Bản Chất Của Đ.ĩ

Chương 52




Tuy nàng ở Lũng Tây, nhưng Cố Cẩm Nguyên lại nghe chuyện xưa của ngoại tổ mẫu lớn lên, lúc nàng tới kinh thành này, không biết Duệ Viễn hầu phủ có nữ nhân gì, Ninh Quốc công phủ có vài phòng, nhưng đối với chuyện xưa của tổ tiên bọn họ lại biết rõ ràng.

Phu nhân Duệ Viễn hầu phủ là nữ nhi Trấn Ninh công chúa, mặc dù Trấn Ninh công chúa này chỉ là do một cung nhân nho nhỏ sinh ra, nhưng cũng là huyết mạch hoàng thất, sau đó gả cho Nhữ Nam vương, sinh ra phu nhân Duệ Viễn hầu phủ, tiếp đó Duệ Viễn hầu phu nhân vừa gả đã trở lại kinh thành.

Về phần Duệ Viễn hầu, tổ tiên cũng bình thường giống như Ninh Quốc Công phủ, có long ân, nhận được che chở, đến thế hệ này của Duệ Viễn hầu, vẫn nhận được hoàng ân, mà phu nhân Duệ Viễn Hầu am hiểu kết giao, dùng huyết mạch của mình trên những mối quan hệ kia, lại hòa đồng vui vẻ với trong cung, thậm chí còn có chút mặt mũi trước mặt Thái hậu.

Về phần Đàm Bùi Phong là thư đồng của Nhị hoàng tử, cái này nàng lại nghe được từ trong miệng Đàm Ti Duyệt.

Nàng thờ ơ lạnh nhạt, thoáng cái đã hiểu vì cái gì mà Cố Lan Phức lại không được hoan nghênh mà còn đi theo.

Nàng ta có thể thấy Nhị hoàng tử ở đây, nghĩ ở trong này thân cận với Nhị hoàng tử.

Lúc này, trời trong nắng ấm, chim hoàng oanh đang hót, tất cả đều tràn trề sức sống.

Đàm Ti Duyệt mời tới có cả nam nữ, nàng ấy an bài tiết mục thứ nhất là đi thưởng thức chim chóc trong biệt uyển.

Trên đường đi, Cố Cẩm Nguyên có thể nhìn thấy, ở phía sau, Cố Lan Phức vừa đi vừa nói chuyện với Nhị hoàng tử.

Nam tử tuấn tú nhìn trên mặt không có gì mất kiên nhẫn, nhưng Cố Cẩm Nguyên có thể cảm nhận được hắn không có vui, cùng có thể cảm giác được khó khăn của Cố Lan Phức.

Lúc này Đàm Ti Duyệt lại đến gần, nàng ấy khẽ cười nói: “Muội muội này của ngươi thật là kỳ, cứ như sợ người khác đoạt mất vị hôn phu của mình, thật là có ai hiếm lạ gì đâu!”

Cố Cẩm Nguyên thích những lời này: “Nam nhân trên đời còn nhiều, rất nhiều, chẳng lẽ nàng ta cho rằng, ta là loại người dạ dày lớn, thích đoạt nam nhân đã đính hôn của người khác?”

Nói thật, nam nhân dính dáng đến Cố Lan Phức, nàng nghĩ cũng không muốn nghĩ.

Tại sao phải nhặt đồ dư thừa của người khác?

Đàm Ti Duyệt cười ra tiếng: “Nếu không nói sao ta cảm thấy tính tình hai ngươi rất hợp nhau đấy, ta thật sự nghiêm túc!”

Cố Cẩm Nguyên cười nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút, cẩn thận để người khác nghe được, đến lúc đó sẽ coi chúng ta là kẻ điên.”

Đàm Ti Duyệt lại không thèm để ý, tiếp tục nói: “Ai không có mưu tính trong lòng? Nhưng chỉ dấu ở trong lòng thôi, theo ta nói, tuổi này của chúng ta, chính là phải quyết định tốt vì mình, ta thì không sao, nhưng ngươi, ngươi đã cập kê rồi, trong nhà ngươi có ai có năng lực mà mưu tính vì ngươi những thứ này ---“

Trong lúc nàng ấy đang nói, Cố Cẩm Nguyên liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vội vàng ra dấu cho nàng ấy.

