Bạn Đã Lâu Không Gặp

Chương 13: Chủ Động Cầu Hôn




Nhưng đối mặt với loại người như vậy, chúng ta có thể làm gì được? Cùng lắm thì có thể giống như tôi, đá cho hắn một cái không nặng không nhẹ để xả giận, rồi cũng chẳng thể làm gì khác. Xã hội bây giờ có bao nhiêu người vi phạm trật tự công cộng, nếu không có pháp luật quy định, chỉ dựa vào ý thức đạo đức của mỗi người thì có bao nhiêu tác dụng đâu? Sau khi ra khỏi đồn công an, tôi vẫn còn tức giận, nếu không phải vì ở đồn công an, tối mà không đạp cho tên kia gây hứng thì không chịu được. Trên đường về nhà, Đinh Nhất có vẻ băn khoăn hỏi tôi: “Lúc3đó cậu có nhìn thấy không?” “Nhìn thấy cái gì?” Tôi vẫn còn chìm trong cơn giận lúc nãy.

“Sắc đỏ trong mắt Tổng Tam Thủy ấy...” Đinh Nhất trầm giọng.

Nghe anh ta nói thế, trong lòng tôi trở nên căng thẳng, xem ra đây không phải là ảo giác của tôi, trong mắt Tổng Tam Thủy thực sự có sắc đỏ. Còn cả Lý Đại Khánh lần trước ôm bom theo người nữa, tôi cũng nhìn thấy sắc đỏ trong mắt gã ta, sau đó gã ta liền “phát nổ”, muốn nổ chết tất cả mọi người.

Chẳng lẽ hai chuyện này có liên quan đến nhau? Nhưng sau khi Lý Đại Khánh chết, tôi không cảm giác được trong trí nhớ của gã có chỗ nào0khả nghi! Những điều trong trí nhớ của gã ta không khác nhiều so với những gì gã kể lại, đều không tồn tại thứ gì mê hoặc gã.

Sau khi về nhà, tôi kể lại chuyện này cho Chú Lê nghe, chú ấy trầm giọng bảo: “Chuyện này nhất định không đơn giản... Hai chuyện này nhìn bề ngoài thì không liên quan gì đến nhau, nhưng việc nào nếu hoàn thành cũng đều gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng, xử lý không tốt sẽ dẫn đến thương vong vô số.”

“Sau đó thì sao? Là có người cố ý phá hoại, hay có mục đích gì khác? Cũng đâu thể là để giảm bớt gánh nặng được?” Tôi không thể lý giải nổi. Chú Lê5lắc đầu: “Không biết... nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì. Có điều nhắc đến cũng thấy kỳ lạ, vì sao hai lần đều bị hai đứa phát hiện ra, không biết đây là phúc hay là họa nữa?”

Tối cười lạnh, bảo: “Mặc kệ nó, nếu là phúc thì không phải là họa, nếu thực sự là họa... cũng chưa chắc đã không tránh được!” Chú Lê hừ lạnh: “Cháu cũng tự tin quá đấy...”

Chuyện này mặc dù khả nghi, nhưng tôi cũng không nghĩ đến nó nhiều, nếu không cả ngày cứ phải chìm đắm trong sợ hãi thì cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa? Nhưng không ngờ mấy ngày sau Bạch Kiện đột nhiên thần thần bí bí đến tìm4tôi, nói là trong tay anh ta có một vụ án khó giải quyết, không biết tôi có thể qua đó xem một chút hay không... Tôi cười bảo: “Ô, trưởng phòng sạch từ khi nào lại khách sáo như vậy?”

Không ngờ Bạch Kiện lại nghiêm túc nói: “Đừng cười nữa, tóm lại việc này là nhờ vả dưới tư cách cá nhân, hơn nữa chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật! Hiểu chưa?”

