Bản Chất Của Đ.ĩ

Chương 50




Trảm hồn kiếm, kiếm ra trảm hồn.

Chính là Nguyễn Dương thành danh tuyệt kỹ, chiến pháp kinh điển đánh vào vị trí Phong Vân Bảng.

Trong sơ cấp ban ít người biết đến Nguyễn Dương là ai, nhưng Phong Vân Bảng, ai chả một lần nghe qua Trảm Hồn Kiếm Nguyễn Dương.

Công kích linh hồn chính là từ cổ đại lưu truyền xuống quỷ dị nhất, khó phòng bị nhất công kích pháp môn rồi, cho nên bất kỳ ai đối với nó cũng kiêng kỵ hết.

Dương Thiên linh hải có hỗn độn châu bảo hộ, đối với công kích tầm này đúng là không sợ, nhưng làm hắn một cái chấn động mắt hoa mày choáng, thổ huyết nhẹ nhàng đúng là không phải bất đề.

Ở vào cự li gần như vậy, Dương Thiên phun ra một ngụm máu tươi, thân hình loạng choạng rút lui bảy tám bước mới đứng vững. Trảm hồn kiếm thế mà không mang theo huyền khí, mà là một lọa kỳ lạ trạn thái đánh ra, nhanh đến không hợp thói thường, thật sự làm người ra rung động khôi thôi.

Cảm giác chua xót bắt nguốn từ trong linh hồn, thật giống như moi tim đoạn ruột, đau nhói mà không động chạm vào được.

Chiếm được thượng phong, Nguyễn Dương làm sao đành lòng bỏ qua, chớp thời cơ tấn công như vũ bão. Lần này không còn là trảm hồn nhất kích nữa mà là liên miên bất tuyệt kiếm chiêu, kiếm đánh ra như cuồng phong vũ bão, trong đó dù ít dù nhiều cũng lẫn theo một tí xíu linh hồn công kích, ép cho Dương Thiên khốn đốn không thôi.

Kiếm mặc dù là kiếm tre, nhưng lại dẻo dai cùng sắc bén không thua bất cứ kiện huyền binh nào, Dương Thiên cũng nào dám đối kháng trực tiếp, lui lại lấy ra Ngân Thương ngay lập tức.

Không dám còn lưu lực lại như lúc đấu với Thái Tử Minh, Dương Thiên từng đường thương đều có chủ đích rõ ràng, ngay ngắn mà suy tính, chiêu chiêu đều uy lực vô tận.

Trường thương nơi tay, thiên hạ ta có. Không còn quá e ngại từ trảm hồn nhất kiếm của Nguyễn Dương, Dương Thiên bắt đầu uy lực lớn tấn công.

Mỗi chiêu mỗi thức lướt qua đều để trên nền đất mười mấy mét hố dài.

Dương Thiên hơi thu tay lại, trường thương đưa ngang, hướng về phía trước lướt nhanh, một đâm tiến tới, nhất thương toái thiên.

Nguyễn Dương liên tiếp chém ra ba kiếm, mỗi kiếm vung ra sắc mặt liền trắng thêm một mảng, cuối cùng một kiếm, ba hóa thành một, xoáy tròn vào cùng một điểm, va chạm vào mũi thương.

Rầm!

Răng rắc!

Bạo tạc vang dội, tiếng vũ khí vỡ nát thanh thúy mà vang lên.

Đới đến khi hoàn cảnh yên tĩnh lại, Dương Thiên ngón trỏ vừa vặn đặt ở trên lồng ngực của Nguyễn Dương, chỉ thẳng vị trí trái tim.

Nguyễn Dương hai ngón tay trỏ và ngón giữa hợp lại, chạm ở trên cổ Dương Thiên. Cả hai thanh vũ khí đồng thời vỡ nát, mảnh vụ leng keng tiếp đất.