Đàm Ti Duyệt dừng nói, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người đằng sau tới là Nhị hoàng tử.

Cố Lan Phức không thấy, chỉ có Nhị hoàng tử.

Mà không biết Nhị hoàng tử tới từ khi nào, hắn đã nghe thấy gì chưa?

Đàm Ti Duyệt đỏ mặt.

Cố Cẩm Nguyên kéo tay nàng ấy một chút, hành lễ với Nhị hoàng tử.

Vẻ mặt Nhị hoàng tử hiền hòa, cũng chào lại các nàng, hỏi chim chóc trong biệt uyển này, Đàm Ti Duyệt có chút không tự nhiên, không thể làm gì khác hơn là giới thiệu cho Nhị hoàng tử và Cố Cẩm Nguyên, thì ra Vạn Minh uyển này nuôi mấy trăm loại, như là họa mi chim sơn ca vẹt các loại, tất cả đều có, cũng có khổng tước, chim chóc quý hiểm.

Cố Cẩm Nguyên nhìn sang, Nhị hoàng tử chăm chú nghe, ngẫu nhiên còn hỏi một chút chuyện khiến Đàm Ti Duyệt hứng thú giải thích.

Từ tướng mạo đến lời nói, thật sự người này là một người lương thiện, dịu dàng quan tâm, tướng mạo lại tuấn tú, nếu là vị hôn phu, hẳn là phu quân tốt, ai gả cho hắn, coi như là có phúc khí.

Thật ra nam nhân như vậy kết đôi với Cố Lan Phức, Cố Cẩm Nguyên cảm thấy đáng tiếc.

Cố Cẩm Nguyên nhìn phía xa xa, xa xa gió xuân nghịch liễu, hoa đào rực rỡ, nàng nhìn ánh nắng xuân xuyên qua, nghĩ thầm trên đời này có rất nhiều chuyện đáng tiếc, nhưng cũng không thiếu một sự kiện này.

Lúc nghĩ đến đây, Vạn Minh uyển đã ở trước mặt, Đàm Ti Duyệt còn có những người khách khác, liền đi trước tiếp đón họ.

Nhị hoàng tử không rời đi, hắn đứng ở bên trái Cố Cẩm Nguyên, giọng nói ấm áp: “Cô nương, nếu trước đó Cố nhị cô nương có làm gì khiến cô nương khó chịu, kính xin cô nương bao dung, tha thứ.”

Cố Cẩm Nguyên nghe lời này, biết là bởi vì chuyện lúc trước.

Nàng cúi đầu, cung kính nói: “Nhị hoàng tử đừng nói vậy, muội muội không có làm gì, ngược lại là ta, hiểu lầm muội muội.”

Đây là lời nói thật, nhưng mà Nhị hoàng tử lại không tin.

Hắn chỉ cho là Cố Cẩm Nguyên đang giải vây cho Cố Lan Phức, hắn nhìn Cố Cẩm Nguyên, nhìn cô nương đơn thuần như tuyết, lông mi đen đài rũ xuống, rõ ràng là bị ủy khuất, lại vẫn dịu dàng ngoan ngoãn hòa nhã như cũ.

Trong mắt hắn nổi lên thương tiếc: “Cô nương, rốt cuộc là vì sao, có thể nói ra, có lẽ ra có thể giúp đỡ một chút?”

Cố Cẩm Nguyên ngẩng đầu, nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Nhị hoàng tử, chuyện này chỉ là hiểu lầm, hi vọng Nhị hoàng tử đừng nhắc tới, quên là được.”

Thủ đoạn này của nàng, nếu như nói ra, chẳng phải sẽ phá tan tất cả sao?

Nhưng mà câu vừa rồi, Nhị hoàng tử lại hiểu sai.

Nhị hoàng tử nhíu mày, nhìn qua Cố Cẩm Nguyên, khẽ thở dài.

Hắn nhớ tới Cố Lan Phức ở trước mặt mình nói xấu Cố Cẩm Nguyên, nhưng Cố Cẩm Nguyên thì sao, lại muốn giúp đỡ Cố Lan Phức, che giấu sự vô lễ của Cố Lan Phức với mình.

Rõ ràng là tỷ muội, nhưng sao tính cách lại cách xa một trời một vực!