Tôi mù mờ gật đầu: “Chuyện đấy thì không có gì khó, nhưng vụ án này có chuyện gì mà nhất định phải ra vẻ thần bí như thế?” Bạch Kiến thở dài: “Tóm lại nếu không xử lý tốt vụ án này, tiền thưởng cuối năm của cục bọn anh đều9sẽ mất hết! Chẳng sợ cậu chê cười, anh đang chờ số tiền này để mua cho vợ ít quà lễ tình nhân, nếu như mất hết, thì anh chẳng thể làm gì khác ngoài đi vay cậu đâu!” Tôi bị anh ta chọc cười: “Được được được! Bớt kể khổ với tôi đi, mau nói rõ chuyện xem nào! Năm hết tết đến rồi, có để cho tôi mấy ngày rảnh rỗi không hả?” Sau đó Bạch Kiện nói cho tôi biết, hai ngày trước bọn họ nhận một vụ án thảm sát cả gia đình, vì có nhiều người bị hại, tình tiết vụ án phức tạp, cho nên được chuyển thẳng đến chỗ Bạch Kiện. Khi Bạch Kiện dẫn người đến hiện trường, thì toàn bộ mười một người trong nhà đều đã chết, từ hiện trường vụ án cho thấy, lúc đó cả gia đình này đang ăn bữa cơm sum họp, thức ăn trên bàn còn chưa được động đến.

Người chết bao gồm sáu nam, năm nữ, trong đó có hai đứa trẻ chưa đến mười tuổi, còn lại là ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, bác, chú thím, cha mẹ của hai đứa bé kia. Năm hết tết đến còn bị như vậy thật quá thảm! Không biết ai lại có thù hận sâu đậm với gia đình này như thế, nhất định phải ra tay giết hại cả nhà người ta vào đúng dịp sum họp gia đình... Nhưng sau đó Bạch Kiện lại nói, những người này đều do cha của bọn trẻ giết! Đương nhiên hắn ta cũng đã chết!

Khi pháp y tiến hành kiểm tra sơ bộ thi thể tại hiện trường, hiện trường có mười một xác chết, trong đó có mười người chết do trúng độc Kali Xyanua, chỉ duy nhất có con trai đầu của gia đình đó, cũng chính là cha của hai đứa trẻ là bị đâm chết trong nhà vệ sinh của nhà họ.

Tôi giật mình nói: “Gia đình này không phải đang tốt sao! Trên có giá dưới có trẻ, mỹ mãn như vậy, làm sao lại... Nghĩ cũng không ra là vì sao?” Bạch Kiện cũng thở dài: “Còn không phải thể à! Đến giờ bọn anh vẫn không hiểu là vì sao. Không biết người đàn ông này đã uống nhầm thứ gì mà cứ nhất định phải kéo theo cả nhà chết cùng mình như vậy!” Sau này Bạch Kiện điều tra mới phát hiện ra, người đàn ông đó bị bệnh trầm cảm vô cùng nghiêm trọng, khi còn sống đã từng dùng thuốc điều trị trầm cảm một thời gian dài... Tôi nghe đến đó thì nghi ngờ hỏi: “Vụ án như thế này có gì phải giữ bí mật? Ngoài việc số người chết hơi nhiều, thì thấy thế nào cũng là một vụ án hình sự thông thường thôi mà?” Nhưng Bạch Kiện lại thở dài và nói: “Biết nói với cậu thế nào đây? Ban đầu thì vụ án này chính xác là một vụ án bình thường, nhưng khi bọn anh đem thi thể đưa về cục kiểm tra thì phát hiện thiếu mất một thi thể...” “Cái gì? Không thể nào? Ban ngay ban mặt, cảnh sát các anh làm sao lại làm mất một thi thể chứ?” Tôi ngạc nhiên lắm. Bạch Kiện nóng nảy nói với tôi: “Cậu nói nhỏ chút được không? Đúng là chỉ sợ cả thế giới không biết bọn anh làm mất một bộ thi thể người chết ấy.” “Không phải chứ? Sao lại có thể như thế?” Tôi chưa thể tin nổi.

Bạch Kiện cười khổ: “Bây giờ thì cậu biết vì sao vụ án này nhất định phải nhờ cậu giúp rồi chứ, hơn nữa còn phải giữ bí mật đấy. Ý của lãnh đạo cục bọn anh là trong vòng ba ngày phải tìm được thi thể về thì chuyện này sẽ coi như chưa từng xảy ra. Nếu không cục bọn anh bị mất mặt chưa nói, mà không cẩn thận mỗi cán bộ tham gia phá án đều sẽ phải chịu kỷ luật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.