Gió thổi mái tóc bay phấp phới, ánh mắt hai người giao thoa, mang theo không rõ ràng tĩnh lặng.

Trận này tranh đấu, lấy thế hòa mà kết thúc.

...

Mười hai năm trước, Nam An thành.

Dương gia phủ viện,

Trúc đình bên hồ cá cảnh.

“Mẹ, bao giờ chúng ta về nhà.”

Một đứa bé tay cầm lấy một cái bánh bao từ tốn ăn, mở to hai mắt to tròn nhìn nữ phu nhân bên cạnh hỏi.

Đứa bé này không ai khác chính là Nguyễn Dương, hay nói đúng hơn là Nguyễn Thế Thiện khi ấy mới có bảy tuổi, thiên chân vô tà, khả ái đáng yêu.

Phu nhân ngồi bên cạnh hắn, chính là con gái của anh trai Trấn Tây Vương, Dương Chấn Long. Người họ hàng duy nhất còn sống lúc bấy giờ, Dương Khiết Tâm. Nàng ôn nhu hỏi.

“Thiện, con ở đây không vui hay sao? Thế nào lại đòi về nữa rồi?”

Nguyễn Thế Thiện lẳng lặng ăn bánh bao, hơi cúi đầu trầm mặc, một chút thời gian mới ngước nhìn Dương Khiết Tâm nói.

“Con nhớ cha.”

Dương Khiết Tâm trong lòng hơi run một cái, khuôn mặt hiền lành cau lại, giận dữ nói.

“Ăn nói bậy bạ, con nhớ lấy chỉ có ta cùng Dương gia hết thảy mới là người thân của con. Ngươi làm gì có người cha nào nữa.”

“Mẹ nói dối, cha con rõ ràng là Nguyễn Bắc Nhạc!”

Nguyễn Thế Thiện vừa nói dứt lời, liền bị một cú tát trời giáng, năm ngón tay in hằn trên má. Dương Khiết Tâm cực kỳ giận dữ quát.

“Hỗn láo, còn dám cãi sao!”

Một đứa bé bảy tuổi rơi vào trường hợp như vậy, có thể sẽ tại chỗ khóc rống lên, nhưng Nguyễn Thế Thiện không giống, hắn xoay người bỏ chạy, nước mắt rơi ra từng giọt, bánh bao trên tay chẳng biết lúc nào đã bị bóp vụn.

...

“Biểu muội, nó chỉ là một đứa trẻ, làm sao lại nặng tay như vậy.”

Dương Chấn Sơn đi đến trúc đình, thở dài một cái, cũng chẳng biết hắn chứng kiến từ lúc nào.

Dương Khiết Tâm yên lặng không nói, trong lòng cũng có một chút oán trách mình cùng với buồn bã.

Thấy Dương Khiết Tâm cũng không muốn nói về việc này, Dương Chấn Sơn cũng không tiện nhiều lời, hắn lấy ra một phong thư rồi nói.

“Sáng sớm, Nguyễn gia phái người đưa tới một phong thư.”

Dương Khiết Tâm cầm lên phong thư, cũng không thèm nhìn nhiều một chút, vận lên chân khí thiêu đốt trong tích tắc.

Đột nhiên trong ánh lửa cực vượng kia hơi lấp lóe lên một bóng hình, trông cùng Nguyễn Dương có mấy phần tương tự.

“Khiết Tâm, ta biết nàng sẽ không đọc bức thư này, cho nên những lời muốn nói ta đều ghi lại...”

Phụp!

Dương Khiết Tâm bàn tay hơi bóp một cái toàn bộ ánh lửa liền dập tắt, một chút lưỡng lự cũng không có.

Khuôn mặt lạnh lùng cùng quyết tuyệt chi ý không chút nào che giấu, nhưng trên vành mặt lại hơi hiện lên một chút đỏ.