Lúc này chim chóc trong Vạn Minh uyển đang véo von, Nhị hoàng tử nhìn qua hoa đào đầu cành đang run rẩy bay trong gió, thở dài: “Ta nhớ, khi còn bé đã từng thấy qua ngoại tổ mẫu của cô nương, là một lão nhân gia từ ái.”

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, lông mi run rẩy, nhìn Nhị hoàng tử nhiều hơn.

Tính ra, Nhị hoàng tử hẳn là lớn hơn nàng năm tuổi, lúc ngoại tổ mẫu mình bị đày đến Lũng Tây, hắn bốn tuổi, thật sự cũng có thể nhớ rõ.

Cố Cẩm Nguyên khẽ nắm chặt tay thành nắm đấm, mím môi không nói gì.

Nhị hoàng tử chỉ cảm thấy, sau khi nói lời này, khí tức xung quanh giống như căng chặt vài phần, hắn đột nhiên hiểu rõ, lại nhìn Cố Cẩm Nguyên, trên khuôn mặt đơn thuần lúc này hiện lên chút phiền muộn.

Hắn lập tức xin lỗi: “Cố cô nương, xin thứ cho ta tội lỗ mãng.”

Cố Cẩm Nguyên hít một hơi, bình tĩnh trở lại, đó cũng không phải chuyện có thể nói đến, ngoại tổ mẫu đi, đi rất bình thản, cho dù là buông xuôi, nhưng nàng cũng không bởi vậy mà đau khổ.

Chỉ có điều, ngoại tổ mẫu sống ở Lũng Tây vài chục năm, cuối cùng lúc chết cũng không thể trở về cố hương, bị người ở kinh thành nhớ đến, nàng chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt mà thôi.

Nhưng mà Nhị hoàng tử lại xin lỗi, hắn vốn cũng bởi vì Cố Lan Phức mà xin lỗi Cố Cẩm Nguyên, nay lại phát hiện, chính mình muốn an ủi lại thoáng làm tổn thương nàng.

“Cố cô nương, ta ---“

Cố Cẩm Nguyên lại nở nụ cười: “Ta thấy muội muội Cố Lan Phức của ta đã tới, Nhị hoàng tử, nàng ấy là muốn tìm người nói chuyện, ta không thể phụng bồi.”

Nhị hoàng tử nhìn sang, quả thật là Cố Lan Phức đã tới.

Vừa mới nhìn thoáng qua, đang muốn quay đầu, Cố Cẩm Nguyên đã nhìn thấy một bóng lưng.

Áo xuân màu vàng nhạy, bóng lưng nhỏ bé yếu ớt, trên đường đi tới, giống như chim chóc khẽ bay ra từ trong rừng.

**

Cố Cẩm Nguyên vội vàng rời đi, cũng lười đi cùng mọi người xem con này con kia.

Thật ra, Lũng Tây cũng có rất nhiều chim chóc, tuy không đẹp mắt bằng nhưng một đám khỏe mạnh linh hoạt hơn ở đây.

Cố Cẩm Nguyên thấy dưới cây tử đằng có một bàn đu dây, liền ngừng lại, đánh giá cây tử đằng này một chút.

Thanh Ảnh các của nàng cũng có tử đằng, nàng cảm thấy hai lần Cố Du Chính đến Thanh Ảnh các của nàng, đều nhìn cây tử đằng này, cho nên tử đằng có gì đó đặc biệt với Cố Du Chính sao?

Cố Cẩm Nguyên từ trên cây tử đằng hái xuống một chiếc lá, nàng nghĩ, chờ ngày nào đó, nàng muốn phá bỏ cây tử đằng này, đến lúc đó trên mặt Cố Du Chính nhất định là cực kỳ đặc sắc.

Nghĩ đến đây, chợt nghe thấy một giọng nói lành lạnh: “Ngươi đang có chủ ý xấu gì vậy?”

Cố Cẩm Nguyên giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.

Sau cây tử đằng, nam tử tự phụ tóc búi cao cài trâm bạch ngọc, đang mặc áo bào lụa màu xanh nhạt, nhìn thân hình cao lớn, giống như tiên nhân, đó cũng là phong thái mà họa sư khó có thể miêu tả.

