúc đó sắc mặt của Tổng giám đốc Mã và gã đàn ông kia rất khó coi, bọn họ nhìn toàn thân Lý Dao Dao và trên giường đầy bãi nôn thì lập tức cụt hứng.

Nhưng hai kẻ khốn nạn này làm sao có thể dễ dàng buông tha Lý Dao Dao, cho nên bọn họ cởi hết quần áo bẩn trên người cô ra, rồi chuẩn bị đưa vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.

Cũng đúng vào lúc này Lý Dao Dao nửa tỉnh nửa mê cổ sức ngồi dậy từ trên giường, lúc đó cô ấy chỉ có một ý niệm trong đầu đó là rời khỏi gian phòng này tìm người cầu cứu, nhưng do tác dụng của thuốc làm Lý Dao Dao mất đi một số cảm giác bình thường, do vậy mà cô ấy không phân biệt được đâu là cửa ra vào và đâu là cửa sổ...

Thế là Lý Dao Dao cứ mơ màng mà rơi từ tầng mười bảy xuống

Một sinh mạng trẻ trung giống như một đóa hoa vừa chớm nở, nó còn chưa kịp nở rộ thì nháy mắt đã khô héo.

Trong lúc tôi lấy xong dấu vân tay thì thấy cảnh sát Lý từ bên trong khách sạn đi ra, đi cùng họ còn có hai người đàn ông sắc mặt ủ rũ..

Tôi chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra đây chẳng phải là hai gã Tổng giám đốc Mã và đồng bọn đấy à?

Lý Dao Dao là con một, không biết khi cha mẹ đáng thương của cô gái biết tin sẽ đau khổ đến mức nào? Hiện giờ chỉ hy vọng hai tên khốn này sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng

Nhưng sự trừng phạt như thế nào mới là thích đáng? Mặc dù chuyện này nhìn từ bề ngoài thì hành vi của Tổng giám đốc Mã và người nam đồng nghiệp đó đã trực tiếp dẫn đến việc Lý Dao Dao rơi xuống đất chết, nhưng nhìn từ góc độ của luật pháp thì bọn họ không phải cố ý muốn hại chết Lý Dao Dao, nên chuyện này khá khó xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.