Dương Chấn Sơn cũng không cảm thấy hành động này có gì bất ngờ, tính cách của nàng cùng với cha hắn có mấy phần giống nhau, đều là người nóng tính.

Hắn thở dài nói.

“Biểu muội, ta cũng biết trong lòng ngươi khó chịu, đối với việc này ta cũng không tiện nói cái gì, người trong cuộc là người hiểu rõ nhất. Chỉ là các ngươi chung sống cũng có trăm năm dài, làm gì phải chấp nhất như vậy. Thế Thiện đứa bé kia, ngươi cũng thấy rõ ràng đấy.

Ài, Ngoài bức thư mà ngươi đốt ra, Bắc Nhạc còn gửi cho ta một bức thư khác. Qua vài ngày nữa, Trấn Bắc Vương sẽ tự mình đến tạ lỗi, cũng có ý tứ chính là đón ngươi về.”

Rầm!

Trúc đình bên trong bày bộ bàn ghế là trăm năm tử mộc đàn hương, bị Dương Khiết Tâm một bàn tay đập nát vụn, cả nền đá rung lên muốn đổ nát. Nàng quát lớn.

“Nguyễn Bắc Nhạc coi ta chỉ là một cái công cụ đã đành, các ngươi cũng coi ta là một cái công cụ hay sao? Hạnh phúc cả đời ta là cầu nối để cho các ngươi kết minh hay sao?”

Dương Chấn Sơn giống như một cái hòa ái huynh trưởng, cũng không giận dữ trước thái độ này, ngữ khí vẫn như cũ bình tĩnh tận tình.

“Khiết Tâm, ngươi cũng đừng nói như vậy, cha ta luôn mong muốn cuộc sống tốt nhất cho ngươi mà, hơn nữa năm đó ngươi cùng Bắc Nhạc tình sâu nghĩa nặng hay sao, làm sao vì một chuyện nhỏ nhất thời mà đổ vỡ đi bao năm hạnh phúc đâu.”

Dương Khiết Tâm nhếch miệng, trong lòng càng là bi thương.

“Năm đó sao, năm đó ta chính là bị mù.”

Ngừng lại một chút, Dương Khiết Tâm bỏ đi.

“Chuyện này ta sẽ đi tìm bác nói cho rõ ràng.”

...

Nguyễn Thế Thiện một mực chạy giận dỗi, chạy thẳng ra phía hậu viện, đến thẳng một gốc cây to lớn, ở vỏ của gốc cây có rất nhiêu vết bong tróc, trước cây lớn còn đặt một thanh kiếm gỗ.

Nguyễn Thế Thiện cầm kiếm, không ngừng vung chém phát tác trong lòng mình bực dọc. Thân thể nhỏ bé kia phát ra lực đạo cũng có ba trăm cân nhiều, từng kiếm thẳng tắp trên quỹ đạo, không có một chút nào run rẩy.

Cộp! Cộp! Cộp!

Vung kiếm không ngừng, vung xong mấy chục kiếm, tâm trạng cũng biến đổi bình tĩnh hơn, nhưng tay vẫn không ngừng lại động tác, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, vung đánh không ngừng.

Một giờ đồng hồ qua đi, Nguyễn Thế Thiện mới thở hồng hộc ngừng lại, phần nắm chuôi kiếm mỗi tay đều toét ra từng đường máu nhỏ.

“Ngươi ngày nào cũng chăm chỉ như vậy.”

Một thằng nhóc, cũng trạc tuổi Nguyễn Thế Thiện, thân mặc một bộ áo gấm đi từ phía sau đến, giống như đã quen thuộc cảnh tượng, cho nên một câu nói này mang mấy phần chào hỏi.

Thằng nhóc này đi đến, ngồi xuống gốc cây, co hai gối lên vòng tay qua ôm lấy hai chân mình, đặt cằm ở trên đầu gối, ánh mắt nhìn xa xăm.