Bên dưới hoa tử đằng đang rơi xuống, khuôn mặt lạnh nhạt không gợn sóng của hắn như ngọc tinh xảo, đứng chắp tay, khí thế nổi bật, liền như vậy từ trên cao nhìn xuống Cố Cẩm Nguyên, đôi mắt đen giống như hồ sâu vạn năm.

Rõ ràng là ánh nắng ngày xuân, nhưng Cố Cẩm Nguyên lại cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo.

Nàng mím môi, vẻ mặt vô tội: “Thái tử có ý gì?”

Thái tử vẩy vẩy áo bào, bước xuống dưới, đi tới bên cạnh Cố Cẩm Nguyên.

Lập tức một cỗ khí tức lạnh lùng bao phủ lấy Cố Cẩm Nguyên, nàng cảm thấy mình như là đã làm sai chuyện gì bị người khác bắt được.

Đôi mắt đen của Thái tử rơi vào nốt ruồi đỏ tươi bên tai nàng, hắn khẽ cười, giọng điệu giễu cợt cười: “Có phải ngươi đang nghĩ, làm thế nào để thông đồng với Nhị hoàng tử, đoạt lấy nam nhân của muội muội ngươi.”

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, có chút nhíu mày, nhìn về phía Thái tử.

Người này thật sự là không giải thích được, làm việc kỳ lạ đến mức khiến người ta khó có thể nắm bắt.

Lời nói của hắn là có ý gì?

Trước kia nàng đoán, hắn nhất định là muốn lợi dụng mình, mà giá trị có thể lợi dụng mình chỉ có ở chỗ Nhị hoàng tử.

Cho nên hắn muốn mình thông đồng sao, hay không muốn mình thông đồng đây?

Cố Cẩm Nguyên nghĩ nghĩ, thử nói: “Tại sao Thái tử lại nói vậy? Đó là vị hôn phu của muội muội ta, có quan hệ gì với ta đâu?”

Thái tử hơi cúi đầu, hơi thở của nam tử khẽ thổi qua bên tai nàng: “Ngươi tưởng cô không biết những thủ đoạn nhỏ kia của ngươi sao, cố ý hãm hại muội muội ngươi ở trước mặt Nhị hoàng tử, sau đó vừa được thanh danh rộng lượng, còn thuận tiện hãm hại muội muội ngươi, không phải sao?”

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy thế, vẻ mặt ngược lại càng bình tĩnh.

Quả nhiên hắn đã nhìn thấy hết tất cả những gì mình làm, đây là thần tiên nơi nào, rốt cuộc hắn muốn gì?

Nàng lập tức không giả bộ nữa, hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Thái tử thật là rảnh rỗi, còn có thời gian nhìn chằm chằm tỷ muội chúng ta, là Đại Chiêu quốc thái dân an, Thái tử không có việc gì khác sao?”

Thái tử: “Nhìn ngươi khéo mồm khéo miệng, lúc uống trà của ta, sao không biết cảm ơn gì vậy?”

Cố Cẩm Nguyên nhìn Thái tử: “Thái tử, thần nữ uống trà của Thái tử, dĩ nhiên là vô cùng cảm kích, chỉ là Thái tử oan uổng thần nữ, nói thần nữ làm việc không đúng, cái này có chút quá đáng, mặc dù thần nữ kính trọng Thái tử, cũng muốn nói rõ ràng một phen.”

Giọng nói Thái tử trầm thấp, lộ ra hàn ý: “Vậy vừa rồi ngươi nói gì với Nhị hoàng tử? Vì sao ngươi cười với hắn?”

Cố Cẩm Nguyên vô tội: “Đã nói về muội muội của ta… Đây không phải là vị hôn phu của muội muội ta sao? Về phần cười? Ta đoan trang lễ độ, lễ phép mỉm cười, cái này có gì không đúng sao? Tại sao Thái tử lại vu oan cho sự trong sạch của thần nữ như vậy?”

Thái tử nhìn Cố Cẩm Nguyên, thấy ánh mắt trong veo của nàng, trong lời nói lại lộ ra vẻ ngây thơ vô tội, hơn nữa giống như nàng cái gì cũng không biết, nàng thật sự rất ủy khuất.

Trong phút giống, dường như đã nghĩ sẽ tin tưởng nàng.

Nhưng hắn biết rõ, lời trong miệng nữ nhân này nói ra, một chữ cũng không thể tin.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.