Nguyễn Thế Thiện thở hồng hộc, cầm kiếm gỗ dựng tại bên thân, đến cạnh thằng nhóc này.

“Ngươi ngày nào cũng tới xem ta còn gì.”

Đáng tiếc, thằng nhóc áo gấm hôm nay không cười, ánh mắt có chút buồn. Thấy vậy Nguyễn Thế Thiện liền hỏi.

“Ngươi làm sao vậy?”

Thằng bé lắc đầu, hai mắt ngấn lệ, buồn rượu nói.

“Phúc bá chết rồi, bị yêu thú cắn chết, thi thể cũng không còn.”

Nguyễn Thế Thiện giật mình, hắn còn nhớ rõ mấy ngày trước đến tiểu viện của thằng nhóc này ăn trực, Phúc bá làm món gà tần cho hai đứa. Hiền lành như vậy thế mà mấy hôm mới qua lại bỏ mình.

Nhưng trong thành không có yêu thú, giải thích duy nhất là Phúc bá ra ngoài thành, sau đó bị yêu thú ăn thịt, nguyên nhân sâu xa thì Nguyễn Thế Thiện cũng không muốn hỏi. Hắn còn đang buồn bực chuyện nhà mình đây này. Vậy là hắn nói.

“Sau này ta lớn, ta sẽ giết toàn bộ yêu thú, để không ai phải bị bọn chúng ăn thịt nữa.”

Nhóc áo gấm co ro nói.

“Nhưng yêu thú rất đáng sợ, cũng rất mạnh.”

Nguyễn Thế Thiện lắc đầu, hắn biết người bạn này của hắn có chút yếu đuối, nói gì cũng hơi sợ hãi một chút, nhưng rốt cuộc là một người bạn tốt.

Mới bảy tuổi, Nguyễn Thế Thiện tâm tư thành thục không ít. Hắn nhớ cha, cái đó không giả, bởi vì cha gửi hắn một phong thư làm lay động tình cảm của hắn. Nhưng chuyện ngày hôm đó hắn cũng chứng kiến toàn bộ.

Cha có người khác, bị mẹ bắt được, mẹ nóng giận cho nên cả hai đôi co sau đó ra tay đánh nhau. Hắn nghe rõ ràng, cha chỉ coi mẹ như công cụ kết thân mà thôi, tình cảm cũng chẳng có cái gì... Những lời này Nguyễn Thế Thiện hắn nghe không hiểu lắm, nhưng rõ ràng mấy câu nói này làm tổn thương mẹ.

Cả hai về Dương gia cũng có hơn một tháng, theo Nguyễn Thế Thiện nghĩ mẹ đã nguôi giận phần nào rồi, cho nên mới xách chuyện lên nói, nào ngờ liền bị tát một cái, trong lòng hắn cũng bực dọc không thôi.

“Ai ui, thằng con hoang cùng thằng ăn bám này, quả nhiên ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chơi với nhau thật là hợp.”

Một đám Dương gia thiếu niên bỗng nhiên hô lớn, chỉ trỏ hai người, sau đó cười sung sướng với nhau.

Dương Minh Hiên, Dương Liên Đình, Dương Phương Vân, Dương Giật Phong, Dương Sơn Bá, Dương Anh Tú, Dương Liên Vân. Tổng cộng bảy người, đúng là kết bề kết phái chuyên đi quậy phá, một bộ hoàn khố lại không thể hoàn khố hơn.

Nhiều năm về sau, nhóm này tứ tán đi xa, cũng là vì gia tộc phân phó, nhưng Dương Minh Hiên cùng Dương Liên Đình cặp bài trùng này vẫn không thiếu lần tai vạ Dương Thiên.

“Bọn ngươi nói cái gì?”

Nguyễn Thế Thiện nổi nóng, tay cầm siết chặt kiếm gỗ. Nhóc áo gấm bên cạnh hơi nép vào hắn, giữ chặt lấy người Nguyễ Thế Thiện, cơ thể còn hơi run lên.

“Thế nào, thằng ăn bám cũng biết thưởng thức lời vàng ý ngọc của bản thiếu gia à. Còn muốn nghe lại mấy lần cho đỡ nghiện cơ đấy.”

Dương Minh Hiên ha hả, một đám theo sau cười phụ họa nhiệt tình không thôi.

“Muốn chết!”

Nguyễn Thế Thiện cầm theo kiếm gố lao lên, nhưng thân hình của hắn lại bị nhóc áo gấm nắm lấy, không tiến lên được nhanh.

Mấy người kia cười nói, sắc mặt đột nhiên xạm lại, Dương Minh Hiên phất tay nói.

“Mày nói ai muốn chết? Anh em lên, dạy cho bọn nó làm người đi.”

Mấy đứa tiểu tử sức lực không nhỏ, cũng có mấy chục cân, thậm chí Dương Sơn Bá còn có hơn trăm cân lực lượng. Bên này Nguyễn Thế Thiện thể lực vừa mới hao hết, lại thêm bị nhóc áo gấm níu chặt, chỉ phản kích được vài cái, liền bị một trận đòn đau.

Không bao lâu, khuôn mặt loang lổ đầy vết tím, quần áo đất bụi còn nhiều, Nguyễn Thế Thiện quả nhiên là bị một trận đòn vừa đau vừa oan.

Quả nhiên không sợ đối thủ mạnh a...

...

Vài ngày sau, đích thân Bắc Bình Vương tới Dương phủ làm khách, Trấn Tây Vương cũng hiếm có trở lại trong nhà. Cũng không biết mọi chuyện đã diễn ra cụ thể thế nào, nhưng sau cùng Dương Khiết Tâm cùng Nguyễn Thế Thiện đều lên đường về Nguyễn gia.

Nguyễn Thế Thiện cũng không được nhóc áo gấm gặp lần nào sau hôm quần ẩu, hắn để lại một phong thư nhét qua cửa tiểu viện, sau đó rời đi.

Phong thư đó cũng chỉ vài chữ nguệch ngoạc của hai đứa trẻ viết cho nhau.

“Ta cùng mẹ trở về nhà cha, cũng không biết bao giờ gặp lại. Ngươi bảo trọng, nhớ kiên cường lên đừng sợ đám ngu ngốc kia.

Đúng rồi, mẹ ta đã đổi tên cho ta rồi, sau này ta gọi Nguyễn Dương, tiền tố một nét hận. Nhớ lấy đừng quên.”

...

Thiên Nam học viện, trở về thời điểm hiện tại.

“Lợi hại, ngươi là người nào? Dương Minh Hiên vẫn là Dương Sơn Bá?”

Trong thế hệ, có rảnh dỗi đến tìm hắn mà lại là người của Dương gia, chắc cũng chỉ mấy người này mà thôi, hơn nữa còn lợi hại như vậy, phạm vi cũng không rộng.

Thực tế là Nguyễn Dương cũng chỉ biết có mấy đứa hay tụ tập quậy phá này thôi, chứ cũng không phải là bọn hắn lợi hại bao nhiều, ngày nhỏ hắn có thể một cái đánh bốn năm đứa.

Nhưng tu luyện thứ này ai biết được đâu, thiên phú tốt liền trở nên lợi hại cũng không biết được.

“Nhân nguyễn chi tiền quả chi dương.

Tiền tố một nét hận nửa chữ thường.”

Nguyễn Dương con người co rụt lại, đánh giá người thiếu niên này đến mấy lần, mới không tự tin nói mà hỏi.

“Người là Dương Thiên?”

...

p/s: Ngoài lề, Bình Tây Đại Nguyên Soái, cùng với Bắc Bình Vương là danh hiệu có trong lịch sử đó, mặc dù hai người không hề ngang hàng như trong truyện đâu:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.